Thích sủng ái phúc hắc tiểu nương tử
Chương 177 : Hồi kinh
Edit: Mèo Nhỏ
Mãi cho đến khi rời cung, Kiều Linh Nhi vẫn không hiểu được nguyên do. Nàng muốn hỏi Tư Đồ Hiên, nhưng thấy sắc mặt hắn không được tốt nên dằn lại, “Hiên, có phải chàng thấy chỗ nào không khỏe?”
Chẳng lẽ dược kia vẫn còn tác dụng sao?
Tư Đồ Hiên ngoảnh lại, hắn nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt nàng, lúc này sắc mặt mới tốt hơn một chút, “Ta không sao.”
Nói xong, hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng bằng bàn tay to lớn, khuôn mặt nhỏ chẳng khác gì bạch ngọc này luôn khiến hắn yêu thích không nỡ rời tay.
Kiều Linh Nhi há hốc mồm nhưng không dám hỏi, nàng giương đôi mắt long lanh nhìn hắn rồi chớp, bao nhiêu nghi hoặc đều lộ cả ra.
“Bây giờ chúng ta khởi hành hồi kinh, nàng có mệt không?”
Kiều Linh Nhi lập tức lắc đầu, con ngươi phát ánh ngọc càng sáng hơn, “Không mệt.”
Chỉ cần được gặp Hoàng tổ mẫu thật nhanh, nàng nhất định không cảm thấy mệt.
Khóe môi Tư Đồ Hiên hơi cong lên, mỗi lần ngắm đôi mắt kia, trái tim hắn đều thấy an bình.
Cũng như lúc đi, lúc về đoàn người vẫn vòng qua đường nhỏ.
Trên đường có đi ngang sơn trại, họ còn được mời vào làm khách. Lúc chia tay, A Lý còn cẩn thận dặn dò, “Đại ca, lần sau đừng quên dẫn tẩu tẩu theo đấy. Mấy kẻ quấy nhiễu kia đệ đã dẹp yên rồi, các huynh đệ đều nói tẩu tẩu là phúc tinh.”
Kiều Linh Nhi rất vui, nàng không ngờ Tư Đồ Hiên lại có bằng hữu như thế. Những người này quá hào sảng, trước mặt hắn cũng dám nói như vậy, hỏi sao nàng không vui cho được.
“Hiên, vì sao dọc đường chúng ta không gặp phải mấy tên thổ phỉ? Đây là đỉnh núi, hẳn phải có vài tên mới đúng.”
“Bị A Lý đẩy lui cả rồi.” Tư Đồ Hiên vươn tay kéo nàng lại gần rồi đáp.
Đẩy lui?
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Lúc chúng ta đi ngang lần trước.”
Hắn quá hiểu tính cách của A Lý, gã có thể vì huynh đệ, bằng hữu mà chẳng màng đến tính mạng. Nếu đỉnh núi trước mặt gây trở ngại cho huynh đệ của gã, gã nhất định ra tay dẹp gọn, để huynh đệ có thể thuận lợi hành động.
Kiều Linh Nhi gật gù dù nàng chỉ hiểu một phần, nàng không hiểu lắm về tình huynh đệ giữa đấng nam nhi, thế nhưng có lẽ cũng không khác gì nữ nhi thường tình. Nhất định A Lý vì bọn họ mới ra tay thanh trừng cả ngọn núi này. Như vậy cũng tốt, chí ít nơi này cũng đã thành địa bàn của gã.
Đột nhiên Kiều Linh Nhi cảm thấy mình quá hỏng, khi không lại mong mỏi có thổ phỉ xuất hiện?
Ạch, thế này có coi là quá hư hỏng không nhỉ? Chẳng qua nàng chỉ mong bách tính ở nơi không ai quản này có thể sống sung túc hơn, ít ra đám thổ phỉ dưới trướng A Lý sẽ không ức hiếp dân chúng.
