Hai người quay lại Thục Sơn đã là ban đêm. Nói đến những việc ngoại giao, khách sáo linh tinh theo thường lệ do Mộc Phong Đình ra mặt. Hắn chọn một chỗ yên lặng, ngăn một tiểu đạo sĩ, hỏi: "Vị tiểu sư phụ này, không biết Viên Ngộ đạo trưởng hiện ở nơi nào? Tại hạ mấy ngày trước từng hỏi hắn vài vấn đề, hôm nay hơi giác ngộ, muốn thỉnh giáo thêm." Mạc Hi ẩn sau cây cột bên cạnh nghe xong trong lòng không khỏi cười thầm, người này nói ra toàn những lời thật, chỉ là so với chân tướng sự việc đâu chỉ khác xa vạn dặm. Tiểu đạo sĩ thấy Mộc Phong Đình tướng mạo đường đường, cử chỉ nhàn nhã, lại biết Viên Ngộ, liền nhiệt tình nói: "Ngài không biết sao, Viên Ngộ đạo trưởng bị cấm chừng." Ngừng chốc lát, hắn chỉ chỉ một ốc xá ở xa xa nói: "Là nơi đó. Tôi chính là người phụ trách đưa thức ăn mỗi ngày cho huynh ấy, ngài xin đi theo tôi. Nhưng chỉ cho phép thăm một lát." Mộc Phong Đình nói: "Đó là đương nhiên." Ngừng một chút, Mộc Phong Đình mặt lộ vẻ lo lắng nói: "Không biết Viên Ngộ đạo trượng vì sao bị cấm chừng?" Tiểu đạo sĩ nói: "Cụ thể chúng tôi cũng không biết, chưởng môn xưa nay rộng lượng, nhưng đối với huynh ấy và Viên Tỉnh đạo trưởng lại khác hẳn, vẫn rất khắc nghiệt, lúc trước thường xuyên phái hai người họ xuống núi khổ tu." Mạc Hi thầm nghĩ: quả nhiên không sai, Cù Diệu đối với việc hai người này làm biết rất rõ, nói không chừng là ông ta sai sử. Thì ra "cây lúa" kia gọi là Viên Tỉnh, trách không được hai người này như hình với bóng, chỉ là hai người này sợ khó có ngày đại triệt đại ngộ, không khác gì chấp mê bất ngộ (tên hai người này ghép lại: Viên Tỉnh + Viên Ngộ = tỉnh ngộ). Cù Diệu quả thật có ý giấu diếm, ngay cả Viên Ngộ bởi vì Lạc Hằng mà bị cấm chừng cũng giấu. Mà Cù Diệu ngày đó cấm chừng Viên Ngộ, ngoại trừ trước mặt Mộc Phong Đình có cái để bàn giao với Lạc Hằng, chỉ sợ hơn nữa là vì hạn chế hành động của Viên Ngộ, để tùy thời diệt khẩu tự bảo vệ. Trên đường đi, Mộc Phong Đình liền cùng tiểu đạo sĩ nói chuyện phiếm, nhưng không moi được tin gì hữu dụng. Ở chỗ tối, Mạc Hi đuổi theo sát. Nơi Viên Ngộ bị cấm chừng ở chỗ hẻo lánh cách xa chủ điện. Tiểu đạo sĩ mang theo Mộc Phong Đình đẩy cửa mà vào, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Mộc Phong Đình ra tay như điện điểm huyệt. Mạc Hi ẩn trong bóng tối thấy, thầm nghĩ: hắn tên biên tập này ra tay tàn nhẫn như vậy, không ngờ lại trực tiếp điểm tử huyệt của tiểu đạo sĩ kia. Viên Ngộ vốn đang ngồi, nghe tiếng lập tức nhảy dựng lên, đánh về phía Mộc Phong Đình. Chiêu chiêu âm ngoan, góc độ ra tay lại quỷ dị, cùng phái Thục Sơn chú trọng "cố hằng vô dục dã, dĩ quan kì miễu; hằng hữu dục dã, dĩ quan kì sở kiếu." Tức là: "Thường xuyên từ trạng thái vô mục đích, vô câu thúc, vô cực hạn, để quan sát sự kì diệu của