Thích Khách Vô Danh
Chương 13
Hôm sau, Vân Tê Trúc Kính.
Vân Tê Trúc Kính ở phía tây nam Tây Hồ, bờ bắc sông Tiền Đường, trong Vân Tê Ổ (Ổ là chỗ trũng xuống còn xung quanh thì cao) trên núi Ngũ Vân. Tương truyền trên núi Ngũ Vân có mây ngũ sắc, thường bay tập trung nơi trũng, lâu ngày không tan, nên gọi là "Vân Tê" (tê là dừng lại, vân tê là mây ngừng lại). Nơi đây rừng trúc đầy sườn núi, ôm trọn cả con đường mòn.
Mạc Hi thích nhất là hai mùa thu đông. Trước lá vàng quấn quanh, cổ thụ yêu thầm; Sau rừng vắng tĩnh lặng, chim bay mổ tuyết.
Bóng xanh che trời, khe nhỏ nuốt suối.
Mạc Hi không tiện luyện võ trong chùa, liền nhân lúc còn sương sớm vào rừng trúc tập kiếm.
Vào ở chùa, mỗi khi không có chuyện gì làm, liền nghiên cứu bản Như Vụ cho nàng, không ngờ phát hiện phật lý cùng kiếm ý có thể kết hợp vào nhau. Tâm cảnh lại nâng cao một bậc, có thể nói là chuyện vui ngoài ý muốn.
Tỷ như đoạn này:
Bấy giờ, Tu Bồ Đề bạch phật: Thưa thế tôn! Kinh này tên gì? Chúng con cần phải ghi nhớ thế nào? Phật bảo Tu Bồ Đề: kinh này tên là Kim cương Bát nhã Ba la mật, hãy nhớ tên kinh này như thế. Tại sao như vậy? Tu Bồ Đề! Phật nói Bát nhã Ba la mật, tức chẳng phải Bát nhã Ba la mật, đó mới là Bát nhã Ba la mật.
Thuyết tu hành nói:
Tinh thần của kinh, nằm trong tên kinh, do nó làm chủ. Kim cương là bản thể bất động, không bị cảnh bên ngoài làm lay chuyển; Bát nhã là sự tuyệt diệu của trí tuệ, biểu hiện trong cuộc sống; Ba La Mật là hoàn thành sự việc, thế nên muốn tinh tiến phải hoàn thành mỗi một chuyện. Cũng không câu nệ cách trong Kim cương Bát nhã Ba la mật, mới có thể dùng tốt.
Này cùng với kiếm ý của : tâm động thân động, kiếm tùy ý chuyển, là đạo lý giống nhau.
Bỗng nhiên cảm giác được có người ở bên suối xa xa nhìn trộm nàng luyện kiếm, không chút thay đổi lại luyện một chiêu, thu thế, mũi chân khẽ điểm, tung người đạp trúc mà đi, cực nhanh lao về phía người đó ẩn thân. Nàng vừa rơi xuống, cũng thuận thế, mỗi khi nhảy lên đều mượn phản lực của trúc, này so với đi lại ngày thường vẫn nhanh hơn ba phần.
Người tới xoay chuyển cực nhanh, giống như không muốn cùng nàng giao thủ, xoay người bay tới mép nước, nhún một cái, nhảy vào thác nước mười trượng, nương theo lực chảy của dòng nước, nhắm thẳng vào sâu trong hàn đàm.
Mạc Hi đuổi không kịp, đành phải từ bỏ.
Thân pháp người này, vô cùng quỷ dị, dường như đang dịch chuyển trong chớp mắt. Bằng thị lực của nàng cũng nhìn không ra lộ số khinh công.
Nhất thời không còn tâm trí luyện nữa, lại sắp đến giờ tụng kinh, sợ bát tiểu thư đi tìm, liền lên đường về chùa.
Dùng xong điểm tâm, bát tiểu thư mời nàng cùng đi Hoa Nghiêm Điện bái phật.