Sau khi về đến kinh thành, Kiều Linh Nhi muốn vào cung liền bị Tư Đồ Hiên ngăn lại, “Linh Nhi, đừng gấp.”
Khi chưa đến kinh thì hẳn nhiên không gấp được vì đường xá xa xôi. Thế nhưng bây giờ đã về đến kinh rồi, chẳng lẽ còn bắt nàng đợi nữa ư?
“Ta muốn vào cung thăm Hoàng tổ mẫu.” Kiều Linh Nhi chớp đôi mắt to tròn nhìn vị vương gia nọ.
“Về phủ trước đã, rửa mặt chải đầu xong thì nghỉ ngơi cho lại sức, sáng mai ta sẽ đưa nàng vào cung.” Tư Đồ Hiên bất đắc dĩ nắm chặt tay tiểu cô nương kia.
Kiều Linh Nhi cúi đầu nhìn y phục trên người nàng, suy nghĩ một lát rồi miễn cưỡng gật đầu. Quả thật dáng vẻ nàng lúc này không thích hợp tiến cung gặp Hoàng tổ mẫu.
Thất vương phủ, hoa vẫn cứ thơm, chim vẫn cứ hót, vẫn nồng đượm thấm tận lòng người.
Lúc đi ngang hoa viên, Kiều Linh Nhi không kìm được hít một hơi thật sâu, nàng cảm thán, “Về nhà vẫn là tốt nhất.”
Nhà?
Một luồng nước ấp khẽ chảy trong lòng Tư Đồ Hiên, một chữ này hắn chưa từng nghe qua, hẳn là cũng chưa từng nghĩ đến.
Nhà? Nơi hoàng cung băng giá kia là nhà của hắn, thế nên hắn không biết thứ gọi là “nhà” kia có ma lực gì khiến người ta quyến luyến.
Hôm nay đây, lúc này đây, có lẽ hắn đã hiểu được.
Ngắm dáng vẻ mê hoặc của tiểu cô nương đang đứng trước mặt, sao hắn có thể không hiểu chứ?
Phải, họ đã về nhà rồi, là nhà của hai người.
“Chàng sao thế? Đang suy nghĩ điều gì sao?” Thấy đối phương mỉm cười nhìn mình, Kiều Linh Nhi thắc mắc hỏi.
“Không có gì, nàng đi rửa mặt chải đầu rồi nghỉ ngơi, lát nữa chúng ta dùng thiện.” Nói xong, Tư Đồ Hiên xoay người, căn dặn Thời Thiến chăm sóc nàng.
“Đợi đã, chàng, chàng định đi đâu?” Mấy ngày qua sớm tối có nhau, nàng đã quen có hắn bầu bạn bên mình.
“Ta đi giải quyết một số việc, lát nữa sẽ quay lại.” Tư Đồ Hiên cảm nhận được sự lo lắng nơi nàng, trong lòng hắn chợt thấy thỏa mãn, hắn vừa cười vừa giải thích.
Đằng xa, Tư Đồ Dật dẫn Vân Lam đến, y phát hiện ra nụ cười trên khuôn mặt Thất ca, bất chợt thấy như đã lâu lắm rồi. Nụ cười kia chỉ xuất hiện trước mặt Kiều Linh Nhi. Từ trước đến nay, Thất ca luôn là người lãnh đạm, hiếm khi đối xử tốt với bất kì ai, sau khi gặp gỡ Kiều Linh Nhi, Thất ca mới dần thay đổi.
“Tiểu thư.” Trông thấy tiểu thư nhà mình từ xa, Vân Lam đã vội vàng chạy đến.
Nghe được giọng nói của nàng ta, Kiều Linh Nhi bật cười. Nàng vừa xoay người đã thấy một bóng hình lao thẳng về phía mình, khiến nàng không khỏi lo lắng.
Thừa lúc Vân Lam còn chưa va phải nàng, Tư Đồ Hiên đã nhẹ nhàng ôm tiểu cô nương vào lòng, tránh sang chỗ khác.