những thứ vô danh vô hình; thường xuyên từ trạng thái có mục đích, có câu thúc, có cực hạn, để quan sát tìm ra manh mối của những thứ có tên có hình." So với cảnh giới mong muốn "dung hợp thiên địa, đạo pháp tự nhiên" đúng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Viên Ngộ mới vừa rồi thấy Mộc Phong Đình ra tay, đã biết đối phương cũng không phải hạng người bình thường, cho nên vừa lên liền ra chiêu vô cùng tàn nhẫn, có lẽ định ra tay bất ngờ. Lúc này, hắn thấy mình đánh lâu không xong, Mộc Phong Đình quơ vài cái đã vô hình hóa giải chiêu số tàn nhẫn của hắn, hoàn toàn ra dáng đùa khỉ, cảm thấy vừa gấp lại sợ, tự loạn trận cước, liên tiếp bại lui. Miệng vội la lên: "Chuyện ngọc bội ta đã nói rõ ràng, chưởng môn cũng đã trách phạt, sao đại hiệp vẫn không chịu buông tha!" Mộc Phong Đình sớm phát hiện lộ số võ công của hắn không thích hợp, cố ý để hắn toàn lực hành động, từ đó nhìn ra manh mối. Sau khi xác định võ công của hắn đi theo con đường âm độc, trái ngược với tâm pháp Thục Sơn, sợ tiếng động quá lớn sẽ dẫn đệ tử Thục Sơn tới, cũng không thăm dò nữa, lập tức điểm mấy đại huyệt quanh thân hắn, đồng thời chế trụ cằm hắn, mạnh mẽ nhét một viên thuốc vào, cười nói: "Viên Ngộ đạo trưởng hiểu lầm. Tại hạ không phải vì việc ngọc bội mà đến. Tại hạ chỉ phụng mệnh Cù chưởng môn đến tiễn đạo trưởng lên đường." Viên Ngộ cả kinh nói: "Ngươi cho ta ăn cái gì?!" Ý của hắn vốn là gầm rú ra tiếng, không nghĩ tới lời nói ra lại hữu khí vô lực, không biết có phải là do dược tính phát tác hay không, không khỏi cảm thấy hoảng sợ, lại hoàn toàn quên mất có một số thủ pháp điểm huyệt độc môn cũng có thể khiến người ta không thể khống chế khí ở đan điền, do đó tiếng nói nhỏ trầm. Mộc Phong Đình cười vô cùng ấm áp, nói: "Tại hạ không đành lòng nhìn đạo trưởng chịu nhiều khổ sở khi xương tỳ bà (xương bả vai) vỡ vụn, thuốc này có thể giảm chút đau đớn." Nói xong liền dùng Đại Lực Kim Cang Chỉ, ra vẻ chộp tới xương tỳ bà của Viên Ngộ, miệng lại nói: "Đạo trưởng cố chịu chút, tại hạ cũng là nhận ủy thác của người làm việc cho người thôi." Ngừng một chút, lại kiên nhẫn báo cáo: "Cù chưởng môn trạch tâm nhân hậu, không đành lòng tự mình động thủ. Tại hạ vì hồi báo Cù chưởng môn khẳng khái giúp tiền cho Mộ Yến Trai, liền chủ động xin đi giết giặc, đưa hai người lên đường, chia sẻ nỗi lo của ông ấy." Viên Ngộ buột miệng bác bỏ: "Ngươi nói bậy, chưởng môn hôm nay đã bảo ngươi xuống núi, như thế nào..." Đột nhiên suy nghĩ của hắn trở lại, chẳng lẽ là hai người cùng nhau diễn trò, cảm thấy đã tin vài phần. Huống chi một khi xương tỳ bà bị huỷ, dù người tu vi cao tới đâu cũng không thể nhìn ra lúc trước hắn luyện qua loại võ công nào, cho là Cù Diệu sợ bại lộ bản thân, phân phó riêng. Hắn thấy tay Mộc