Thích sủng ái phúc hắc tiểu nương tử
Chương 180
Edit: Mèo Nhỏ
Theo lời Tư Đồ Hiên dặn dò, sau khi vào cung Thời Bố đưa Kiều Linh Nhi đến cung Trường Thọ.
Hôm nay trước là tiến cung thỉnh an Hoàng tổ mẫu, trong lòng Kiều Linh Nhi chộn rộn, dù bảy năm đã qua nàng vẫn nhớ con đường này. Chỉ nghĩ đến việc sẽ được gặp Hoàng tổ mẫu ngay đây thôi, trái tim nàng đã phấn chấn hẳn lên.
“Tiểu thư rất vui à?” Vân Lam cảm nhận được sự hài lòng toát ra từ tiểu thư, nàng ta bụm miệng cườih ỏi.
Kiều Linh Nhi chẳng che giấu mà gật đầu, “Rất vui.”
“Người vui vì được gặp Thái hậu nương nương ạ?”
Kiều Linh Nhi vừa cười vừa gật đầu, đúng là vì gặp được Hoàng tổ mẫu. Bảy năm không gặp, nàng rất nhớ vị Hoàng tổ mẫu này, nàng nhớ những ngày còn ở bên cạnh bà, nhớ từng cử chỉ âu yếm của bà. Nếu như trước đây không phải vì nàng quá ương bướng, biết đâu chừng đã được gặp lại Hoàng tổ mẫu sớm hơn, có khi đã chẳng phải đợi qua bảy mùa lá rụng.
“Dừng lại.” Bỗng nhiên, một tiếng quát từ đâu truyền đến.
Ba người khựng lại, Thời Bố lập tức xoay người về hướng phát ra giọng nói kia, cẩn thận cảnh giác, bảo vệ Kiều Linh Nhi.
Kiều Linh Nhi cũng chậm rãi xoay người lại, nàng phát hiện Tư Đồ Mâu đang lững thững bước đến, nàng chau mày, không biết có phải vì hôm nay xuất môn không xem ngày nên mới chạm mặt toàn những kẻ không muốn gặp, lại còn hết đám này đến đám khác.
“Người đến là người phương nào?” Thị vệ theo hầu Tư Đồ Mâu cất tiếng hỏi.
“Xin thỉnh an Thập gia.”
“Đứng lên đi, vị này là…” Tư Đồ Mâu không buồn để mắt đến Thời Bố, ánh mắt ý tập trung trên khuôn mặt của Kiều Linh Nhi, y cảm thấy vị cô nương trước mặt trông rất quen, song lại không nhớ ra đã gặp ở đâu. Nhưng nếu đã do người thân tín của Thất ca đưa vào cung, rất có thể là nàng ta!
Nàng ta à? Ánh mắt Tư Đồ Mâu sặc mùi nguy hiểm.
Kiều Linh Nhi đáp lại, xác nhận suy đoán của Tư Đồ Mâu, “Linh Nhi thỉnh an Thập gia.”
Quả nhiên là nàng ta! Bảy năm không gặp, không ngờ nàng ta càng lớn càng xinh đẹp!
“Hóa ra là Kiều tiểu thư, đã lâu không gặp.” Miệng Tư Đồ Mâu nhoẻn cười nhưng trong lòng lại không vui vẻ gì, “Kiều tiểu thư tiến cung hôm nay là để…”
Tuy Kiều Linh Nhi không hiểu vị Thập gia này như nàng hiểu Bát gia, dẫu vậy vẫn đoán biết được phần nào. Y vẫn luôn đứng về phía Bát gia, rất ít khi nghe lời kẻ khác. Về lý, mẫu phi của Thập gia và mẫu phi của Thất gia có giao tình rất tốt, Thập gia nên thân cận với Thất gia mới phải. Thế nhưng mấy năm gần đây Thập gia luôn đối đầu với Thất gia, điều này khó ai lý giải được.
