Thích sủng ái phúc hắc tiểu nương tử

Chương 132 : Thứ cảm giác sởn tóc gáy

Kiều Linh Nhi chớp mắt ra chiều nghi hoặc. Chân mày Tư Đồ Dật nhíu lại, sao bọn họ lại đến đây? Hiện tại là lúc cần phải cẩn trọng, bọn họ còn không biết an phận, nếu xảy ra chuyện gì thu hút sự chú ý của kẻ khác, đến khi ấy xem bọn họ thu dọn tàn cuộc thế nào. Vân Lam vẫn nhíu mày như trước, do dự không biết có nên nói cho tiểu thư biết ba người kia là… “Tiểu thư, ba vị tiểu thư ngoài cửa chúng ta đã gặp họ trên đường hôm trước.” Thời Thiến thấy Vân Lam do dự bèn lên tiếng thay. Kiều Linh Nhi đã sớm biết, nếu ba cô gái trên đường đều đã nói bản thân đến từ Thất vương phủ, tất nhiên là họ sẽ xuất hiện ở đây rồi. Trong khi đó, từ trước đến nay rất ít nữ nhân ra vào Thất vương phủ, bọn họ làm vậy tất sẽ khiến người ta chú ý đến, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Hơn nữa, khi Tư Đồ Dật phối hợp với nàng, nàng đã thấy ba người kia đang bước đến. Chân mày Tư Đồ Dật càng nhíu chặt, không ngờ người mà Tự Khúc Doanh nhắc đến hôm trước lại là Kiều Linh Nhi, chẳng trách Thất ca không đứng ra làm chủ cho nàng ta, đã thế sau đó tâm tình huynh ấy còn tốt lên hẳn. Ạch, không phải là Thất ca đã gặp nàng từ lúc ấy chứ? “Linh Nhi, cô đã gặp Thất ca từ trước sao?” Kiều Linh Nhi lắc đầu, “Lúc ta gặp mặt Thất gia chẳng phải Thập tam gia cũng ở đó sao? Thập tam gia, ta muốn tiếp khách, không biết Thập tam gia có tiện lánh mặt một lát?” Nàng ta thẳng thừng đuổi người! “Nếu vậy xin cáo từ, ta chợt nhớ ra còn một số chuyện cần thương lượng với Thất ca.” Tư Đồ Dật không phải người không biết điều, nói xong liền xoay người rời đi. Khóe miệng Kiều Linh nhi khẽ giật một cái, không phải anh ta muốn đi tố cáo nàng đấy chứ? Tư Đồ Hiên giữ mấy cô gái này trong phủ, nàng cũng không biết rõ lắm về gia cảnh của họ, không phải là bọn họ lo lắng nàng sẽ đụng chạm đến mấy cô nương này, sau đó… Dù sao mục tiêu của nàng trong chuyến đi này cũng đã rõ, mục đích chưa đạt được nhất định không bỏ qua chính là tính cách của nàng, dù có bị Tư Đồ Hiên trách cứ cũng chẳng hề gì, như vậy càng dễ dàng đoạn tuyệt. “Gọi các nàng vào đi.” Kiều Linh Nhi xoay người bước đến hoa viên trong viện. Vân Lam đi mời khách, Thời Thiến theo sau bồi Kiều Linh Nhi. Mấy ngày nay, Tự Khúc Doanh ở Thất vương phủ được tùy nghi đi lại, nhưng hôm nay đến gian này lại bị chặn cửa, nói rằng không có sự đồng ý của tiểu thư thì bất luận kẻ nào cũng không được vào. Tiểu thư? Chẳng lẽ là nữ nhân vào phủ ngày hôm nay? Nàng ta là cái thá gì chứ? Nàng ta nhận ra nha đầu dẫn đường chính là tiểu nha hoàn đụng phải hôm nọ, không ngờ các nàng cũng quen biết Thất vương gia. “Tiểu thư, người