Phong Đình đã càng lúc càng gần, trong lòng biết một trảo này đi xuống, mình chẳng những một thân võ công bị phế, tương lai cũng không thể tập võ lại, chỉ có thể hoàn toàn biến thành phế nhân. Mặc dù may mắn giữ được tánh mạng, cũng sẽ sống không bằng chết. Dưới tình thế cấp bách cả giận nói: "Cù Diệu là đồ lòng lang dạ sói, lão tử thay hắn bán mạng nhiều năm, không ngờ hắn lại đối với ta như vậy!" Mộc Phong Đình không cho là đúng nói: "Đạo trưởng tự mình luyện tà công, sao còn đổ tội cho Cù chưởng môn." Viên Ngộ thấy chuyện đã không thể thay đổi, liền giống như phát tiết la lên: "Lão tử vốn luyện công rất tốt, mặc dù mấy năm qua không có tiến thêm, nhưng vẫn đi theo chính đạo. Chính ông ta đã vào ma đạo, liền kéo lão tử xuống nước, khiến lão tử cũng đi theo ông ta luyện tà công, cam tâm tình nguyện thay ông ta tìm nhau thai." giải thích tên nhau thai: "Thiên địa chi tiên, âm dương chi tổ, càn khôn chi thủy, phôi thai tương triệu, đủ chín lần chín, thai nhi được chở đi, ngao du khắp tây thiên phật quốc, nam hải tiên sơn, phiêu đãng nơi Bồng Lai tiên cảnh, vạn dặm thiên hà, do đó được gọi là hà xa (xe trên sông)". Vừa mới sinh khỏi cơ thể mẹ có màu đỏ, để trong không khí lập tức chuyển màu tím, nên được gọi là nhau thai (nhau thai hán việt là tử hà xa, kết hợp giữa hà xa ở đoạn trên với tử - màu tím). Lại có ghi: "Trẻ còn trong bào thai, cuống rốn nối với mẹ, thai dựa vào mẹ mà sống, nhận hơi ấm từ mẹ, tinh hoa của cha máu của mẹ, kết hợp mà thành. Cho dù ngày sau thành hình, có được khí tiên thiên (có sẵn từ phôi thai), rõ ràng không phải các loại vàng đá cỏ cây linh tinh có thể so sánh. Thứ này có công dụng tẩm bổ rất tốt, dùng lâu ngày tai thính mắt tinh, râu tóc đen tuyền, kéo dài tuổi thọ." Thế đi trên tay Mộc Phong Đình chậm lại, nhưng không buông xuống, chỉ cười như không cười nhìn hắn, nói "Ngươi cùng Viên Tỉnh hai người xuống núi là vì tìm nhau thai?" Mộc Phong Đình là loại người nào, lập tức nghĩ đến lời đồn nữ quỷ chuyên tìm phụ nữ có thai xuống tay, ép hỏi: "Vì sao chuyên chọn phụ nữ có thai xuống tay? Thai nhi đủ tháng sinh ra không phải cũng có nhau thai sao?" Viên Ngộ oán hận nói: "Tà công Cù Diệu luyện chỉ có thể dùng nhau thai chưa đủ tháng, đợi đứa trẻ sinh ra ngược lại mất tác dụng. Bản thân ông ta quý trọng thanh danh, không tiện hành động, liền phái hai người chúng ta chuyên tìm phụ nữ có thai xuống tay." Mạc Hi thầm nghĩ: dùng nhau thai luyện công như vậy, không khác luyện mạng người. Mộc Phong Đình truy vấn nói: "Các ngươi mổ bụng lấy con là vì nhau thai, vậy vì sao ngoại trừ phụ nữ có thai còn hại những người vô tội khác?" Viên Ngộ nói: "Ngươi nói là chuyện ma quái người chết ở thôn trang dưới núi à, đó có thể thật sự là gặp quỷ. Lão tử không làm." Mộc