Xe ngựa chầm chậm lăn vang lên những âm thanh đơn điệu buồn tẻ, con ngựa to lớn lao như bay về phía trước, móng ngựa hằn vết trên đất, bụi mù tung bay. Nam tử cầm cương tuy chuyên chú nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu sang nhìn cô gái ngồi bên cạnh, dường như muốn chắc chắn rằng nàng ta vẫn bình yên vô sự. Cùng lúc đó, trong xe ngựa, ngoài tiếng vó ngựa nện trên đường và tiếng bánh xe lộc cộc lăn, chỉ còn nghe thấy từng hơi thở nhẹ nhàng. Sau khi thổ lộ nỗi đau đớn trong lòng, những con ác mộng năm xưa, trái tim Kiều Linh Nhi đã ổn định và nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cảm giác này, có lẽ là vì có một nơi để dựa vào! “Hiên, chàng nói xem người đứng sau Tố Vân rốt cuộc là ai?” Một lúc sau Kiều Linh Nhi mới hỏi khẽ, nàng vắt óc suy nghĩ cũng tìm không ra lời giải đáp, cuối cùng là kẻ nào đã sai khiến Tố Vân, vì sao lại thâm độc như thế? Những người vong mạng năm xưa chỉ là bá tánh bình thường tay không tấc sắt, họ vô tội, vì cớ gì lại phải chịu tai vạ tàn nhẫn như thế? “Nửa tháng sau ta sẽ cho nàng đáp án.” Tư Đồ Hiên hứa hẹn với nàng, “Nhưng trong vòng nửa tháng này ta không cho phép nàng suy nghĩ lung tung nữa.” Giọng nói vừa bá đạo lại vừa dịu dàng kia khiến lòng Kiều Linh Nhi rối bời, nếu hắn đã mở lời nàng còn lăn tăn điều gì? Khả năng của nam nhân này không hề tồi, vậy thì cớ gì không giao việc này cho anh ta hoàn thành nhỉ? Dứt bỏ hết mọi sầu não và phiền lo, nàng vừa cười vừa nói suốt quãng đường đến Lưu Vân còn lại. Y theo kế hoạch lúc trước, trước tiên Tư Đồ Hiên dẫn Kiều Linh Nhi đến Huyết Sơn xem Huyết Liên, nhân tiện đi bốc xem một quẻ. Kiều Linh Nhi không biết phải nói gì trước sự sắp xếp của Tư Đồ Hiên, từ trước đến nay bói toán vẫn là chuyện của nữ nhi, anh ta đường đường là một Vương gia, sao lại có suy nghĩ như vậy nhỉ? Hơn thế nữa người trong hoàng tộc luôn kiêu ngạo, đời nào lại đi tin lời nói nhảm của tên đạo sĩ giang hồ? Hầy, đúng là không hiểu nổi! Huyết Sơn có tên gọi này vì màu đỏ như máu của những tảng đá dọc triền núi, ngay đến bùn đất cũng tinh một màu đỏ. Hứng thú trong lòng Kiều Linh Nhi bị khuấy động, một ngọn núi lớn khí thế hừng hực thế này, không biết đỉnh Huyết Liên kia trông sẽ ra sao. Huyết Liên cũng là một loại dược liệu nhưng hiếm khi dùng đến, Kiều Linh Nhi cũng không sốt ruột muốn đoạt lấy. Thế nhưng nếu đã cất công đến thánh địa của Huyết Liên, giả như không lấy e là quá lãng phí. “Huyết Liên trên núi kia không thuộc về ai chứ?” Kiều Linh Nhi tò mò hỏi, nàng vốn không nắm rõ tình hình ở Lưu Vân. Mặc dù lúc trước đã từng lưu lạc đến đất này, nhưng chỉ ở lại một thời gian ngắn kế đó lập tức đến Nam Hạ nên có rất nhiều chuyện nàng không biết. Nếu như Huyết Liên kia thuộc về