Thích Khách Vô Danh
Chương 18
Đường Môn đất Thục. Đường Môn mấy đời nối tiếp nhau nổi danh là bởi vì có song tuyệt, một là độc dược, hai là ám khí.
Đường Môn có tứ bảo: kinh, giáp, châu, trượng.
Kinh là , tổ tiên Đường Môn có dạy: "Điều khiển bách độc, giúp dân giải nạn."
Giáp là Băng Tiêu giáp, lấy thiên tàm ti dệt thành, vào nước không ướt, vào lửa không cháy, đao kiếm không làm tổn hại gì.
Châu là Bích Lưu châu, người đeo châu này bách độc bất xâm, nhưng châu này biết nhận chủ, không phải người thường dùng được.
Trượng là Lang Gia trượng, toàn thân xanh biếc, sắc như phỉ thúy, dao bén không làm tổn hại.
Người đời có câu: "Thà gặp Diêm La Vương, đừng chọc người Đường Môn." Mà người giỏi nhất trong những người trẻ tuổi của Đường Môn, hạ nhiệm chưởng môn, Đường gia đại thiếu gia Đường Lịch cùng hòn ngọc quý trên tay môn chủ Việt Kiếm Môn Tiêu Thanh Uyên Tiêu Cầm đính hôn, đã oanh động võ lâm. Tặng vật của hôn sự này càng khiến người ta bàn tán say sưa, Đường Môn lấy một trong tứ bảo là Bích Lưu châu làm sính lễ, Việt Kiếm Môn lấy Thuần Quân kiếm trân quý trăm năm đáp lễ.
nói về kiếm sư Tiết Chúc nhìn thấy "Thuần Quân" kiếm, có viết:
"Vương được Thuần Quân, Tiết Chúc nghe thấy, chợt như bại trận. Chốc lát, sợ hãi bừng tỉnh, ở phía dưới âm trầm, y phục đơn giản ngồi xem. Tay khẽ vung lên, như từng đóa hoa sen nở rộ. Nhìn lưỡi kiếm kia, rực rỡ như sao; Nhìn ánh kiếm kia, cuồn cuộn như nước tràn ao; Nhìn mũi kiếm kia, thẳng đứng như vách đá; Nhìn chất kiếm kia, ào ào như băng tan."
Tương truyền vào thời xuân thu, đại sư Tiết Chúc người nước Tần được người đời gọi là thiên hạ đệ nhất tương kiếm (xem, đánh giá kiếm) đến nước Việt du lịch. Việt Vương Câu Tiễn mời ông đến Lộ Đài trong cung phẩm kiếm. Tiết Chúc chậm rãi rút kiếm từ trong vỏ ra, chỉ thấy hoa sáng nở rộ, tựa như hoa sen mới nở, ung dung mà mát lạnh, hoa văn chạm trổ trên chuôi kiếm như sao trời chuyển động, lóe ra ánh sáng thâm thúy, ánh nắng chiếu vào thân kiếm, tựa như nước trong vắt tràn hồ, êm đềm chậm rãi, còn mũi kiếm thì thẳng đứng như vách núi nghìn trượng, cao quý mà nguy nga...
Chú kiếm sư (người rèn kiếm) Âu Dã Tử vì vắt hết sức lực rèn kiếm mà chết, Thuần Quân kiếm trở thành độc nhất vô nhị.
Bảo kiếm phối anh hùng, minh châu tặng mỹ nhân. Cuộc hôn sự này có thể nói là trai tài gái sắc hợp vào càng mạnh.
Chỉ là trong lúc quan trọng này lại xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa. Bản vẽ thiết kế của Bạo Vũ Lê Hoa Đinh được Đường Môn xưng tụng là “ám khí vua” bị trộm. Tin tức của Đường Gia Bảo cả trăm năm nay luôn bảo mật cẩn thận nay đã bị nội ứng truyền ra ngoài. Trong lúc nhất thời trên dưới Đường Môn thần hồn nát thần tính, mỗi người đều cảm thấy bất an.
Cơ chế vận hành của Đường Môn giống như xí nghiệp gia tộc, tổng cộng có sáu ngành, trong là cơ quan, hỏa khí, ám khí, đều là ngành nghiên cứu phát triển, trung tâm nghiên cứu là bí mật, những chức vị quan trọng đều do con cháu dòng chính Đường Môn đảm nhiệm; Ngoài có sản nghiệp, nhân sự, võ đường. Sản nghiệp Đường Môn có hai loại lớn, cũng là thu nhập chủ yếu của Đường Môn ngoài bán độc dược, ám khí, một là hơn trăm hiệu thuốc trên cả nước, để thu thập mua bán các loại nguyên vật liệu chế tác độc dược và giải dược, những hiệu thuốc này vừa buôn bán đồng thời thu mua kỳ trân dị thảo trong thiên hạ để nghiên cứu phát triển, hai là tửu lâu bố trí tại những thành trấn trọng yếu, để thu thập tìm hiểu tin tức. Chủ quản nhân sự là người Đường Môn họ khác (không phải họ Đường), mỗi khi mất mùa, Đường Môn liền thu dưỡng cô nhi, chọn người có tiềm lực ban thưởng họ Đường, ra sức tài bồi, vì Đường Môn mà bồi dưỡng nhân tài dự bị. Con cháu Đường Môn vì từ trước đến nay quá mức ỷ lại vào ám khí cùng độc dược, võ học ngược lại dần dần xao lãng, cho nên võ đường thực lực bình thường, nhưng khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ phối hợp cùng độc dược và ám khí thường thường làm nhiều công ít.