Thời Thiến thấy Thất gia không vui bèn vội tiến lên ngăn Vân Lam lại, “Vân Lam, ở trong phủ còn náo loạn, còn ra thể thống gì?”
Vân Lam không kịp dừng lại, nàng ta ngã nhào vào lòng Thời Thiến. May mà Thời Thiến trụ lại, bằng không cả hai đã tình thương mến thương với đất mẹ bao la.
Tư Đồ Dật nào đâu ngờ Vân Lam sẽ kích động như thế. Lúc y vừa đuổi tới nơi, sắc mặt Thất ca đã đại biến, y lập tức biết sai nên vờ ngớ ngẩn hòng thoát tội, “Thất ca, huynh về sao không thông báo một tiếng, để tỷ tỷ của đệ đón phải cuồng phong.”
Tư Đồ Hiên không phản ứng gì, sắc mặt hắn vẫn khó coi như trước.
Tư Đồ Dật không còn cách nào khác đành quay sang cầu cứu Kiều Linh Nhi, “Linh Nhi, cuối cùng cô nương cũng về rồi. Nha đầu Vân Lam kia ngày nào cũng lải nhải bên tai ta đến mệt.”
Nghe vương gia nói vậy, khuôn mặt nhỏ của Vân Lam đỏ bừng, nàng ta hung hăng liếc Tư Đồ Dật một cái rồi vội cúi đầu.
Kiều Linh Nhi thu cả màn này vào mắt, nàng biết Tư Đồ Dật muốn nói đỡ cho Vân Lam, tránh lại chọc giận Tư Đồ Hiên nên bèn cười đáp, “Xem ra nha đầu kia làm phiền Thập tam gia không ít, đã vậy ta đồng ý để ngài tùy ý dạy dỗ nàng ta.”
Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân đang vòng tay ôm lấy eo nhỏ của mình, “Hiên à, chẳng phải chàng có chuyện cần làm sao? Vân Lam đã ở đây rồi, chàng cứ đi trước đi. Lát nữa đừng quên đến đón ta đi dùng thiện đấy.”
Thật ra Kiều Linh Nhi bất dắc dĩ mới phải nói chuyện với hắn bằng cái giọng nhỏ nhẹ, yểu điệu này. Nam nhân trước mặt còn đang tức giận, nếu hò hét không chừng oan mạng.
Quả nhiên sắc mặt ai kia nhẹ nhàng hẳn, hắn gật đầu dặn dò Vân Lam chăm sóc nàng, sau đó dẫn Tư Đồ Dật theo cùng.
Vân Lam sợ hãi vô cùng, không ngờ Thất gia vừa về phủ đã bị nàng ta chọc giận, sau này nàng ta còn yên ổn sống sót ở đây sao?
Kiều Linh Nhi cũng chẳng an ủi nàng ta, nha đầu kia cần được dạy dỗ nhiều, nếu không làm sao có thể sinh tồn giữa chốn long đàm hổ huyệt này.
“Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi.” Vân Lam vội vàng nắm tay tiểu thư nhận lỗi.
“Sai chỗ nào?”
Giọng Kiều Linh Nhi nhẹ bẫng, điều này càng khiến Vân Lam hoảng sợ hơn, nàng ta quỳ sụp xuống, “Tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ không nên náo loạn.”
“Lần sau nhớ lưu ý.”
Tiểu thư chưa từng to tiếng với nàng ta như thế. Hơn nữa đã bao lâu rồi mới được gặp tiểu thư, trong lòng nàng ta luôn hằng mong nhớ. Ấy thế mà nỗi nhớ mong còn chưa thốt ra khỏi miệng đã bị tiểu thư khiển trách, trong lòng Vân Lam khó tránh khỏi cảm thấy oan ức.
Từng giọt nước mắt nhẹ rơi, Vân Lam thật sự thấy oan ức, ban đầu lệ rơi lặng lẽ, dần dần thành tiếng nức nở.