một người nào đó, nàng hẳn nhiên không thể tùy tiện lấy, nhưng nếu là… Tư Đồ Hiên cười gian xảo, cố giấu cảm xúc thật trong ánh mắt, “Linh Nhi nghĩ thế nào?” Kiều Linh Nhi bị nụ cười kia mê đắm, nàng thất thần giây lát mới trừng mắt liếc người kia, “Hỏi chàng thì chàng mau nói đi.” Kiều Linh Nhi vừa dứt lời đã thấy mình hơi thất thố, nàng vội vàng nói đỡ vào, “Chàng đâu phải người Lưu Vân, chàng biết được ư? Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi.” Dù đã thấy nàng lẩm bẩm như thế nhưng Tư Đồ Hiên chẳng nói gì, hắn cười thật khẽ rồi bước theo chân nàng. “Miếu Huyết Liên?” Kiều Linh Nhi rất đỗi ngạc nhiên khi chạm phải ngôi miếu trước mặt. “Chúng ta vào trước đã.” Họa hoằn lắm mới thấy được vẻ ngạc nhiên của nàng, Tư Đồ Hiên bật cười thật vui vẻ, rồi nắm bàn tay nhỏ bé dẫn nàng vào trong. Thời Thiến hơi nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn Thời Bố nhưng chẳng nói gì, rồi cũng theo tiểu thư vào cửa. Thời Bố sờ sờ mũi trong vô thức, y chẳng làm gì sai mà sao ánh mắt ban nãy của Thời Thiến lại như chứa đựng sự không hài lòng. Miếu thờ lớn như vậy mà chẳng có lấy một bóng người. Đây chẳng phải là ngôi miếu linh thiêng trong lời đồn sao? Vì sao lại thành ra thế này? Kiều Linh Nhi chợt dừng bước, đôi mắt lanh lợi ánh lên sự nghi hoặc nhưng vẫn không cất tiếng hỏi han câu gì. “Ngày này hàng tháng không một ai bước vào miếu.” “Vì sao?” Kiều Linh Nhi càng kinh ngạc hơn. “Lão sư phụ đã dặn dò, ngày này hàng tháng không một ai được lên núi.” “Đã thế sao chàng còn…” “Đến phía trước đã, ta đã đánh tiếng với lão sư phụ rồi, chúng ta đi thôi, sẽ gặp người ngay ấy mà.” Tư Đồ Hiên không để Kiều Linh Nhi có thêm cơ hội thắc mắc nữa, lập tức nắm bàn tay nhỏ bé bước về phía trước. Trong lòng Kiều Linh Nhi có rất nhiều câu hỏi, nàng muốn hỏi rõ nhưng vị vương gia kia chẳng chiều lòng, thôi thì đành im lặng, dù gì cũng còn nhiều thời gian, không nhất thiết phải vồn vã. Xem ra Tư Đồ Hiên có quen biết vị lão sư phụ trụ trì ngôi miếu này, nếu không thì sao lão nhân gia đã dặn không được viếng miếu lúc này mà anh ta vẫn dẫn người đến. Tư Đồ Hiên đã nói trong miếu thờ có một vị hòa thượng, trong tưởng tượng của nàng, vị hòa thượng kia phải là người có chòm râu bạc và cái đầu láng o. Nào ngờ, lúc gặp mới hay người ta chẳng những râu muối tiêu cũng không mà còn không trọc. Sự kinh ngạc hiển hiện trong ánh mắt nàng bị lão sư phụ bắt gặp, ông ta nhẹ nhàng cười rồi chào hỏi theo phép Phật: “Thí chủ đến rồi.” Tư Đồ Hiên khiêm nhường đáp trả: “Đã để lão sư phụ đợi lâu.” Khóe môi Kiều Linh Nhi giật nhẹ một cái, lão sư phụ ư? Rõ ràng tóc vẫn đen nhánh, thậm chí trông còn trẻ hơn cả bọn họ, sao lại là lão sư phụ chứ? Tư Đồ Hiên nhận ra sự khác thường của tiểu cô nương bên cạnh, hắn cả cười giải thích: “Lão sư phụ đã vào tuổi song hi (*khoảng 140 tuổi).” Tuổi… Tuổi song hi? Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt, người đàn ông tóc đen nhánh trước mặt đây, người mà thậm chí có thể coi là… nam tử tuấn mỹ đây đã bước vào tuổi song hi? Tư Đồ Hiên còn định giải thích thêm thì vị lão sư phụ đã cười khẽ, ông khoát tay rồi quay sang nói với Kiều Linh Nhi: “Thí chủ, xin hãy theo lão nạp một chuyến.” Kiều Linh Nhi rất ngạc nhiên, nàng tự chỉ vào mình, dè dặt hỏi lại, “Ta ư?” Vị sư phụ già gật đầu rồi xoay người đi vào trong miếu thờ. Kiều Linh Nhi nghiêng đầu nhìn Tư Đồ Hiên hòng tìm kiếm một câu trả lời, hắn cũng gật đầu nói, “Nàng đi đi, ta chờ nàng ở ngoài điện.” Xem ra bọn họ đã ngầm thỏa thuận từ trước! Kiều Linh Nhi vẫn thắc mắc nhưng cuối cùng cũng phải bước vào. “Lão nạp đã đợi thí chủ từ rất lâu rồi. Kiều Linh Nhi vừa ngồi xuống bên cạnh bàn thì lão sư phụ đã nói ngay. Những lời này càng khiến nàng thêm khó chịu, trong lòng tự hỏi liệu có phải vị sư phụ này đã nhận lầm người. Hai người họ chưa từng gặp mặt, làm thế nào mà ông ta lại đợi nàng rất nhiều năm được chứ? “Thí chủ đừng lo lắng, lão nạp hiểu biết về thiên tượng nên đã sớm biết rằng thí chủ sẽ xuất hiện.” Kiều Linh Nhi không còn giữ được sự bình tĩnh thêm nữa, nàng cáu kỉnh nói: “Lão sư phụ đây ngắm sao thôi là đã biết ta sẽ xuất hiện rồi ư?” Lão sư phụ cười ha hả. Kiều Linh Nhi lặng thinh chẳng nói gì thêm. “Sao sáng đầy trời, đợi mãi cuối cùng thí chủ cũng đến. Cứu vớt hay được cứu vớt là do thí chủ lựa chọn.” Vị lão sư phụ kia vừa nói xong, Kiều Linh Nhi đã đứng bật dậy, khuôn mặt nhỏ căng thẳng đến mức chân mày nhíu chặt cả lại, “Những gì lão sư phụ nói thứ cho ta không thể hiểu nổi, ta còn có chuyện cần làm, xin cáo từ trước.” Nói đoạn, Kiều Linh Nhi xoay người bước ra ngoài, ánh mắt vị sư phụ già dõi theo bóng lưng nàng, một tiếng giữ người kia chẳng thấy vang lên. Tư Đồ Hiên không ngờ Kiều Linh Nhi lại trở ra nhanh đến như thế, hắn chẳng những kinh ngạc mà nhìn lên mới phát hiện sắc mặt nàng không được tốt, trong lòng lo lắng hỏi han: “Linh Nhi, nàng làm sao thế? Không thoải mái chỗ nào sao?” Kiều Linh Nhi cố đè nén những dự cảm bất thường đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng, nàng lắc đầu, dẩu cái miểng nhỏ nói, “Không có gì, ta chỉ hàn huyên với lão sư phụ vài câu thôi. Chúng ta đi thôi, chúng ta đến kinh thành Lưu Vân đi, ta muốn mua ít đồ dùng, cũng tiện đường ngao du sơn thủy.” “Nàng không đi hái Huyết Liên sao?” Tư Đồ Hiên nhíu mày, thái độ này của nàng có hơi kỳ lạ. Kiều Linh Nhi lắc đầu, “Huyết Liên cũng không có mấy tác dụng, hơn nữa bây giờ hái về chưa chắc đã giữ nó sống được, vậy chẳng khác nào lãng