Trở ra cửa điện, liền gặp gỡ chú tiểu ghi chép công đức (ghi số tiền người ta quyên cúng cho chùa), không thể không bỏ ra chút tiền dầu thơm (dầu thơm đốt đèn trong chùa).
Mạc Hi tuyệt bút vung lên, "mười lượng" bạc, ký tên mình "Mộc thị." May mắn chữ mộc giản phồn như nhau (ngày xưa người TQ dùng chữ phồn thể, ngày nay dùng giản thể, là dạng chữ rút gọn), nếu thay đổi chữ khác, nàng cũng chỉ có thể ký chữ giản thể như gà bới. Khiến nàng oán niệm sâu đậm là nữ tử cổ đại không thể đưa tên mình ra, phóng mắt nhìn lại, trên trang giấy đều là gì gì đó thị. Nhưng mà một thích khách như nàng, không thể lấy tên mình để dương danh lập vạn, cũng không sao.
Khi bát tiểu thư cầm bút kí tên, cây quạt giấy nan trúc cầm trên tay không cẩn thận rơi trên đất, Mạc Hi khom người thay nàng nhặt lên. Mặt quạt không nhìn rõ, nhưng cánh quạt thật là tinh tế, hợp lại thành một đóa Mặc phù dung vươn cao. Bát tiểu thư nhận lấy, cẩn thận phủi bụi bặm trên đó. Mặc Phù cười nói: "Đa tạ Mộc cô nương. Tiểu thư chúng tôi thích nhất là cây quạt này. Ngay cả tên nô tì cũng vì nó mà sửa lại. Mặt quạt này là dùng lụa màu bạc độc nhất vô nhị của Bích Lạc Hiên làm thành, là do Đỗ công tử tự mình tìm được. Tiểu thư lại mời người vẽ tranh đề tự mới." Bát tiểu thư khiển trách một tiếng: "Ngươi đừng lắm miệng." Mạc Hi cười đáp: "Không sao. Tiện tay mà thôi."
Bát tiểu thư vô cùng hào phóng, ra tay là một trăm lượng. Chú tiểu cười đến thấy răng không thấy mắt, nịnh hót: "Nữ thí chủ hôm qua đã quyên rất nhiều, hôm nay lại quyên, có thể thấy được một lòng hướng phật, thiện chí giúp người, kì tâm chân thành." Có thể thấy lúc hai người tự dùng cơm ngày hôm qua bát tiểu thư đã từng tới Hoa Nghiêm Điện. Bát tiểu thư cũng không nhiều lời, chỉ gật gật đầu, kéo Mặc Phù đi.
Trở lại Tùng Vụ Viện, chú tiểu đưa tới một cái bình sứ nhỏ màu xanh ngọc đáy vẽ hoa ngọc lan, không nói được một lời đã đi. Cái lọ có thể bỏ túi, cao khoảng một lóng tay, vừa mở bình ra, một mùi rượu ngào ngạt thanh thuần xông vào mũi, màu nước trong suốt, uống một chút, hương vị nhẹ nhàng thanh khiết, ngọt mà không ngấy, vị thật tốt. Đúng là rượu hoa quế lúc Mạc Hi chơi thuyền Tây Hồ muốn uống. Không cần phải nói, Như Vụ người này nhưỡng rượu không phải là ngày một ngày hai. Mạc Hi uống một mạch hết sạch, rất là mãn nguyện. Thầm mắng: tên này quả nhiên là một tay ủ rượu ngon. Cũng là quỷ hẹp hòi, có câu người thấy có phần, hắn lại chỉ đưa tới chút xíu như vậy. Sao có thể để hắn giấu riêng chứ. Liền quyết định đêm nay đi tìm hắn, bất kể dùng cách gì nhất định phải uống cho đã nghiền.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
59 chương
66 chương
263 chương
117 chương