“Linh Nhi u mê, rời kinh bao năm chưa từng một lần quay về thăm Hoàng tổ mẫu. Hôm nay tiểu nữ đã quay về, lại được Thất gia chiếu cố, đưa Linh Nhi tiến cung thỉnh an Hoàng tổ mẫu.” Kiều Linh Nhi nhẹ nhàng giải thích, nàng vẫn gọi Thái hậu là Hoàng tổ mẫu như trước.
Thật ra nàng không nên gọi Thái hậu như thế, dù gì Tư Đồ Hách cũng đã hưu nàng, từ lâu nàng đã không còn là người của hoàng gia. Vả lại nàng cũng chẳng phải thành viên hoàng tộc, có tài đức gì mà được gọi Thái hậu là Hoàng tổ mẫu chứ?
Có điều gọi nhiều năm đã thành quen, nhất thời khó mà thay đổi. Hơn nữa bao năm chưa hồi kinh, e là một số người đã nung nấu ý định không để nàng yên thân, danh xưng Hoàng tổ mẫu này có khi vẫn là một tấm bùa hộ mạng hữu dụng.
Quả nhiên sắc mặt Tư Đồ Mâu khẽ biến, song y cũng chẳng nói gì thêm, lập tức xoay người bỏ đi.
Thái độ này của Tư Đồ Mâu chẳng khiến Kiều Linh Nhi suy nghĩ nhiều, bởi lẽ trong lòng nàng còn có chuyện quan trọng hơn.
Thế nhưng khi vừa bước vào hoa viên cung Trường Thọ, một màn kia đã đập vào mắt Kiều Linh Nhi, khiến nàng bị đả kích đến muốn bỏ đi.
“Tiểu thư.” Cảnh trong tiểu đình phía xa khiến Vân Lam thảng thốt kêu lên, vừa quay đầu lại nàng ta đã thấy tiểu thư thấp thỏm bất an…
Vương gia, lẽ nào vương gia…
“Tiểu thư, người đừng hiểu lầm…” Thời Bố muốn giải thích nhưng thật không biết phải giải thích thế nào.
Kiều Linh Nhi lạnh lùng cười thật khẽ, nàng không nói gì, hai mắt hơi nheo lại nhìn về phía bóng lưng kia.
Nàng không tin hắn sẽ làm chuyện có lỗi với nàng, hắn không thể nào hôm người con gái khác, chắc chắn là nhầm người rồi!
“Tiểu thư.” Lục Nhu vừa thấy Kiều Linh Nhi đã mừng rỡ tiến lại gần.
Nhiều năm không gặp, Lục Nhu vẫn xinh đẹp như xưa, chỉ có điều đôi mắt đã nhuốm màu ưu thương. Ưu thương tuy nhạt nhưng nếu quan sát kỹ càng vẫn có thể nhận ra.
Kiều Linh Nhi cười khẽ, “Lục Nhu, Hoàng tổ mẫu có khỏe không?”
Lục Nhu nhìn về phía ban nãy Kiều Linh Nhi dừng mắt, nàng ta cúi đầu, trong lòng đau xót, sau cùng lại cố nặn ra một nụ cười, “Tiểu thư, lão tổ tông vẫn luôn nhắc đến người, cuối cùng người cũng quay về rồi. Để nô tỳ đưa người đến thỉnh an lão tổ tông.”
Nói xong, chẳng đợi Kiều Linh Nhi phản ứng, Lục Nhu đã xoay người bước thẳng về phía trước.
Kiều Linh Nhi nghiêng đầu, liếc mắt dặn dò, “Thời Bố, ngươi đi phục mệnh đi.” Thế rồi nàng cất bước theo Lục Nhu vào trong.
Vân Lam thấp thỏm liếc nhìn Thời Bố, vành mắt nàng ta đỏ hoe, sau cũng vội vàng theo thân tiểu thư nhà mình.
Thời Bố nhìn bóng lưng dân xa với vẻ bất đắc dĩ, kế đó y xoay người bước đến tiểu đình.
“Cảm tạ ơn gia cứu mạng của Thất vương gia.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Lung ửng hồng, nàng ta nghiêng người tạ lễ.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên vẫn lạnh lùng như trước, “Không có gì.”
