Thích Ông Rồi, Làm Sao Đây !

Chương 17 : ==>Chương 14<==

+++Chương 14+++ Sau một thời gian nghĩ dưỡng, ăn chơi, đập phá,... trong dịp Tết, mọi người trở lại với cuộc sống thường nhật của mình. Người đi làm vẫn lại đi làm, ca sĩ vẫn phải chạy "xô", giáo viên trở lại với cái bục giảng quen thuộc,... Và đã có giáo viên đương nhiên không thể thiếu học sinh. Lũ học trò trải qua một thời gian ăn chơi không phanh, quậy phá không có điềm dừng thì cũng phải vác cặp lên vai mà uể oải đến trường mặc dù không thích chút nào. "Nếu 365 ngày đều là Tết thì tốt biết mấy!". Đó là cái suy nghĩ, cái mong ước nhỏ nhoi của toàn thể học sinh trong trường (nhỏ nhoi thiệt). Ai da~, nhanh thật! Mới nghĩ chưa được bao lâu mà giờ đã phải đi học lại rồi, nhớ hôm nào còn mừng vì được nghỉ Tết thế mà giờ... Tết ơi Tết ơi, sao mi đến thì chậm mà đi thì nhanh quá vậy!? Uể oải vác cái cặp đến lớp 9A1 quen thuộc, tôi đưa tay ngáp lên ngáp xuống không biết bao nhiêu lần. Nghỉ Tết, đợi mặt trời nướng khét cái mông mới chịu dậy giờ phải dậy sớm đi học, đúng là có chút không quen. Từ xa đã nghe tiếng la thánh thót của tụi con gái, tiếng la thấu trời của tụi con trai, có thêm mấy tiếng cuời khả ố và vô cùng sung sướng khi người khác gặp nạn của mấy thành phần rảnh rỗi không có việc gì làm. Đúng thật là, đầu năm đầu tháng mà cũng không yên được nữa là sao? Bước đến cửa lớp, chưa thấy cái khỉ gì đã bị nguyên một cái phong bì đỏ đập vào mặt, kèm theo cái giọng nói: - Đầu năm đầu tháng, mừng "bé" lớn thêm một tuổi! Chưa kịp định hình thì cái người nào đó đã không thấy trước mặt. Ngước lên nhìn mới thấy tên Phong nhe răng bị nhỏ Thảo rượt chạy vòng vòng quanh lớp. - Đứng lại cho bà, dám đưa tiền giả gạt bà à?! - Tui có lòng tặng không cảm ơn thì thôi, còn đòi hỏi quá đáng! - Grừ... Ai da~, đầu năm đầu tháng mà nhộn nhịp ghê! Tôi hớn hở chạy lại chỗ ngồi, phải nhận lì xì đầu năm lấy hên chứ. - Lì xì đâu? - Tôi xòe tay trước mặt hắn hỏi. - Nè! - Hắn đưa ra cái phòng bì đỏ chót, mà quan trọng là nó rất to, hê hê. Mà hình như hơi lạ, sao hôm nay hắn hiền đột xuất thế nhở? Nụ cười của hắn quái quái nha! Nhưng sau đó, cái suy nghĩ đó đã bị tôi đánh bay ra khỏi đầu từ lúc nào vì có rất nhiều đứa đến lì xì tôi. Khà khà, phen này trúng lớn! Tôi hăm hở nhìn đống phong bì trên bàn, ôi thôi, tôi không ngờ tụi nó tốt với tôi đến vậy! Phải khưi, phải khưi thôi! Ơ, sao lại thế này?! Cái này cũng vậy! Cái này nữa! Cái này! Cái này! Cái... Toàn, toàn là tiền giả! Nói tiền giả cũng không đúng, phải nói là giấy trắng được vẽ hươu vẽ vượn lên trên đó. Sôi máu nhất là câu "Tiền bạc không quan trọng, quan trọng nhất là tấm lòng.". Tụi nó, tụi nó dám chơi tôi! - Hahaha... Nhìn cái khuôn mặt ngu đần của tôi lúc này, cả lớp không ai bảo ai phá lên cười to. Đứa ôm bụng, đứa lăn lộn, có đứa vì cười mà rớt luôn xuống ghế! Tôi hận, tôi hận! - Haha...bả tưởng tiền thật kìa..hahaaa...! - Bị một vố nhớ đời nghe con..hahhaa.. trông mặt bả ngu thấy sợ! -... Tôi giận đến đỏ bừng cả mặt, đầu năm đầu tháng chưa gì đã ăn quả troll to kinh khủng. Trời ơi, tức chết mất! Đúng lúc đó, "chị" Minh thướt tha bước vào lớp. Lũ quỷ nhốn nháo chạy về chỗ, sau khi người nào ổn định chỗ nấy, Trang "trưởng" dõng dạc hô to: - Cả lớp, đứng! - Chúng em chúc cô năm mới an khang thịnh vượng, sức khỏe dồi dào, tiền vô như nước, tình duyên suôn sẻ. Càng mong là năm nay sẽ có cỗ cưới để ăn! - Câu cuối tụi nó nhìn nhau cười khúc khích, còn "chị" Minh thì ngượng chín cả mặt. - Thôi được rồi, cô cảm ơn! Đợi cho cô ngồi xuống, tên Tuấn mới đại diện cả lớp đứng lên nói cái vấn đề trọng tâm mà ai cũng quan tâm. - Đầu năm mới, tụi em cũng chúc cô rồi! Cô cũng nên cho tụi em cái hên đầu năm chứ cô! - À, vậy cô chúc tụi em dồi dào sức khỏe, chăm ngoan học giỏi, đạt được kết quả tốt trong các cuộc thi sắp tới! - "Chị" Minh mặt ngây thơ cười chúc lại. Cô à, cô cũng quá nham hiểm rồi! - Chúc thì chúc cái gì thực tế một chút, cái xài được ấy cô! - Lì xì đầu năm đi cô! - Phong bì đỏ cô ơi! -... Dưới này tụi nó bắt đầu nháo nhào cả lên. - Tụi bây ăn cái gì khôn thế? Lì xì cô đây rồi cô lì xì lại cho! - "Chị" Minh còn rất mặt dày ma đưa tay ra nhìn lũ học trò. - Học trò nghèo thì làm gì có tiền! Nghèo? Cái lũ trong lớp này mà nghèo á?! Tôi khinh! Trong này không nhà mặt phố thì cũng bố làm to. Nếu không thì cũng đủ ăn đủ mặt chứ làm gì có chuyện nghèo. - Vậy giáo viên nghèo thì làm gì có tiền. Mấy đứa có biết lương giáo viên nó bèo bọt lắm không? Học trò nó điêu đã đành, cô cũng điêu theo là sao? - Thôi cô ơiiiii! - Cô, lì xì! - Lì xì cô ơi! -... Cái lũ này tru tréo dai đến nỗi "chị" Minh phải chịu thua, không lì xì mà đãi cả lớp đi ăn một bữa, cứ coi như tất niên đầu năm đi! Chứ mà lì xì tụi nó vài đồng thi thế nào tụi nó cũng nhăn mặt nhăm mày, ầm ĩ cả lên à coi. *** ==>Giờ ra chơi