Phong Đình thầm nghĩ: xem bộ dáng cẩn thận của hai người họ dưới chân núi, có lẽ thật sự không phải chúng làm. Lại hỏi tiếp: "Lạc Hằng chết như thế nào?" Viên Ngộ vì vừa rồi bị uy hiếp bóp nát xương tỳ bà, nhất thời hoảng loạn không kịp phân biệt, lúc này cuối cùng cũng phát giác không thích hợp, nói "Ngươi không phải Cù Diệu phái tới diệt khẩu sao? Hỏi nhiều như vậy, ngươi muốn làm gì?" Mộc Phong Đình mỉm cười nói: "Đạo trưởng nếu muốn giữ lại xương tỳ bà của mình, tốt nhất nên phối hợp đi." Viên Ngộ thầm nghĩ: nếu đã trúng kế ly gián của hắn, không bằng nói toàn bộ ra, có lẽ còn một đường sống. Liền nói: "Tiểu tử kia chết như thế nào, lão tử cũng không biết. Nhưng không thể không liên quan đến Cù Diệu." "Hắn được chôn ở đâu?" "Ngay trong rừng phía sau sương phòng lúc trước các ngươi ở." Mộc Phong Đình thấy không còn gì để hỏi, liền điểm huyệt ngủ của Viên Ngộ. Mạc Hi lúc này mới từ chỗ tối đi ra, nói: "Huynh cho hắn uống thuốc gì thế?" "Thuốc này tên là Li Mộng, sau khi uống một canh giờ mới có hiệu quả. Giống như đang ngủ vậy, không ai tra được nguyên nhân chết. Ta có được từ một người khách." Hôm sau, mặt trời mọc. Mạc Hi trốn trong rừng cạnh Bích Tiêu Các, tập trung nhìn hàng băng trên mái hiên vì mấy ngày gần đây liên tục có nắng mà dần dần tan ra, nhíu mày suy nghĩ. Đột nhiên trong đầu nàng linh quang vừa hiện, rốt cục hiểu được hôm đó vì sao cảm thấy cây băng gãy trên đầu Lạc Hằng kia có điều kì quái. Cây băng kia không phải gãy ngay chỗ nối với mái hiên, mà là đứt ngang từ đoạn giữa! Đó tuyệt không phải do băng tan tự nhiên tạo thành, nhất định là do con người gây ra. Sau khi nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này, ánh mắt của nàng bắt đầu không ngừng tìm kiếm ở khoảng đất trống trước Bích Tiêu Các, nhất là nơi ngày đó Lạc Hằng quỳ. Mộc Phong Đình nhẹ hỏi: "Có gì không ổn?" Mạc Hi nói: "Huynh cũng giúp nhìn xem gần nơi ngày đó Lạc Hằng gặp nạn có gì lạ không." Mộc Phong Đình mặc dù không hiểu rõ ý của nàng, nhưng cũng cẩn thận quan sát. Cùng lúc đó, ánh mặt trời từng tấc một bò lên Thục Sơn kim đỉnh, càng ngày càng sáng. Bỗng nhiên, Mạc Hi phát hiện trên mặt đất có một điểm nhỏ đặc biệt lóng lánh. Nhẹ nhàng tung người qua, trước mắt vừa thấy, thì ra chỉ là một miếng băng trong suốt, có chút thất vọng. Tùy ý nhặt lên, không nghĩ tới, mảnh nhỏ phát sáng này chạm tay vào không tan, lại nhìn kỹ, nó căn bản không phải băng, mà là một mảnh thủy tinh siêu mỏng. Mạc Hi cẩn thận vuốt ve trong tay, thoáng đăm chiêu. Sắp đến giờ tảo khóa sáng của các đạo sĩ, không tiện cẩn thận tìm kiếm, để tránh trên mặt tuyết tạo ra dấu vết khiến người phát hiện, hai người định chạy vào rừng cây. Không ngờ có một bóng người nhanh như gió táp ào tới hai người, chính là tiên ông đã