Ngay lúc này, Thời Bố cũng vừa bước đến lối vào tiểu đình, còn đang do dự có nên vào hay không đã nghe Tư Đồ Hiên hỏi, “Thời Bố, Linh Nhi đến chưa?”
Bấy giờ Thời Bố mới bước vào, sau khi thỉnh an xong mới thưa, “Gia, tiểu thư đã đi thỉnh an Thái hậu nương nương.”
Đã đi rồi?
Tư Đồ Hiên khẽ rùng mình, “Khi nào?”
“Dạ vừa mới đây.” Thời Bố đáp lại, y còn liếc mắt nhìn Lăng Lung đứng bên cạnh.
Lăng Lung kia vẫn cúi đầu rất thấp, nàng ta không nhìn Thời Bố nên cũng không biết Thời Bố đang nhìn mình bằng ánh mắt khác thường.
Tư Đồ Hiên đứng bật dậy, mặt hắn biến sắc, không lý nào lại ngay lúc hắn cứu Lăng Lung chứ?
Thấy Tư Đồ Hiên bất ngờ đứng lên, Lăng Lung cũng vội vàng ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp tỏ vẻ lúng túng, “Vương gia…”
“Bổn vương đi thỉnh an Hoàng tổ mẫu, mời Lăng tiểu thư về cho.” Tư Đồ Hiên bỏ lại một câu này rồi phất tay áo bỏ đi.
Song, khi bước đến đại điện cung Trường Thọ, hắn lại bị ngăn lại, kẻ dưới bẩm lại rằng Thái hậu và Kiều tiểu thư đang tâm sự, khiến hắn phải đứng ngoài đợi một hồi lâu.
Tư Đồ Hiên phải đứng đợi ngoài điện, có thể nói đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này. Ai nấy đều hoảng sợ, chỉ e vị vương gia này sẽ nổi giận. Dân chúng Nam Hạ đều biết tính khí Thất vương gia thất thường, chỉ cần Thất vương gia không vui, bọn họ đều có khả năng rơi đầu.
Nào ngờ Tư Đồ Hiên chỉ khoát tay, ý bảo bọn họ lui cả ra ngoài, chỉ giữ lại một mình Thời Bố.
“Thời Bố, ban nãy đã thấy những gì?” Giọng Tư Đồ Hiên thoáng vẻ lãnh đạm.
Thời Bố theo Thất gia không ít năm, đương nhiên y hiểu tâm trạng của Thất gia lúc này, ngay đến lời nói cũng cẩn thận hơn rồi.
“Lúc ấy vương gia đang đỡ Lăng tiểu thư.”
Dựa vào những gì vô tình nghe được, Thời Bố to gan đưa ra suy đoán này. Hơn nữa hẳn tiểu thư phải bắt gặp cảnh này nên mới không vui như thế.
Mặt Tư Đồ Hiên biến sắc, hắn phất tay cho Thời Bố lui.
Một lúc sau, Kiều Linh Nhi bước ra từ trong điện, sắc mặt nàng không được tốt, thấy Tư Đồ Hiên cũng chỉ gật đầu rồi bước ra ngoài.
Tư Đồ Hiên vội vàng nghênh đón, “Linh Nhi, đã thỉnh an Hoàng tổ mẫu chưa?”
Kiều Linh Nhi gật đầu, “Đã thỉnh an.”
Giọng nói của nàng vẫn bình thản và ngọt ngào như thế, song sự bình thản này khiến Tư Đồ Hiên chẳng thể bình tĩnh, khiến trái tim hắn chộn rộn không yên.
“Ta muốn về phủ.” Kiều Linh Nhi chẳng để cho Tư Đồ Hiên có cơ hội mở lời.
Đương nhiên vị vương gia nọ phải chiều theo.
Dọc đường đi, Kiều Linh Nhi vẫn luôn cúi đầu, mi mắt nàng rũ xuống. Tư Đồ Hiên không tài nào nhìn thấu nàng đang giấu giếm điều gì, chỉ biết rằng đôi mi dài không ngừng chớp, chẳng khác nào đôi cánh bướm.
