Hai người nắm tay đi chừng nửa ngày, một đường sóng êm gió lặng. Mạc Hi nói: "Sắp đến rồi. Cũng không biết cuối mê cung có cái gì. Tiếp đến chúng ta cũng không có gì gợi ý." Đường Hoan nói: "Nói không chừng có di vật mà Đường Tâm tiền bối lưu lại." "Uhm, phía trước đã nhìn thấy ánh sáng." Đột nhiên, hai người cảm thấy phiến đá dưới chân trầm xuống, ngay sau đó tiếng xé gió giống như từ bốn phương tám hướng truyền đến, ngàn miếng đinh thép từ phía trước, trên đầu, trái phải, giống như bão tố đồng loạt bắn tới. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Đường Hoan ôm Mạc Hi lăn một vòng tại chỗ, đến hơn một trượng, nhưng không lùi mà tiến tới! Lát sau, tiếng đinh thép bắn vào đá mới dần dần ngừng lại. Mạc Hi nói: "Nguy hiểm thật. May mắn huynh phản ứng nhanh! Cơ quan này thật âm hiểm, ánh sáng ở cửa mê cung đã hiện, hơn nữa một đường không hề có chướng ngại, chúng ta tránh không được dưới sự hưng phấn sẽ thả lỏng cảnh giác. Cơ quan này đặt ở ngay trước cửa hoàn toàn khiến người ta một kích lấy mạng." Đường Hoan mỉm cười, nói: "Cơ quan phanh lại mau như vậy, tầm bắn thường có hạn, bình thường dùng cự ly ngắn, dày đặc để tăng lực sát thương. Chạy ra khỏi tầm bắn sẽ không sao. Nhưng người bình thường bị tập kích phản ứng bình thường là lập tức lui lại, cơ quan này lại không thể lui một bước, mỗi lần lui một bước lại khởi động một lần." Mạc Hi thầm nghĩ: khi giẫm lên phiến đá cuối cùng cơ quan này mới bắt đầu khởi động, sau đó lợi dụng phản ứng tự nhiên lui về phía sau để đặt ra sát chiêu liên hoàn. Rất lợi hại! Mạc Hi thấy ánh mắt Đường Hoan gần trong gang tấc, khẽ cười nói: "Huynh thật nặng." Đường Hoan lúc này mới ý thức được mình đang che trên người nàng, vội xoay người thối lui, nhanh chóng đứng lên. Mạc Hi cũng trở mình bò dậy. Chợt nghe Đường Hoan nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, lần sau cho nàng ở phía trên." Mạc Hi nghe xong thiếu chút nữa đứng không vững... Nghiêng đầu nhìn Đường Hoan, chỉ thấy hắn vẻ mặt chân thành. Thầm nghĩ: quả nhiên là từ hiện đại đến tư tưởng mới có vẻ tà ác... Hai người lăn một vòng này cũng đã đến cuối mê cung, trước mắt là một tòa cung điện đính lưu ly lớn hơn nữa. Chính giữa cung điện đặt song song hai cái quan tài đá điêu khắc hoa lệ, chất liệu giống y như phù điêu của Đường Tâm, cẩm thạch khảm bươm bướm làm từ bột vỏ sò. Chỗ khác biệt là một cái trong đó hơi lớn hơn, vả lại trên quan tài lớn còn có khắc chữ: "Mạnh Đào chồng ta: Chàng ta vợ chồng bên nhau mười năm, chàng đối đãi tình thâm ý trọng, ta lại thủy chung có chỗ phụ chàng. Lúc còn sống, chàng đối với ta ngưỡng mộ có thêm, ta lại càng khó có thể mở miệng. Song, chàng và ta vợ chồng tình thâm, ta đã lừa chàng hơn mười năm, sao nhẫn tâm đến chết cũng không nói thật. Liền đem sự thật khắc trên quan tài đá, hi vọng chàng đọc được. Ta biết chàng lòng dạ rộng rãi, chắc chắn sẽ không trách ta. Nếu ta chết, quả thật tự tạo quả đắng, trời cao giáng tội, nên chịu. Không bỏ xuống được chỉ có phu quân chàng cùng nữ nhi tuổi nhỏ của chúng ta, xin vì tiểu Nghi giữ gìn sức khỏe`. Nghĩ tới Đường Tâm ta cả đời làm việc tùy ý liều lĩnh, không quan tâm trước sau, chỉ riêng việc này lại cả đời hối hận không thôi. Ta từ dòng thứ của Đường Môn mà ra, cho dù thiên tư thông minh, cũng không tránh được bị người của Đường Môn coi nhẹ. Ta một lòng nghiên tập độc thuật cầu một ngày kia trở