Lên bờ, Đường Hoan vẫn nắm tay nàng, nhẹ giọng nói: "Ta mang nàng đi nơi này." Hai người một đường đạp tuyết, theo hương mai, đi vào sâu trong rừng mai. Đường Hoan bỗng dừng bước, nghiêm túc nhìn Mạc Hi, nhẹ hỏi: "Nàng tin ta không?" Mạc Hi thấy hắn hỏi trịnh trọng, liền nhìn hắn không nói lời nào. Đối với nàng mà nói phần lớn tình huống tín nhiệm liền đại biểu cho cái chết. Những lời này lại hỏi quá đột ngột, cho nên nhất thời không biết trả lời thế nào, dứt khoát trầm mặc. Đường Hoan tay phải nhẹ nhàng xoa tóc nàng, phất đi tuyết rơi trên đó, nhẹ giọng nói: "Khiến nàng khó xử. Như vậy được không, nàng nắm sẵn mạch môn của ta, ta chỉ cầu nàng nhắm mắt lại đi theo ta, chỉ cần một lát." Nói xong liền muốn buông tay trái vốn đang nắm tay nàng. Mạc Hi đã từ từ nắm chặt tay, không cho tay hắn rút ra, nhẹ giọng nói: "Như vậy là tốt rồi." Sau đó chủ động nhắm mắt. Đường Hoan thấy nàng phản ứng như thế, nhất thời cảm xúc dâng trào, cánh tay phải nhẹ nhàng ôm, đem nàng nhét vào trong lòng, cằm nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu nàng, nháy mắt thiên ngôn vạn ngữ đều kẹt trong cổ, một chữ cũng nói không nên lời. Mạc Hi nhẹ giọng nói: "Không phải có gì cho ta xem sao. Đi thôi." Thầm nghĩ: kỳ thật cho dù ta nhắm mắt lại, lấy công lực hiện tại của ta cũng không sợ. Chỉ là vừa rồi trong khoảnh khắc nhắm mắt kia, ta chỉ sợ là thật sự tin huynh. Đường Hoan cũng không dời bước, nhẹ giọng khẩn cầu nói: "Đừng nhúc nhích. Chỉ một lát." Ngừng một chút, hắn lại giống như thở dài nói: "Ta biết nàng phải đi." Mạc Hi nhẹ nhàng "Uhm" một tiếng, cũng không biết là trả lời câu trước hay câu sau. Lại sau một lúc lâu, Đường Hoan rốt cục buông nàng ra tiếp tục đi về phía trước. Mạc Hi nhắm mắt lại mặc hắn nắm. Bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa, sau đó chung quanh nháy mắt ấm áp. Lúc Mạc Hi mở to mắt, đã đứng trong cho một ngôi nhà ấm trồng hoa dùng lưu ly xây thành. Chung quanh là một biển hoa thược dược, tuy là đủ màu đủ sắc đua nở, nhưng mặc cho trăm mị ngàn hồng thế nào, cũng chỉ một loại hoa thược dược. Dõi mắt nhìn lại, chủng loại so với trên bức bình phong trong phòng Mạc Hi chỉ hơn chứ không thiếu. "Thích không?" "Rất đẹp." "Có thể nhắm mắt một lần nữa không?" Mạc Hi theo lời nhắm mắt lại, cảm giác được có cái gì nhẹ nhàng buộc lên thắt lưng nàng. Trong toàn bộ quá trình, hơi thở cùng tay Đường Hoan đều có chút không yên. Đáy lòng nàng mơ hồ dâng lên một loại dự cảm, lại nhất thời không phân biệt được rốt cuộc tâm tình ra sao. Sau một lúc Mạc Hi cảm thấy thứ gì đó như hoa tai nhẹ nhàng trĩu xuống trên váy nàng, vật buộc bên hông thoáng căng. Từ từ mở mắt, bên hông buộc chặt một cái dây đeo nhiều màu làm bằng tay. Vàng, bạc, tím, đỏ, cam, xanh đan vào thành một cái đồng tâm kết rực rỡ tinh tế, phía trên điểm một khối mỹ ngọc hình tròn, xanh biếc trong suốt như nước suối đọng lại, chung quanh chạm rỗng hoa lan, ở giữa có khắc một chữ "Hoan". Bên cạnh viết một hàng chữ —— "Sinh tử khiết khoát, dữ tử thành duyệt." Mạc Hi biết sợi dây màu sắc rực rỡ như vậy tên là la anh, nữ tử nơi đây vô luận giàu nghèo sang hèn, khi xuất giá chắc chắn phải có một cái la anh đeo bên hông, biểu thị thân này đã có nơi có chốn. có câu "Thân kết kỳ li, cửu thập kỳ nghi." Đó là miêu tả tình cảnh khi nữ nhi xuất giá, mẫu thân lưu luyến thắt la anh, cũng chính là "kết li", tức cách gọi khác của thành hôn thời xưa. Chỉ là từ trước đều là nữ tử vì người trong lòng mà đeo ngọc kết la anh, biểu hiện tâm ý. Không nghĩ hắn lại... Nghĩ tới đây, Mạc Hi không khỏi nhớ tới một câu thơ: "Hà dĩ kết ân tình, mỹ ngọc chuế la anh." Không đợi nàng làm gì, Đường Hoan đã nắm chặt hai tay nàng nhẹ giọng nói: "Ta chỉ sợ đời này cũng không đợi được nàng cam tâm tình nguyện đeo la anh này, chỉ có thể không được nàng đồng ý liền làm như vậy. Không cầu nàng luôn đeo nó, chỉ cầu nàng đừng ở trước mặt ta tháo xuống." Vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra một sợi dây nhiều màu khác giống vậy, ngọc bội trên đó cũng có chất liệu giống nhau, nhưng cả khối ngọc bội đã