đến rồi.” Vân Lam dẫn người vào tiểu đình, cúi đầu bẩm báo. Kiều Linh Nhi gật đầu, lúc này nàng mới xoay người nhìn ba người nọ. Ánh mắt lạnh lùng thoáng lướt qua khiến lòng Lương Tâm Nghê run lên, không khỏi cảm thán một tiếng: khí phách toát ra từ cô gái này quá mạnh! Tự Khúc Doanh cũng sững sờ, cô gái trước mắt nàng ta sở hữu khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt ngọc lóe ra vầng sáng, so với hôm gặp phải trên đường còn xuất sắc hơn. “Chẳng hay mấy vị tìm ta có việc gì?” Kiều Linh Nhi từ tốn hỏi, đây coi như là tiên hạ thủ vi cường. Tự Khúc Doanh tự trấn an, miễng cưỡng nói: “Nghe nói trong phủ có một vị muội muội vừa đến, không ngờ lại là cô.” Muội muội? Ạch, xưng hô thân thiết thế này, Kiều Linh Nhi nàng nào có thích, làm sao đây? Không biết là nếu nàng đùa giỡn với mấy vị mỹ nhân này một chút, thái độ Tư Đồ Hiên sẽ thế nào? “Ha ha, không biết các vị tỷ tỷ tìm muội có chuyện gì?” Kiều Linh Nhi chuyển hướng phối hợp cùng. Tự Khúc Doanh bèn hừ lạnh một tiếng, chỉ cần đặt chân vào Thất vương phủ thì bất kể là ai cũng bị mạnh đè yếu cả, “À, chỉ là lo cho muội muội chưa quen với sinh hoạt ở Thất vương phủ nên đến thăm hỏi một chút. Muội muội có cần gì thì cứ nói với ta.” Vừa nói, Tự Khúc Doanh vừa ngồi xuống. Vân Lam chau mày, không hài lòng nói, “Bảy năm trước tiểu thư nhà ta đã ở vương phủ, làm sao lại không quen chứ.” Kiều Linh Nhi chỉ im lặng không nói gì, nha đầu này cũng quá nóng lòng rồi. Song, nét mặt Tự Khúc Doanh cũng thật đặc sắc, từ trắng chuyển thành xanh. Tự Khúc Doanh không ngờ cô gái đang ngồi trước mặt nàng ta lại chính là Bát vương phi được truyền tụng năm ấy, không đúng, là Bát vương phi trước đây, cũng chính là Kiều Linh Nhi! Kiều Linh Nhi được Thái hậu nương nương sủng ái, sau khi bị Bát vương gia hưu còn giành được sự quan tâm của Thất vương gia. Sau cùng, khi Thất vương gia rời kinh cũng đưa Kiều Linh Nhi đi cùng, họ chuyển đến Liễu Thành. Thế nhưng bảy năm trước, không rõ vì sao Kiều Linh Nhi lại tự ý rời khỏi Liễu Thành. Khi đó Thất vương gia rất giận dữ. Sao bây giờ nàng ta lại quay về? “Cô, cô là Kiều Linh Nhi?” Tự Khúc Doanh lắp bắp hỏi. Vân Lam hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên là tiểu thư nhà ta.” “Vân Lam.” Kiều Linh Nhi gọi khẽ một tiếng, Vân Lam biết ý cúi đầu lùi sang một bên. “Mong ba vị tỷ tỷ bỏ quá cho, nha hoàn này tính tình thẳng thắn.” Lúc này, Kiều Linh Nhi mới quay sang nhìn ba vị “tỷ tỷ” minh diễm động nhân nọ. Sắc mặt Tự Khúc Doanh vô cùng xấu, nàng ta không ngờ Kiều Linh Nhi đã quay về, lẽ nào Thất vương gia không trách tội nàng ta?” “Đúng là không hiểu chuyện.” Đoạn Như Dao độp lại một câu. Lương Tâm Nghê