phí. Thôi bỏ đi, để sau hẵng tính.” Nàng đã kiên quyết đến thế khiến Tư Đồ Hiên không thể cự tuyệt, hắn đành thay đổi hành trình, lập tức đến kinh thành Lưu Vân. Nào ngờ vừa đến nơi đã chạm mặt Bách Lý Thần. Trên con đường lớn ồn ã tấp nập, đôi mắt tinh anh của Kiều Linh Nhi phát hiện ra một tấm áo màu thiên thanh, nàng lập tức hô dừng xe, nhảy xuống đất rồi chạy về phía Bách Lý Thần. “Thần.” Kiều Linh Nhi nắm lấy tay Bách Lý Thần gọi một tiếng. Giọng nói quen thuộc này, mùi hương thân thương này chính là của người y hằng nhớ thương, thế mà lúc này đây người trong tâm trí lại xuất hiện ngay trước mắt mình, làm sao y không kích động cho được. Trong đôi mắt thâm sâu của Bách Lý Thần lóe lên tia sáng, giọng nói cũng run run, “Linh Nhi, sao muội lại đến đây?” Bách Lý Thần vừa dứt lời đã thấy Tư Đồ Hiên bước đến, trong lòng y bỗng dấy lên cảm giác mất mát, nhưng vẫn có gắng giữ nguyên nụ cười, “Thất vương gia.” Tư Đồ Hiên nheo mắt nhìn bàn tay nhỏ bé nắm chặt ống tay áo màu thiên thanh rồi nhẹ nhàng bảo, “Linh Nhi, đừng làm hỏng xiêm áo của Thần vương gia kẻo lại khiến người ta chê cười.” Kiều Linh Nhi vô tư nào phát hiện ra sự thất thố của bản thân, nàng ngượng ngùng cười, “Hì hì, Thần, xin lỗi nhé.” Tư Đồ Hiên không chừa cơ hội cho Bách Lý Thần lên tiếng, bản thân đã cướp lời ngay: “Thần vương gia, đã lâu không gặp.” Bách Lý Thần cũng khách khí đáp lời, thế nhưng ánh mắt đã dừng lại trên khuôn mặt tiểu cô nương kia. Hàn huyên một lúc, Bách Lý Thần ngỏ ý mời bọn họ ngụ lại vương phủ, thế nhưng Tư Đồ Hiên đã từ chối ngay, “Không dám làm phiền Thần vương gia, bổn vương đã sai người chuẩn bị từ sớm rồi.” Lời chối từ này của Tư Đồ Hiên khiến Kiều Linh Nhi không vui, nhưng chuyện của đấng nam nhi nàng không thông hiểu, hơn nữa có thể còn liên quan đến chính sự nên nàng chẳng tiện nhúng tay nên đã thuận theo ý Tư Đồ Hiên mà làm. “Thần, thế này đi, chúng ta thu xếp xong sẽ đến thăm vương phủ, có được không?” “Ha ha ha, ta cầu còn không được.” Kiều Linh Nhi phấn chấn hẳn lên, “Hiên, chúng ta về khách điếm trước đã.” Tư Đồ Hiên chẳng nói câu nào đã đưa nàng về nơi trọ, khiến Kiều Linh Nhi mơ hồ chẳng hiểu gì. Trong khách điếm, trên ghế lô. Sau khi cửa phòng được đóng lại, Tư Đồ Hiên xoay người ôm lấy tiểu cô nương kia, thuận thế cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đầy mê hoặc của nàng lâu thật lâu, dường như muốn đắm chìm luôn trong sự ngọt ngào ấy. Một lúc lâu sau màn hôn môi ngọt ngào ấy, Tư Đồ Hiên ôm lấy tiểu cô nương nọ, khẽ than thở, “Đây là đặc quyền của riêng ta.” Kiều Linh Nhi bị lão hòa thượng kia hỏi đến bối rối, đầu óc mơ hồ như bị bao phủ bởi một làn sương mỏng, bây giờ nghe được câu này thì càng buồn bực hơn, “Chàng nói cái gì vậy hả?”