nên nổi bật. Trời không phụ người có lòng, năm mười ba tuổi ta từ trong một bộ sách cổ của tàng thư lâu phát hiện bản vẽ kiến tạo địa cung Đường Môn dưới đáy diêu hà. Liền lập chí muốn tìm đến địa cung, khiến mọi người Đường Môn nhìn ta với cặp mắt khác xưa. Chỉ là muốn tìm đến địa cung, cần tu tập một môn công phu, để có thể bế khí dưới nước một canh giờ. Loại võ công này quả thật siêu việt, chưa từng nghe thấy, ta vốn đã không ôm hy vọng, ai ngờ khi đi lại trên giang hồ ta lại ngẫu nhiên biết được trong Lang Gia trượng chí bảo của phái Thục Sơn chính là một môn công phu sau khi tu luyện có thể bế khí dưới nước trong thời gian dài. Vì thế ta bắt đầu ngày đêm suy nghĩ làm thế nào có được Lang Gia trượng. Cuối cùng quyết định lợi dụng lợi khí lớn nhất của một nữ nhân—— mỹ mạo. Nhưng ta từ nhỏ bộ dạng bình thường, chỉ có thể dựa vào ngày sau bổ cứu, tại bản lĩnh độc thuật am hiểu nhất. Trải qua hết ngày này đến ngày khác thí nghiệm, rốt cục chế thành Tiêu Hồn Hương. Thuốc này nếu dùng lâu dài, uống mấy năm, liền có thể khiến một nữ tử bộ dạng bình thường biến thành mỹ nhân oanh động võ lâm. Năm đó ta không biết chữ tình, liền cho rằng nam tử trên đời đều là xấu xa, không đáng phó thác cả đời, liền không quan tâm đến chuyện dùng Tiêu Hồn Hương không thể động tình. Phu quân mỗi khi nhớ đến tình cảnh lần đầu gặp mặt của chúng ta tại Thục Sơn Đào Hoa Viên, đều cảm niệm trời ban duyên. Lại không biết, mỗi khi ta nghe thấy đều cảm thấy ruột gan thiêu đốt. Chỉ vì chàng và ta gặp nhau không phải ngẫu nhiên, là do ta khổ tâm an bài, chính là vì Lang Gia trượng. Sau lại chàng đối với ta ngày càng tình thâm, ta thấy thời cơ đã đến, liền nói dối với chàng rằng ta trúng một loại độc, cần tu luyện trong Lang Gia trượng mới có thể chữa khỏi. Chàng lại không nói hai lời liền lấy Lang Gia trượng cho ta, hơn nữa vì mang ta lưu lạc thiên nhai, dứt khoát kiên quyết phản bội rời khỏi phái Thục Sơn. Chàng đối đãi như thế, ta có thể nào thờ ơ. Buồn cười là Tiêu Hồn Hương kỳ thật là một loại mị hương cao cấp, cũng chính là dâm độc, không động tình thì không sao, một khi động chân tình khí huyết sẽ cuồn cuộn, không thể cứu chữa. Cho nên năm tiểu Nghi ba tuổi, ta bức nó phải thề độc cả đời không thể học độc, sợ nó giống ta bình thường tự cho là thông minh, cuối cùng ngược lại hại chính mình. Ai ngờ, sai lầm của ta lại rơi vào trên người nữ nhi chúng ta, nó từ nhỏ đã trúng độc. Từ năm con bé tám tuổi giữa mi dần hiện ra nốt chu sa, ta cũng đã không còn hi vọng. Phu quân thường khen hồng điệp ở giữa mi ta diễm quan võ lâm, lại chẳng biết điểm chu sa này chính là dấu hiệu trúng Tiêu Hồn Hương. Mỗi khi ta thấy điểm đỏ sẫm giữa mày tiểu Nghi, liền cảm thấy đau đến xương tủy. Cho nên ta luôn khuyên nó đừng yêu bất cứ người nào, chỉ hy vọng nó có thể cả đời bình an." Mạc Hi đứng trước quan tài tỉ mỉ đọc thư Đường Tâm để lại, không khỏi thổn thức không thôi. "Thì ra Tiêu Hồn Hương là Đường Tâm tiền bối vì thay đổi dung mạo, để lừa gạt Lang Gia trượng của Mạnh Đào, cố ý hạ trên người mình. Lại không nghĩ rằng bản thân chung quy không kiềm chế được, diễn giả thành thật, đối với Mạnh Đào động chân tình. Độc của Đường Nghi chính là di truyền từ Đường Tâm tiền bối. Mà Đường Tâm tiền bối vì sợ nữ nhi bước theo con đường của mình mới cấm nàng học độc. Đáng tiếc là đã muộn." Thầm nghĩ: mọi người đều nói trời ghét hồng nhan, cũng