cau mày, nàng ta hiểu rõ Kiều Linh Nhi quan trọng thế nào trong lòng Thất vương gia. Trước khi đến Liễu Thành, phụ thân đã dặn dò nàng ta rằng, nếu có một ngày Kiều Linh Nhi quay về bên cạnh Thất vương gia, khi ấy nàng ta không nên ngông cuồng vọng tưởng bất cứ điều gì nữa. Lúc ấy, khi nghe phụ thân dặn dò nàng ta còn nghĩ ông đã lo thừa, hôm nay ngẫm lại mới rõ ràng rằng phụ thân nhìn thấu nội tình gấp mấy lần kẻ khác. Đoạn Như Dao tính tình thẳng thắn, nói ra lời kia nếu chẳng may chọc giận Kiều Linh Nhi thì phải làm sao? Dù sao cũng khổ công từ kinh thành đến Liễu Thành, nàng ta không muốn nhìn thấy mọi người gặp chuyện không may. “Không biết Kiều tiểu thư đã trở về, thất lễ.” Kiều Linh Nhi quay đầu nhìn Lương Tâm Nghê, cười nhạt, “Chẳng hay các vị tỷ tỷ xưng hô thế nào?” “Ta là Lương Tâm Nghê, vị này là Doanh tỷ tỷ, còn vị này là Dao tỷ tỷ.” Lương Tâm Nghê tỉ mỉ giới thiệu, khi bắt gặp ánh mắt lạnh như bằng của Tự Khúc Doanh cũng đành thở dài trong lòng, hiện tài Kiều Linh Nhi này tuyệt không thể đụng vào. Khi tự giới thiệu bản thân, nàng ta đã nói ra tên đầy đủ của mình tức đã hạ thấp thân phận mình xuống. Ý tứ này của Lương Tâm Nghê, Kiều Linh Nhi đã rõ. Đã như vậy nàng cũng nên rộng lượng nhận lấy hảo ý của nàng ta. “Ba vị tỷ tỷ ở Thất vương phủ cũng đã lâu, muội muội đây nhiều năm mới quay về, nếu có chỗ nào không phải mong các vị tỷ tỷ thông cảm cho.” Nàng vừa nói vừa cười nhạt, sự tự tin toát ra từ phía nàng suýt chút đã làm bọn họ bị thương! Ánh mắt Tự Khúc Doanh đanh lại, mím môi nói, “Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ cho người đến Thanh viện tìm ta.” Thanh viện? Kiều Linh Nhi nhíu mày, “Vì sao Thất gia lại để các tỷ tỷ ở Thanh viện?” Đây là chuyện mà Tự Khúc Doanh lẫn mấy người còn lại đều chưa từng nghĩ đến, nhất thì bị hỏi liền ngây ngẩn cả ra. “Thanh viện thì sao chứ?” Đoạn Như Dao mau miệng hỏi. “Phong cảnh ở Thanh viện so với chỗ này của muội cũng đẹp hơn. Nếu Kiều tiểu thư muốn sang bên ấy, ta sẽ đi bẩm với Thất gia một tiếng, để ngài cho muội muội sang cùng chúng ta.” Phong cảnh ở Thanh viện không tồi, sau khi vào phủ bọn họ mới nhận ra. Nếu Thất vương gia không coi trọng bọn họ thì sao lại để bọn họ ở nơi tốt như thế chứ? Nghĩ đến đây, Tự Khúc Doanh bỗng cảm thấy tinh thần tốt lên đôi chút. Đúng lúc này, một nha hoàn vội chạy đến bên người Tự Khúc Doanh, thì thầm gì đó. Cùng lúc đó, sắc mặt Tự Khúc Doanh đại biến, vội đứng lên nói, “Bổn tiểu thư có chuyện cần làm, xin cáo từ.” Tự Khúc Doanh đi rồi, đám người Lương Tâm Nghê còn ở lại được sao? Cũng đành một mực cáo từ. Trong viện khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Vân Lam tức khí nói: “Tiểu thư, người nói xem vì sao Thất vương gia lại gọi bọn họ đến? Các nàng lớn lối như vậy, ngày sau nhất định sẽ ức hiếp người.” Thấy Vân Lam bày ra bộ mặt tức giận, trong lòng Kiều Linh Nhi đầy bất đắc dĩ, nha đầu này… “Vân Lam, ngươi có còn nhớ Thanh viện là nơi nào không?” Nghe tiểu thư hỏi vậy, Vân Lam thoạt nhiên sửng sốt sau mới gật đầu, “Đó là thiên viện.” Thiên viên, là nơi để khách của Thất vương phủ tạm trú lại! Đôi mắt Vân Lam chợt sáng lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, rõ ràng là đang bị khích động. Kiều Linh Nhi đứng dậy bước vào trong phòng. Vân Lam cũng bước theo, cái miệng nhỏ thì thầm, “Tiểu thư, người nói xem vì sao Doanh tiểu thư lại vội vàng bỏ đi như thế? Mặc dù nô tỳ vẫn chưa hiểu vì sao cô ta ở trong phủ nhưng vừa nhìn cũng biết cô ta không phải người tốt.” Đối với những nghi vấn của Vân Lam, Kiều Linh Nhi không có ý kiến gì. Song, nàng vừa bước qua ngưỡng cửa, chưa kịp lên tiếng thì từ phía sau đã vang lên một giọng nói khác, “Vân Lam, ai là người không tốt?” Vân Lam vội vàng xoay người đã thấy Tư Đồ Hiên và Tư Đồ Dật đang đứng trước mặt, không khỏi kinh hãi, “Thất gia, Thập tam gia, hai người đến từ lúc nào?” Khóe miệng Tư Đồ Giật khẽ run, nha đầu này đúng là bị Kiều Linh Nhi dạy hư rồi, không hành lễ thì thôi lại còn lớn gan hỏi một câu này. “Cô nói ai không phải người tốt?” Tư Đồ Dật cũng không quan trọng chuyện kia, bèn tò mò hỏi. Giờ phút này sao Vân Lam dám nói thật những suy nghĩ trong lòng chứ. Thất gia ở ngay trước mặt, nếu chọc giận ngài tất sẽ liên lụy đến tiểu thư. “Thập tam gia, nô tỳ, nô tỳ đâu có nói ai chứ. Tại khi tiểu thư vừa đến có mấy tên sâu bọ cứ nhìn người chằm chằm, nô tỳ là đang mắng mấy người đó.” Giọng Vân Lam càng nói càng nhỏ dần, đầu cũng cúi thấp. Tư Đồ Dật bèn nhếch môi, “Được rồi, cô theo ta, ta có chuyện cần cô giúp.” Đoạn, hắn quay đầu cười hì hì với Kiều Linh Nhi, “Linh Nhi, không ngại cho ta mượn Vân Lam một lát chứ?” Kiều Linh Nhi cười híp mắt gật đầu, “Chỉ cần trả tiền thì cứ tự nhiên.” Vẻ mặt Vân Lam như cầu xin, tiểu thư à, người đã có rất nhiều tiền rồi, vì sao còn thấy tiền là sáng mắt chứ? Tư Đồ Dật gật đầu, “Để tính sau.” Sau đó dẫn Vân Lam đi. Thời Thiến thấy vậy cũng xin cáo lui. Thoáng chốc chỉ còn lại Kiều Linh Nhi đối mặt với Tư Đồ Hiên. “Nàng định để bổn vương đứng thế này?” Tư Đồ Hiên nhíu mày. Kiều Linh Nhi trừng mắt nhìn anh ta, “Sao ngài không đi mà quan tâm đến mấy cô nương xinh đẹp của ngài ấy, đến chỗ ta làm gì?” Hét xong câu này, Kiều Linh Nhi mới bình tĩnh nhìn nam nhân kia, chợt phát hiện khóe môi anh ta đượm ý cười, một màn tiếu ý kia, ôi ôi ôi, thật khiến nàng có cảm giác sởn tóc gáy.