được khắc thành một đóa thược dược nở rộ, giữa hoa có khắc một chữ "Hi". Bên cạnh đồng dạng viết một hàng chữ —— "Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão." Hắn tiếp tục nhẹ giọng nói: "Ta cũng biết tình cảm kết tóc rất khó cưỡng cầu, chỉ cầu nàng không cự tuyệt nhận lấy hai cái la anh này. Ta sẽ đợi cho đến ngày nàng nguyện ý tự tay đeo một cái cho ta." Ngón tay Mạc Hi nhẹ vuốt chữ "Hoan" trên ngọc bội bên hông. "Hoan", "Hi", hợp lại tức là "hoan hỉ". Thật lâu thật lâu sau, nàng cũng hỏi không ra câu "Nếu vĩnh viễn không có ngày đó?" Ngược lại nhẹ giọng nói: "Huynh thật sự cảm thấy ở bên ta sẽ vui vẻ sao?" Thấy Đường Hoan không chút do dự gật đầu, nàng ngưng mắt nhìn hắn nói: "Người như ta, chẳng những không thể giúp huynh điều gì, chỉ có thể liên lụy huynh thôi." Đường Hoan không đợi nàng nói tiếp, liền nói: "Nàng là loại người nào, ta tự biết. Chỉ là ta đã thề, cuộc đời này nhất định cùng nàng sống chết có nhau." Ngừng một chút, hắn mới nói tiếp: "Nàng chỉ cần hỏi lòng mình, có nguyện ý cùng ta chung sống đến già hay không." Mạc Hi trong lòng chấn động, thì ra hắn đem hai câu kia phân ra mà khắc, là tồn tâm ý như vậy. Hắn nguyện lấy sống chết, đổi lấy một đời bạc đầu cùng nàng. Lại qua hồi lâu, Mạc Hi mới từng chữ một nói: "Ba năm trước cũng có một người hứa với ta cả đời cả kiếp. Ta từng nghĩ người đó có thể cùng ta đi qua mỗi sớm tối của cuộc đời này. Lại không nghĩ rằng, là cánh tay này lấy mạng hắn. Năm đó ta mới mười ba tuổi, mà hắn mới mười bảy tuổi." Ngừng một chút, nàng nhìn chằm chằm tay phải mình, lạnh lùng hỏi: "Huynh không sợ sao?" Cho đến khi Đường Hoan lấy tay lau nước mắt của nàng, Mạc Hi mới bất giác nhận ra mình đã rơi lệ đầy mặt. Chỉ là vẻ mặt của nàng vẫn lạnh như vậy. Đường Hoan cuối cùng nhịn không được, ôm nàng vào lòng. Cô gái trước mắt này cho dù khóc cũng không có tiếng động, ẩn nhẫn kiềm nén như vậy. Từ từ, hai tay của hắn càng thu càng chặt, chỉ cảm thấy mỗi giọt nước mắt này, tất cả đều rơi thẳng vào lòng hắn. Mỗi một giọt rơi, tim của hắn liền thít chặt một lần, những giọt nước mắt này cuối cùng tụ thành một dòng sông nơi đáy lòng, bất ngờ ập qua, khiến hắn thất hồn lạc phách, chỉ bằng bản năng chậm rãi tới gần, dùng môi lau đi nước mắt. Vô tận chua sót cùng ngọt ngào tan ra giữa môi, chua sót dần dần bị rửa sạch, cuối cùng chậm rãi lắng đọng thành một mảnh yên tĩnh khắc cốt minh tâm. Mạc Hi vốn tưởng rằng nước mắt của cả đời này đều đã chảy hết vào cái đêm không trăng không sao mai táng Cố An kia rồi. Vùng đất hoang vu lắng đọng dưới đáy lòng rất nhiều năm nay bị nước mắt cọ rửa qua giống như thành một vũng bùn. Chỉ nghe đáy lòng có tiếng nói: lúc này đây, đắm chìm cũng tốt... Nàng bỗng nhiên nổi lên tâm tính trẻ con, trốn đi môi hắn, đem mặt chôn vào lòng hắn, cọ cọ, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Huynh chiếm hết tiện nghi, ta hủy một bộ quần áo của huynh, sẽ không so đo chứ." Vừa dứt lời, giống như ý nguyện nhìn thấy tai Đường Hoan dần dần đỏ lên. Nàng vừa phát tiết một phen, giờ phút này trầm tĩnh lại, nhìn thấy Đường Hoan phản ứng nhất thời chỉ cảm thấy vui sướng. Chỉ là đè nén quá lâu, cho dù thật sự vui vẻ cũng chỉ mỉm cười tương đối. Đường Hoan thấy nàng ngẩng đầu, đôi mắt không những không vẩn đục, được nước mắt rửa qua vô cùng trong trẻo, bên môi mang theo một nụ cười tinh nghịch, vừa bướng bỉnh lại đáng yêu như vậy, nhất thời thương yêu vô hạn. Tay phải ôm thắt lưng của nàng, càng xiết chặt, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, gương mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Từ nay về sau, thân này tâm này của ta đều là của nàng, huống chi một bộ quần áo." Vừa nói vừa ôm lấy Mạc Hi chậm rãi ngồi xuống. "Hai khối ngọc bội kia là huynh khắc sao?" "Phải." "Vậy hai cái la anh là huynh tự làm sao?" "Ừ." "Không thể tưởng được huynh đa tài đa nghệ như vậy, không chỉ biết điêu khắc, còn có thể làm nữ hồng." "..." Trong biển hoa rực rỡ bóng dáng hai người gắn bó bên nhau. Giờ phút này bọn họ đều đã quên, biệt danh của thược dược —— "Tương li" (chia cách).