—— Cậu ấy không ăn rau thơm.   Không khí của cả bàn cứ vậy mà đông cứng lại, mọi người đứng ở đó bốn mắt nhìn nhau, như bị hù dọa, không biết nên nói gì mới phải.   Chu Minh Tự đây là…… Tức giận sao?   Đến khi người phục vụ với bàn tay run rẩy chen vào giữa Tề Cam và Kiều Diệc Khê: “Ngại quá, chờ lâu rồi, có thể làm phiền cho tôi đặt nồi xuống trước không?”   Kiều Diệc Khê vội vàng tránh sang bên cạnh, “Anh lên đi anh lên đi.”   Người phục vụ đi rồi, bầu không khí của cả bàn mới hơi ấm lên.   Trịnh Hòa vội vàng ra hoà giải: “Cái kia, bởi vì đợi lát nữa chúng tớ còn phải về chơi game lên điểm, nên chắc cậu ấy hơi sốt ruột, muốn sớm một chút đi vào chủ đề chính.”   Mọi người sôi nổi phụ họa theo.   “Tớ cũng sốt ruột, tớ cũng đói bụng rồi ha ha ha!”   “Đúng vậy, vất vả cả buổi trưa mọi người cũng mệt rồi, mau ngồi đi.”   “Các cậu ai uống Coca? Ai uống Fanta nào?”   ……   Mọi người cậu một chữ tớ một câu, không khí lúc này mới lại nóng lên, Kiều Diệc Khê kéo Hướng Mộc đi phối nước chấm.   Ở khu gia vị, trong lòng của Hướng Mộc vẫn còn sợ hãi, “Vừa rồi Chu Minh Tự đúng là làm tớ hơi sợ, tớ cũng không dám nói chuyện.”   Kiều Diệc Khê múc muỗng tương hải sản, “Trì hoãn cả buổi trưa, cậu ấy còn muốn vội vàng về chơi game, chắc chắn có chút bực rồi.”   “Cũng đúng, chàng trai kia dong dài cũng đủ lâu, chắn hết cả đường,” Hướng Mộc vừa lấy gia vị vừa nhớ lại, “Nếu tớ đứng đó chờ nửa ngày, tớ cũng bực bội.”   “Còn có Đinh Huyền đá ván trượt của cậu thì cậu ta hung dữ như vậy làm gì, đánh đến mức như vậy, tớ còn tưởng Đinh Huyền cắm sừng cậu ta.”   Kiều Diệc Khê thở dài: “Chờ tớ mời xong bữa cơm này cũng thanh toán xong xuôi, có lẽ sau này cũng không động chạm nữa.”   Hướng Mộc nghĩ đến tình trạng thê thảm lúc hai người giao chiến gay gắt, cảm khái: “Tính tình của con trai đúng là nóng nảy, cứ như thuốc nổ vậy.”   Bởi vì đang nói chuyện phiếm với Hướng Mộc, Kiều Diệc Khê lại thất thần, ma xui quỷ khiến cầm lấy cái kẹp gắp rau thơm, mắt thấy sắp gắp rau thơm vào chén.   Vừa vặn gặp phải Chu Minh Tự tới đây lấy chén, chàng trai vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy cô đang lấy rau thơm:?   Kiều Diệc Khê đi theo ánh mắt chất vấn của cậu mà nhìn thoáng qua tay mình, lúc này mới lập tức nắm chặt cái kẹp sắp buông ra.   Cô bỏ cái kẹp về chỗ cũ, không biết vì sao hơi chột dạ: “Tớ lấy sai rồi……”   Sau đó lẩu nấu xong rồi, Tề Cam lại liên tiếp gắp đồ ăn cho Kiều Diệc Khê.   Kiều Diệc Khê cách xa cậu ta, mỗi lần cậu ta gắp đồ ăn đều phải vượt qua đường chéo của cái bàn, nhưng lại nhanh như hổ đói vồ mồi.   Đồ cậu ta gắp cho Kiều Diệc Khê, Kiều Diệc Khê một miếng cũng không động tới.   Chu Minh Tự đang muốn gắp tôm viên, đột nhiên không kịp tránh né bóng dáng của người vừa chồm dậy, “Bò này……”   Chu Minh Tự đặt đũa xuống đang muốn nói chuyện, Trịnh Hòa đã không nhịn được: “Tề Cam cậu đừng gắp nữa, không thấy người ta cũng ăn không vô sao? Hơn nữa cậu đang trì hoãn người khác ăn đồ đấy, mỗi lần cậu đứng dậy đều cản cái nồi, cậu ngồi xuống ăn đồ của cậu không được sao.”   “Kiều Diệc Khê cũng không phải không có tay, có thể tự gắp.”   