không nghĩ rằng vị Đường Tâm này hồng nhan lại có nguồn gốc như thế. Thì ra Đường Nghi tìm vô số nam nhân khác nhau, hơn nữa sống lạnh lùng không cố kị, là sợ tìm một người cố định sẽ lâu ngày sinh tình, dẫn đến mất mạng. Đáng tiếc cuối cùng nàng vẫn yêu Nguyên Thanh Trạch, nàng biết rõ động tình sẽ có hậu quả gì, lại vẫn lựa chọn tự tìm lấy cái chết. Mà sự thật lại không chịu nổi như vậy, nàng lựa chọn tình nguyện trả giá sinh mệnh cũng muốn yêu oanh oanh liệt liệt không ngờ lại là một ván cờ. Đường Tâm vì Lang Gia trượng, dùng mỹ nhân kế khiến Mạnh Đào rời Thục Sơn, mới khiến Nguyên Thanh Trạch từ nhỏ lập chí muốn đoạt lại Lang Gia trượng là nhân, mà Nguyên Thanh Trạch dùng mỹ nam kế từ chỗ Đường Nghi thu hồi Lang Gia trượng, cuối cùng làm Đường Nghi nhảy xuống vực là quả. Thế gian này nhân quả đều có định số. Đường Hoan nhẹ giọng thở dài nói: "Nghĩ đến người Đường Môn ta, vô luận nam nữ, đều là người cuồng dại. Nàng xem nơi này, còn có thư Mạnh Đào tiền bối khắc trả lời." "Đường Tâm vợ ta: Vi phu biết được sự thật năm đó bi thống không thôi. Không phải giận nàng bày kế lừa gạt, mà là đau lòng nàng bị dày vò cả thể xác và tinh thần nhiều năm qua. Sao nàng ngốc như thế, cho dù nàng dung mạo bình thường, vi phu cũng chắc chắn trân trọng đối đãi." Mạc Hi thầm nghĩ: Mạnh Đào nói lời này tự nhiên là phát ra từ đáy lòng. Nhưng kì thực chưa chắc. Bởi vì dung mạo hấp dẫn mà sinh ra hảo cảm, tiến tới yêu một người cũng không có gì lạ, cũng không hẳn là nông cạn. Bề ngoài hấp dẫn lúc ban đầu qua đi, cảm tình thông qua sớm chiều ở chung bồi dưỡng ra đương nhiên sẽ dần vượt qua thậm chí thay thế sự hấp dẫn của dung mạo, đến lúc đó nói một câu chỉ yêu nội tâm cũng không khó. Nhưng mà, ai có thể cam đoan ngay từ đầu liền yêu trái tim kia đâu, việc này so với yêu vẻ ngoài khó hơn nhiều. Nghĩ tới đây, nàng liếc nhìn Đường Hoan một cái, thầm nghĩ: riêng người này thật đúng là một đóa kỳ hoa, bản thân là yêu nghiệt hủy thiên diệt địa, lại có thể không hề để ý đến bề ngoài không chút ánh sáng của ta. Chỉ là trái tim đã vỡ nát này của ta có gì đáng giá để thích... Áp chế suy nghĩ, Mạc Hi mới nói: "Quan tài đá này quá lớn, có thể hai vợ chồng họ hợp táng chung." Nghĩ đến một khả năng, nàng bỗng nhiên nhảy lên, rơi đến cạnh một quan tài đá khác, tay trái dùng ba phần lực, từ từ đẩy nắp quan ra. Đập vào mắt quả nhiên là một khối nữ thi, bên cạnh có một đồ vật xanh óng ánh như phỉ thúy, dài chừng một thước. Lang Gia trượng! Lại nhìn kỹ quan tài, quả là mẹ thế nào thì có con thế đấy. Trên vách phía đầu Đường Nghi cũng có khắc chữ. Nhưng Đường Tâm khắc chữ là hy vọng Mạnh Đào thấy, hơn nữa chữ quá nhiều, rất dễ thấy. Mà Đường Nghi khắc chữ, chỉ vì giải bày suy nghĩ trong lòng, cho nên trên quan tài chỉ để lại một loạt chữ cực nhỏ. Trên đó chỉ có một câu: "Buộc chặt tâm ngươi cả đời, phụ ta ngàn dòng nước mắt." Mạc Hi thở dài: "Không biết là Đường Nghi biết mình động chân tình, không còn sống bao lâu, liền cố ý ở trước mặt Nguyên Thanh Trạch nhảy xuống Thục Sơn vách đá mây phủ, khiến ông suốt đời khó quên; hay là lúc ấy nàng quả thật mất hết hy vọng một lòng muốn chết, lại chết không thành, liền trở lại Đường Môn, trở lại bên người cha mẹ mình, trông giữ bọn họ, chậm rãi chờ chết." Đường Hoan nói: "Nếu Đường Nghi thật ở trong này, vậy mộ phía sau núi là ai lập? Chẳng lẽ là bản thân Đường Nghi?" Ngừng một chút, hắn sáng tỏ nói: "Ta cũng thật ngốc, ngày ấy nàng nói Đường Tâm rất có thể đã đem chuyện địa cung nói cho một vị trưởng lão đức cao vọng trọng của Đường Môn. Nói như thế, bà lưu lại rất nhiều manh mối trong tàng thư lâu chắc chắn cũng được vị trưởng lão kia ngầm đồng ý. Nếu đây là một bí mật, bảo vệ vật trong tàng thư lâu, cũng chẳng khác nào bảo vệ bí mật này. Nếu Ân lão không biết tình hình cụ thể, vậy người biết chuyện hiển nhiên chính là một vị trưởng lão khác rồi." Mạc Hi gật đầu đồng ý nói: "Rất có thể. Chỉ là ta đoán bí mật này cũng không phải tuyệt đối không thể cho người ta biết, nếu không giữ lại vật ghi manh mối liền có vẻ không có ý nghĩa. Có lẽ vị tiền bối kia là muốn cho người chưởng môn như huynh biết được địa cung này, mỗi một hành động của chúng ta ở tàng thư lâu nói không chừng ông ấy cũng rõ như lòng bàn tay, lại chưa bao giờ ra can thiệp, có lẽ là một loại ngầm đồng ý cùng vui vẻ chờ việc thành." Đường Hoan nói: "Tổ tiên hao tổn rất nhiều của cải để xây dựng địa cung này, chắc chắn có dụng ý. Chúng ta tìm thử đi." Vì thế, hai người đi dọc bốn phía đại sảnh lưu ly, theo phương hướng thuận chiều kim đồng hồ, đi qua từng gian tiểu sảnh thông nhau. Nhưng không phát hiện bí đạo hoặc chỗ nào khác thường. Mạc Hi cảm thấy nơi đây giống như một cung điện Louvre dưới lòng đất, các loại dụng cụ tinh xảo khảm bảo, sách cổ tranh cuốn cái gì cần có đều có, bố trí kết cấu ngay cả hoàng gia khí phái cũng phải chịu kém. Ngay cả Đường Hoan cũng càng xem càng kinh ngạc. Đi vào một gian tiểu sảnh cuối cùng, liếc mắt quét sơ qua, trang hoàng các loại đều không khác gì những nơi trước. Mạc Hi tùy tay cầm lấy một cái nghiên mực, chỉ cảm thấy trong tay trầm xuống, nàng lấy đoản kiếm tùy thân ra, cạo thử nghiên mực, sau khi tầng bột đá mỏng manh bên ngoài bong ra, bên trong không ngờ là một khối vàng rực rỡ. Đường Hoan thấy thế cũng lập tức bắt chước làm theo. Hai người bận rộn một trận, đem toàn bộ tiểu sảnh từ nhỏ như đồ rửa bút, đến lớn như án thư đều kiểm tra một lần, tất cả đều làm bằng vàng. Mạc Hi thầm nghĩ: chỉ dựa vào mấy thứ này, cho dù đệ tử Đường Môn thế hệ này đều không tranh khí, muốn duy trì phồn thịnh một trăm năm cũng không phải là việc khó. Đường Hoan nói: "Mấy thứ này nếu là tổ tiên lưu cho người đời sau chuẩn bị khi cần đến, vì sao không giống Đường Môn tứ bảo xác lập một phương pháp truyền thừa. Vạn nhất thủy chung không ai giải được bí mật của tố phong đăng, nơi đây chẳng phải cũng vĩnh viễn bị quên đi sao." "Tổ tiên của huynh nhất định có suy tính của bọn họ. Nếu đã tìm được nơi này rồi, việc đó ngày sau có thể từ từ nghĩ. Chúng ta vẫn là tìm đường ra ngoài trước đi, tuyệt không có khả năng theo đường cũ trở về. Dòng nước trong ống chảy xiết như thế, không gian lại có hạn, nếu cố gắng ngược dòng mà lên chắc chắn sẽ kiệt lực trong nước." Đường Hoan gật gật đầu, nói: "Nếu gian phòng này có đều kì lạ, vậy đường ra rất có thể cũng ở chỗ này." Hai người lục lọi nửa ngày lại không có tiến triển gì. Nhất thời rất có cảm giác sầu lo vì bị giam hãm. Chú thích: Cung điện Louvre (tiếng Pháp: Palais du Louvre) là một cung điện cũ của hoàng gia Pháp nằm ở bờ phải sông Seine thuộc trung tâm thành phố Paris từ Nhà thờ Saint-Germain-lAuxerrois đến vườn Tuileries. Ngày nay phần lớn diện tích cung điện được sử dụng cho bảo tàng Louvre, một trong những bảo tàng lớn nhất thế giới.