Về đến vương phủ, Tư Đồ Hiên bước vào phòng cho hạ nhân lui, sau mới ngồi xuống bên cạnh Kiều Linh Nhi, nhẹ nhàng hỏi, “Linh Nhi, nàng làm sao thế? Tâm trạng không tốt ư?”
Kiều Linh Nhi vẫn ủ ê như trước, không che giấu nổi sự mất mát trong lòng, cảm giác này nàng chưa từng trải qua, vừa đau lòng lại vừa không đau lòng, thật sự chẳng dễ chịu. Nghe Tư Đồ Hiên hỏi vậy, nàng tuy muốn gật đầu, nhưng cuối cùng đành lắc đầu.
Tư Đồ Hiên không kìm được ôm lấy vai nàng, ý bảo nàng hãy ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Kiều Linh Nhi cảm nhận được sức và độ lớn của bàn tay ấy, cảm nhận được sự yêu thương, sau cùng nàng khẽ chau mày, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu kia.
“Có phải Hoàng tổ mẫu đã nói gì với nàng?” Tư Đồ Hiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy sáng tựa ngọc và hỏi.
Lúc này đây hắn không muốn nàng trốn tránh, trực giác nói cho hắn biết sự tình hiện tại không hề đơn giản, trong lòng nàng đang cất giấu một bí mật vô cùng lớn, hắn không muốn một mình nàng gánh vác, hắn muốn san sẻ cùng nàng.
Không hỏi đến thì thôi, vừa hỏi đến Kiều Linh Nhi đã thấy uất ức, nàng nhớ lại cảnh tượng ở cung Trường Thọ, từng giọt lệ châu lăn dài trên má.
Từng giọt từng giọt nhẹ rơi lên bàn tay Tư Đồ Hiên, ngay đến từng nhịp đập con tim của hắn lúc này cũng có phần đau đớn.
Đôi mày kiếm nhíu lại, đôi mắt hắn thấm đẫm sự yêu thương, nỗi lo lắng, thậm chí là tức giận, “Linh Nhi, Hoàng tổ mẫu đã nói gì với nàng?”
Vì sao hắn không nghĩ là bản thân mình đã làm sai? Vì sao cứ luôn cho rằng nguyên nhân là ở Hoàng tổ mẫu?
Kiều Linh Nhi không nhịn được nữa, nàng cố hất tay hắn ra, đứng thẳng dậy nhìn âu vào mắt hắn, “Chàng dựa vào đâu mà cứ luôn đinh ninh rằng lỗi lầm là ở người khác, vì sao chàng không tỉnh táo nhìn lại bản thân mình vậy?”
Cho đến tận bây giờ, Tư Đồ Hiên hắn cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, đôi mày hắn càng nhíu chặt hơn, “Linh Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kiều Linh Nhi khịt mũi một cái, nàng lau nước mắt rồi ngoảnh đi, “Không có gì, ta muốn yên tĩnh một lát, nếu Thất gia không còn chuyện gì, mời ngài về cho.”
Tư Đồ Hiên chau mày ngắm nhìn dáng vẻ quật cường của nàng, không kìm được mà than khẽ một tiếng, “Được, ta ra ngoài trước. Nàng bình tĩnh lại một chút, lát nữa đến giờ dùng thiện ta sẽ quay lại.”
Kiều Linh Nhi không nhìn hắn, hai mắt nàng ráo hoảnh, cố gắng không để rơi thêm một giọt lệ nào nữa, và nàng cũng chẳng đáp lại lời nói của Tư Đồ Hiên.
Mãi cho đến khi tiếng cửa khép lại vang lên, hai dòng lệ lại tuôn rơi, nàng cắn chặt môi dưới rồi òa lên khóc, vừa khóc vừa mắng, “Đáng ghét, ta bảo chàng đi là chàng cứ thế bỏ đi sao?”
Truyện khác cùng thể loại
276 chương
77 chương
95 chương
47 chương
76 chương
21 chương