Đồng đội đi theo mặc bộ đồ màu xanh lá cũng gật đầu: “Đúng đó, Cam Ca cậu bình tĩnh một chút.”   Nghe xong lời khuyên này, Tề Cam mới thu cánh tay ngồi lại vị trí cũ.   Cuối cùng cũng ăn xong một bữa cơm, Kiều Diệc Khê nhanh chóng đi thanh toán, rồi dùng vận tốc ánh sáng chạy về ký túc xá với Hướng Mộc.   Sau khi quay về ký túc xá, tất cả mọi thứ mới xem như dừng lại, thoát khỏi bầu không khí làm người khác hít thở không thông, Kiều Diệc Khê dựa vào ghế, chậm rãi thở ra một hơi thật dài.   Coi như tất cả đã kết thúc.   Hướng Mộc nắm lấy cằm: “Tề Cam này đúng là có chút lì lợm.”   Kiều Diệc Khê mệt đến mức ngay cả tinh lực để phụ họa cũng không có, Hướng Mộc lại nói: “Làm tớ nhớ tới rất lâu trước kia có người đăng bài trên diễn đàn trường học, chính là nói ngay vẻ mặt đầu tiên đã bị cậu hấp dẫn vô cùng sâu sắc.”   Bỗng nhiên được nhắc nhở, Kiều Diệc Khê cũng sửng sốt ba giây, sau đó lắc đầu, “Sao cũng được.”   Chỉ hy vọng sau này ít gặp Tề Cam là tốt.   Buổi tối cô không ăn gì cả, rất nhanh đã đói đến mức không chịu được, đúng lúc phòng kế bên đang nấu mì gói, mùi hương thổi qua cửa sổ bay vào phòng ngủ bọn họ, cơn thèm ăn của cô trong nháy mắt như bị kích thích.   Là một người vô cùng tôn trọng dạ dày thì Kiều Diệc Khê quyết định đi ra ngoài kiếm ăn.   Vừa ra khỏi cửa ký túc xá sinh viên, cô phát hiện hình như có người sóng vai đi cùng cô.   Chu Minh Tự đeo tai nghe ở nửa bên, đổi cái áo thun, phần tóc ngay trán hơi ướt.   Đèn đường mờ mờ lúc tám giờ chiếu xuống nền đất, làm cho gương mặt cậu mang theo một tầng ánh sáng ấm áp và xúc cảm.   Thoạt nhìn có vẻ vừa tắm xong.   Cô nhớ tới trước đó Trịnh Hòa có nói chơi game, vì thế hỏi cậu, “Chơi trò chơi xong rồi sao?”   Lúc này Chu Minh Tự mới phát hiện cô, tháo cái tai nghe kia xuống nghiêng đầu nhìn cô, ý bảo cô nói lại lần nữa.   “Tớ nói —— cậu chơi xong trò chơi rồi?”   Cậu nhàn nhạt gật đầu, “Ừm.”   “Đánh tốt không?”   “Còn được.”   Hình như cậu hơi lãnh đạm, Kiều Diệc Khê nhún vai.   “Tâm tình hôm nay của cậu có vẻ không tốt.”   “Không ăn no.” Cậu trầm giọng đáp.   Chàng trai thả chậm bước chân, “Cậu thì sao? Sao lại ra đây?”   Cô sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, có chút ngượng ngùng cười: “Tớ cũng không ăn no.”   Ven đường đi ngang một chỗ bán Oden, Kiều Diệc Khê dừng bước, mua ba xiên.   Đồ ăn nóng hổi bỏ vào ly, lúc này cảm giác thỏa mãn của cô mới dần dần hiện rõ.   Vừa quay đầu lại, phát hiện Chu Minh Tự đứng bên cạnh chờ cô.   Cô hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”   Chu Minh Tự: “Tôm hùm đất.”   Kiều Diệc Khê trước đó không nghĩ tới lựa chọn này, bây giờ nghe cậu nhắc tới, cũng cảm thấy không tồi.   “Một dĩa tôm hùm đất lớn như vậy, cậu ăn hết sao?”   Chu Minh Tự nghiêng đầu nhìn cô một lúc, như lĩnh hội được ý đồ của cô, đột nhiên cười.   “Ăn không hết, ít nhất là phần dành cho hai người mới bán.”   Cô hài lòng gật đầu.   Ông chủ vốn đang múc cho cô một ly Oden mang về ăn, bây giờ xem ra ——   Cô nhìn ông chủ xua tay: “Không cần múc nữa, con chỉ mua mấy cái trên tay.”   Chu Minh Tự tiến lên hai bước, khóe mắt hơi nhếch lên, “Sao không mua nữa?”   