từng cho Mạc Hi lời khuyên. Mộc Phong Đình sợ tay Mạc Hi bị thương, không tiện động võ, vừa định động thân bảo hộ. Không ngờ tiên ông kia đã lập tức xẹt qua bọn họ, bổ nhào trên mặt tuyết phía sau hai người, ngay sau đó lại vút lên, nháy mắt đã từ trong tuyết xách ra một thỏ tuyết cả người trắng tinh. Ông ta một tay nắm đôi lỗ tai dài lông mềm như nhưng, lúc này mới xoay người lại, cười nói với Mạc Hi: "Lão hán còn lo lắng cô nương đã xuống núi rồi. Như thế rất tốt, mấy ngày nay thời tiết tốt, xuống núi dễ gặp tuyết chảy, vẫn là đợi mấy ngày nữa sẽ ổn hơn." Mạc Hi nghe vậy hai mắt sáng ngời, vái một cái thật sâu, nói: "Vì sao thời tiết tốt lại không nên xuống núi, xin tiên ông chỉ giáo." "Chỉ giáo không dám nhận. Chỉ là lão hán ở đây vài thập niên, thấy nhiều, cũng coi như tìm ra chút quy luật. Thời tiết hoặc khi lạnh khi ấm, hoặc chợt chuyển, hoặc mùa xuân khi tuyết mới bắt đầu tan, đều rất dễ xảy ra tuyết chảy. Mượn mấy ngày trước đây mà nói, liên tục mưa dầm, nước mưa chảy dưới tuyết đọng, từ từ kết thành một tầng băng. Sau đó hai ngày trời trong, hôm nay khí nóng lên, mặt trời hiện rõ, tuyết đọng mặt ngoài sẽ tan, nước tuyết từ từ thấm vào tầng tuyết dưới, lại một lần nữa đông lạnh, liền biến thành tầng tuyết ướt. Loại tầng tuyết ướt này cùng đám tuyết lúc đầu, căn bản không tan cùng lúc, cho nên vốn là một khối tuyết sẽ trở nên rời rạc, hơn nữa tuyết cùng băng xen lẫn, tuyết tầng càng dễ di chuyển. Cũng dễ xảy ra tuyết chảy ẩm ướt. Loại tuyết chảy này là nguy hiểm nhất, một khi xảy ra, những khối tuyết đọng thật lớn đều chảy xuống, ngay từ đầu bởi vì tuyết nặng, cho nên tốc độ không nhanh, nhưng lại rất dày đặc, tuyết phủ trên sườn dốc cũng giống như mực thấm, càng lăn càng lớn, bởi vậy lực phá hoại cũng càng mạnh. Khối tuyết ẩm còn có thể mang theo cây cối cùng đất đá ven đường, tạo thành tuyết đá lớn hơn nữa. Một khi có ai bị cuốn vào trong đó, tuyệt không may mắn như gặp phải tuyết khô. Hơn nữa tuyết ướt một khi dừng lại, sẽ lập tức đông lạnh, nếu ai bị chôn phía dưới, rất khó thoát khỏi." Tiên ông nói đến đây ngừng một chút, thấy Mạc Hi cùng Mộc Phong Đình hai người vẻ mặt ngưng trọng, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ nhị vị đã gặp phải?" Mạc Hi cung kính nói: "Không dối gạt tiên ông, hai chúng tôi đúng là hôm qua từ sườn nam xuống núi, vừa vặn gặp phải tuyết chảy, tìm được đường sống trong chỗ chết mới trở lên núi." Tiên ông cười nói: "Cô nương đại nạn không chết, tất có hậu phúc." Ngừng chốc lát, ông ta bổ sung: "Sườn nam đón nắng, càng thêm nguy hiểm, hơn nữa sườn nam độ dốc nói đứng không đứng, nói phẳng không phẳng, cũng là nguy hiểm nhất." Mạc Hi hiếu kỳ nói: "Độ dốc lại có liên quan gì?" Tiên ông nói: "Là như thế này, nếu thế núi quá dốc, sẽ không đủ dày để hình thành tuyết đọng, mà triền núi bằng phẳng lại không thể sinh ra tuyết chảy. Cho nên nơi không dốc không phẳng, mới là nguy hiểm trong nguy hiểm. Nói sườn nam nguy hiểm, còn bởi vì một điểm. Tuyết chảy cũng giống như thác lũ, rất thường lặp lại ở cùng một nơi, nói cách khác, nếu ở một nơi nào đó đã xảy ra tuyết chảy, hoàn toàn có thể ở cùng nơi đó, cách một khoảng thời gian liền lặp lại. Mà sườn nam này, theo lão phu biết, hàng năm xảy ra tuyết chảy đâu chỉ một lần." Ngừng một chút, ông ta trịnh trọng nói tiếp: "Cô nương, nếu thật sự muốn xuống núi, đừng vội trong lúc này. Phải chờ thời tiết rét lạnh, khí trời âm trầm. Tuyết lớn vừa qua khỏi, hoặc sau khi liên tục rơi mấy trận tuyết cũng không nên liều lĩnh lên đường. Lúc này, tuyết mới rơi hoặc tầng tuyết đọng chưa vững chắc, chỉ cần chút náo động cũng đủ để gây ra tuyết lở. Sau tuyết lớn lại thường có thời tiết tốt, phải bỏ qua thời tiết tốt chờ tuyết chảy qua đi, mới có thể hành động. Nếu vạn bất đắc dĩ, phải đi ngang nơi nguy hiểm, nên chọn lúc mặt trời đã mọc chừng một hai canh giờ hãy đi, nếu có tuyết chảy cũng đã xảy ra được hơn nửa, như vậy mới có thể giảm bớt nguy hiểm." Mạc Hi lại vái thật sâu, nói: "Đa tạ tiên ông đề điểm. Theo tiên ông, tuyết chảy có thể do người gây ra hay không?" Tiên ông nói: "Đương nhiên có thể, chỉ cần người thường đứng trên núi dậm chân một cái cũng có thể. Đừng nói đến người học võ." Mộc Phong Đình cùng Mạc Hi nhìn nhau, cảm thấy đã chắc chắn được trận tuyết lở này cùng Cù Diệu thoát không được liên quan. Ông ta cố ý để Mạc Hi chờ rất nhiều ngày, chỉ sợ căn bản không phải chờ trưởng lão hợp nghị việc Thừa Ảnh, mà là đang đợi thiên thời! Mạc Hi nói: "Đa tạ tiền bối giải thích nghi hoặc." Tiên ông kia cười khoát tay, liền đem theo thỏ tuyết rời đi. Mạc Hi nói: "Chúng ta lại đi đào mộ đi." Mộc Phong Đình nói: "Có phải cô biết Lạc Hằng chết như thế nào hay không?" Mạc Hi lắc đầu nói: "Chỉ đoán thôi." May mắn cánh rừng sau sương phòng không lớn, dấu vết mộ đất mới chôn trong tuyết đọng lại hết sức rõ ràng, hai người rất nhanh liền tìm được. Theo thường lệ, chuyện thiếu đạo đức như đào mộ người đều do Mộc Phong Đình động thủ. Đại khái lúc chôn vô cùng qua loa, hố đào không sâu, rất nhanh thi thể Lạc Hằng cũng đã lộ ra. Mạc Hi nhìn kỹ vết thương trên cổ hắn, không ngờ lại y như vết thương trí mệnh mà bọn họ nhìn thấy trên thi thể ở Diêm Vương Pha, cũng là một vết đen nhỏ. Mạc Hi nói: "Chẳng lẽ những người ở Diêm Vương Pha cũng bị băng gây thương tích? Nhiều người như vậy chắc sẽ không phải là trùng hợp chứ. Hung thủ dùng nhũ băng mà không phải vũ khí tầm thường, nói không chừng vì che giấu binh khí độc môn của mình, hoặc là vì che giấu chuyện mình có võ công." Mộc Phong Đình nói: "Vô cùng có khả năng." Hắn trầm ngâm một phen, nói: "Ta cảm thấy chuyện Diêm Vương Pha cũng là Cù Diệu gây nên. Ta sẽ đi vạch trần lớp vỏ của ông ta, cô hãy âm thầm xem, trăm ngàn lần đừng hiện thân." Mạc Hi trong lòng biết hắn đã biết việc mình không thể dùng kiếm, ngoan ngoãn gật đầu. Nàng không phải là người cậy mạnh, đã có người nguyện ý xung phong đi đầu, nàng sao lại không vui vẻ làm theo. Hai người bàn xong, liền đợi đến đêm khuya yên tĩnh. Mạc Hi mặc dù cổ tay bị thương, nhưng công lực vẫn còn. Lấy khinh công của hai người muốn giấu Cù Diệu, im hơi lặng tiếng lẻn vào Bích Tiêu Các không phải là việc khó. Toàn bộ Bích Tiêu Các chỉ có một chỗ đèn sáng. Hai người nhẹ nhàng nhảy lên, xuyên qua cửa sổ nhìn trộm bên trong. Quả nhiên thấy Cù Diệu dưới đèn, hai tay nắm một chuôi kiếm không có mũi, lẩm bẩm: "Thừa Ảnh a Thừa Ảnh, vì sao mi trong tay ta lại không thể trở thành một thanh lợi khí. Hà Quần Thanh đem mi truyền cho ta, đơn giản là vì hắn phát hiện lệ khí (khí tà ác) trong cơ thể ta, muốn mượn sức mi áp chế cổ tà khí này, đề phòng ta độn nhập ma đạo. Năm đó nếu hắn đem mi cho ta, nay lại dựa vào cái gì nghĩ đến chỉ cần phái một con ranh tới cửa, có thể đem mi từ bên người ta mang đi. Ta cũng không tin, mi trong tay ả có thể trở thành một thanh kiếm sắc. Đúng vậy, mi là một thanh bảo kiếm tránh ma quỷ, nhưng thiên hạ lại có ai biết, ngoại trừ trong tay Hà Quần Thanh, mi căn bản không thể đả thương người chút nào. Ha ha, buồn cười, một thanh tuyệt thế danh kiếm, lại không thể đả thương người." Cù Diệu càng nói càng điên cuồng, sau lại có chút cuồng loạn, cười như điên. Mạc Hi cùng Mộc Phong Đình nghe đến đây không khỏi lộ vẻ nghi ngờ, trao đổi ánh mắt, đã hiểu được đối phương đều nghĩ tới một điểm: chẳng lẽ lời của Khổng Chu ghi trong : "Ta có ba thanh kiếm... đều không thể giết người, trước tạm nói đến hình dáng. Một là Hàm Quang... hai là Thừa Ảnh, vào lúc sáng tối giao hòa, ngày đêm không phân, nhìn phía mặt bắc, cảm giác tồn tại nhàn nhạt, không rõ hình dạng. Sờ vào, có tiếng khe khẽ, là vật mà không phải vật. Ba là Tiêu Luyện... Người có ba vật quý này, truyền mười ba đời, mà chưa từng xảy ra chuyện gì. Giấu kín trong hộp, chưa từng mở niêm phong." Chẳng lẽ nói Thừa Ảnh sờ vào có tiếng, đâm qua cơ thể, cũng không làm đối phương cảm thấy đau đớn, lại là thật? Thừa Ảnh thật sự không thể giết người? Nhưng Cù Diệu còn nói Thừa Ảnh chỉ ở trong tay Hà Quần Thanh mới có thể đả thương người là có ý gì? Hai người đợi nghe tiếp, Cù Diệu lại không nói gì nữa. Sau một lúc lâu, Cù Diệu xoay người định để Thừa Ảnh vào hộp. Chính là lúc này! Mộc Phong Đình nhẹ nhàng đè tay Mạc Hi, ý bảo nàng án binh bất động, bản thân xuyên cửa sổ mà vào, giống như quỷ mỵ từ sau lưng Cù Diệu đánh tới.