Kiều Linh Nhi liếc nhìn Thời Thiến với vẻ bất đắc dĩ, ý bảo Thời Thiến ra tay, còn mình thì bước về phía viện tử.
Một lát sau, Vân Lam mang đôi mắt đỏ hoe bước vào, trong giọng nói vẫn còn tiếng thút thít, nàng ta nhận lỗi, “Tiểu thư, nô tỳ thật sự biết sai rồi.”
“Biết sai thì tốt, còn không mau đi chuẩn bị nước?”
Vân Lam gật đầu rồi xoay người đi ngay.
Thời Thiến nhìn bước chân hối hả của nàng ta bèn bật cười, “Tiểu thư, người có nhất thiết phải hù dọa cô ấy như thế không?”
Kiều Linh Nhi cũng bật cười, “Tính tình nha đầu kia phải dạy dỗ lại cho thật tốt.”
Dứt lời, mặt nàng hơi biến sắc, “Thời Thiến, ngươi có cảm thấy lạ không?”
“Ý của tiểu thư là chỉ vương phủ hay chỉ kinh thành?” Thời Thiến chau mày, tuy rằng nàng ta chưa từng ở lại kinh đô, cũng chưa từng đến Thất vương phủ, thế nhưng vẫn cảm nhận được một cảm giác khang khác.
Kiều Linh Nhi không hỏi lại mà chỉ khẽ cười.
Nếu Thời Thiến cũng cảm thấy vậy, hẳn là không sai.
Vương phủ, có lẽ phải nói là ở kinh thành đã phát sinh một số chuyện, nếu không Tư Đồ Hiên đã không nóng lòng quay về gấp như vậy.
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Kiều Linh Nhi cảm thấy thoải mái hơn, dường như tất cả mỏi mệt thoáng chốc đã tan biến, tinh thần nàng lúc này tốt không gì sánh được.
“Vân Lam, có phải ngươi có chuyện gì muốn nói không?” Thấy Vân Lam ngập ngừng, Kiều Linh Nhi không kìm được đành lên tiếng, bằng không nha đầu kia sẽ nghẹn chết mất.
Vân Lam nở nụ cười rồi thở dài một tiếng, vành mắt hồng hồng, “Tiểu thư, hai hôm nay có mấy vị tiểu thư đến phủ.”
Lại đến à? Lần này là do kẻ nào sắp đặt?
Kiều Linh Nhi nhíu mày, ý bảo Vân Lam nói tiếp.
Vân Lam ngó nghiêng xung quanh, sau đó mới cúi đầu thưa, “Thập tam gia không cho nô tỳ nói.”
“Vân Lam, ngươi là người của ai?” Giọng Kiều Linh Nhi bỗng sặc mùi nguy hiểm, toàn thân Vân Lam hơi run lên, vội vàng đáp, “Nô tỳ theo chân hầu hạ tiểu thư.”
“Nếu đã hầu hạ ta còn không mau nói ra sự thật?”
Thấy nét mặt tiểu thư đanh lại, Vân Lam đành miễn cưỡng nói tiếp, “Nô tỳ cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nô tỳ theo Thập tam gia về đã được năm ngày, mấy hôm trước tình hình trong phủ vẫn tốt, không có ai tùy tiện ra vào. Thế nhưng đến hôm kia, sau khi Thái hậu nương nương hạ chỉ thì ngày nào cũng có ba vị tiểu thư đến phủ.”
“Ở lại có lâu không?”
Nghe giọng tiểu thư lạnh như băng, Vân Lam lại phát run, “Bọn họ vừa đi lúc xế trưa thì tiểu thư và Thất gia về đến. Hôm nay là ngắn nhất, hôm qua mãi đến lúc trời nhá nhem bọn họ mới chịu về.”
Đôi mắt Kiều Linh Nhi lóe lên tia lạnh lùng, lòng nàng nặng trĩu.
Truyện khác cùng thể loại
276 chương
77 chương
95 chương
47 chương
76 chương
21 chương