Mạc Hi lật lật phần tư liệu trong tay, vô cùng đau đầu, mục tiêu lần này là nhân vật tên Đường Hoan, nhưng cuộc đời của vị nhân huynh này dưới cái nhìn của Mạc Hi xem ra quả thực có thể dùng câu sống có gì vui để hình dung.
Đường Môn đời đời có tình chủng. Gia gia của Đường Hoan là Đường Lệnh vào năm bốn mươi tuổi dùng thứ mình chế tạo ra, sản phẩm mới "Triêu Triêu Mộ Mộ" để đi cùng vong thê. Tên Triêu Triêu Mộ Mộ vừa nghe đã thấy sầu triền miên, người dùng sẽ xuất hiện ảo giác, trầm mê trong đó không thể tự kềm chế, cuối cùng không ăn không ngủ hao tổn mà chết. Phụ thân Đường Hoan là Đường Tuyệt càng tuyệt hơn, vào năm hai mươi tuổi không quan tâm đến sự phản đối của họ hàng trưởng lão Đường Môn, quyết ý muốn cùng kẻ địch lâu năm của Đường Môn là chưởng môn Lâm Tích của Thục Sơn phái vĩnh kết đồng tâm. Cuối cùng hai vị chưởng môn đã thành thân thuộc, Đường Tuyệt trở thành vị chưởng môn duy nhất trong hai trăm năm qua của Đường Môn bị trục xuất khỏi bổn môn mà danh lưu sử sách, từ khi thê tử của hắn Lâm Tích vứt bỏ vị trí chưởng môn cùng lưu lạc thiên nhai, Thục Sơn phái cũng vì rắn mất đầu mà đại loạn, từ đó về sau liền có môn quy phải là đệ tử xuất gia mới có thể làm chưởng môn. Hai người họ coi như đều là người khai sáng ra một đường khác cho bổn môn, hơn nữa đều bị liệt vào kiểu mẫu phản diện muốn mỹ nhân không cần giang sơn để giáo dục tẩy não người kế nhiệm mỗi đời, quả thật là xứng đôi.
Khi Đường Hoan khoảng năm tuổi, Đường Lệnh trước khi chết đã dốc hết nhân lực Đường Môn tìm kiếm Đường Tuyệt, một nhà ba người về tới Đường Gia Bảo. Năm sau, vợ chồng Đường Tuyệt và Lâm Tích song song vì bệnh qua đời, Đường Hoan đứa trẻ xui xẻo này thành cô nhi không cha không mẹ, năm bảy tuổi lại vì ham chơi mà vào nhầm cơ quan, gãy hai chân, từ đó tàn phế. Đường Hoan từ nhỏ yếu ớt, toàn dựa vào các loại kỳ trân dị thảo để giữ mạng, may mắn đại bá Đường Quân coi hắn giống như con ruột, đường huynh (anh em con bên nội) Đường Lịch cùng hắn thân như anh em, mới có thể kéo thân thể tàn tạ cho đến nay được hai mươi tuổi.
Những việc này cũng không tính là gì, điểm chết người là, vị Đường Hoan này chính là người thiết kế chế tạo Bạo Vũ Lê Hoa Đinh, một trong ba người biết được công nghệ chế tác của Đường Môn, người thứ ba trừ hai cha con Đường Quân, Đường Lịch. Tư liệu có nói, Đường Hoan thuở nhỏ đã thích tò mò những kỹ xảo khéo léo, Bạo Vũ Lê Hoa Đinh là tác phẩm của hắn năm mười sáu tuổi, ngoài ra phần lớn ám khí mà giang hồ nhân sĩ khó lòng phòng bị cũng xuất phát từ tay hắn. Mạc Hi oán thầm trong lòng, ngươi không có việc gì còn cố gắng thế làm chi. Việc này cần tính kế lâu dài, thứ nhất, trà trộn vào Đường Gia Bảo bảo vệ nghiêm mật khó như lên trời; Thứ hai, vị Đường Hoan thân tàn chí kiên (cơ thể tàn phế nhưng ý chí vững vàng) xui xẻo này tuy rằng không có võ công, nhưng sử dụng ám khí, độc dược đã đến trình độ quỷ thần khó lường. Mạc Hi không muốn bị bắn thành tổ ong vò vẽ, lại càng không muốn trở thành chuột bạch dùng thí nghiệm của Đường Môn, hay còn gọi là dược nhân, tương truyền đây là hình phạt nghiêm khắc nhất của Đường Môn.
Đây thật sự là trời cao có mắt, buồn ngủ gặp chiếu manh, Đường Môn vì bản vẽ "ám khí vua" bị trộm, xuất động toàn bộ cao thủ ám khí, võ đường, sản nghiệp truy tra tung tích bản vẽ, quét sạch nội ứng, mà vị Đường Hoan thân tàn chí kiên này thân là chủ quản hai ngành lớn ám khí cùng cơ quan, xông pha đi đầu. Nói cách khác, vị Đường Hoan ẩn cư Đường Gia Bảo mười lăm năm này, thường gọi Đường tứ thiếu, muốn xuất bảo.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
59 chương
66 chương
263 chương
117 chương