Cô ngẩng mặt cười cười.   “Đi ăn tôm hùm đất mà.”   Cậu rũ mắt, giống như bừng tỉnh mà gật đầu.   Chàng trai đứng trong bóng tối chậm rãi cong khóe môi, vừa rõ ràng lại vừa bí ẩn.   Cảnh tượng vào lúc ** giờ là thời điểm náo nhiệt, có không ít người bên trong quán tôm hùm, Kiều Diệc Khê chọn vị trí ngồi xuống, sau đó gọi một phần nhỏ.   Chu Minh Tự kiến nghị: “Đổi sang phần vừa đi?”   “Được đó,” Kiều Diệc Khê nói, “Cậu đói như vậy sao?”   “Tôi sợ cậu ăn không đủ no.”   ……??   “Dạ dày của tớ như chim nhỏ, tự biết lượng sức,” cô nói vào trọng điểm, mỉm cười nói với người phục vụ, “Lại thêm hai ly đậu nành nóng, cảm ơn.”   Chu Minh Tự dựa vào tường, “Ăn tôm hùm đất uống đậu nành?”   “Chỉ có đậu nành mới nóng, không phải cậu là chàng trai dưỡng sinh sao, chút đạo lý này cũng không biết sao?” Cô nói, “Hơn nữa đậu nành uống khá ngon.”   Chu Minh Tự nhướng mày, ra vẻ phụ họa mà gật đầu: “Ăn cay uống nóng, loại phối hợp lửa cháy đổ thêm dầu này chỉ có cậu mới có thể nghĩ ra.”   “……”   Ý thức được bản thân đưa ra sách lược sai lầm, cô nhanh chóng đổi đậu nành nóng thành nước cam có nhiệt độ bình thường.   Sau khi đổi xong, cô bỗng nhiên nhìn Chu Minh Tự: “Cậu uống xong sẽ hận tớ sao?”   Chu Minh Tự:?   “Bởi vì nước chanh không thể thêm kỷ tử.”   “……”   Cậu bị cô chọc cho phụt cười, rất hứng thú nói: “Tối nay tâm tình cậu khá tốt?”   Biết nói như vậy.   Đương nhiên.   Có khăn trải bàn của quán lẩu, bây giờ Kiều Diệc Khê cảm thấy có thể nhẹ nhàng vui vẻ ăn đống tôm hùm đã là một niềm hạnh phúc to lớn.   Gần quán tôm hùm chính là chỗ vừa mua xiên que, Kiều Diệc Khê nhìn bên kia, nói, “Vừa ra khỏi quán bán xiên que chưa được bao lâu, lại tới đây ăn tôm hùm đất, có phải hai chúng ta rất giống thùng cơm không?”   “Sẽ không,” cậu nhắm mắt một cái, “Chỉ có thể chứng minh quán xiên que kia rất khó ăn.”   Hương vị của quán xiên que kia thật ra không tệ, chỉ là miệng Chu Minh Tự hôm nay có chút độc.   Cô bặm môi một cái, thức thời không tiếp tục đề tài này.   Tôm hùm đất được bưng lên, hồng hồng cay cay, trọng lượng rất nặng, Kiều Diệc Khê mang bao tay vào rồi bắt đầu.   Tôm hùm đất đúng là không dễ lột, cô dùng răng lại dùng tay, suýt nữa dùng cả cơ thể, một phút mới lột được một mảnh nhỏ.   Chu Minh Tự mang xong bao tay thì ngồi đối diện thong thả nhìn cô, giống như một công tử giàu có vừa bình thản lại vừa tao nhã.   ?   Kiều Diệc Khê cảm thấy chuyện này có khác biệt khá lớn, vì thế hỏi cậu, “Cậu đang học theo tớ kỹ xảo lột tôm sao?”   Mười ngón tay của chàng trai chụm lại, chậm rãi nói: “Tôi còn chưa nghĩ không thông như vậy.”   Chỉ là lần đầu tiên cậu nhìn thấy phương pháp lột vỏ tự nhiên như vậy, trong lúc nhất thời có trăm mối cảm xúc đang ngổn ngang mà thôi.   “Cậu xem thường tớ?” Cô nhăn mũi, “Lột vỏ không phải lột như vậy sao?”   “Ai nói.”   Chu Minh Tự cầm con tôm làm mẫu, bóp chặt đốt thứ hai của vỏ tôm trước rồi ấn một chút, sau đó đè vào thân tôm, cố định đầu tôm, đẩy thân của nó về trước.   Một loạt động tác nước chảy mây trôi, chỉ nhẹ nhàng kéo kéo thịt tôm ở đằng trước, toàn bộ con tôm đã đơn giản lấy ra ngoài.   Kiều Diệc Khê suy nghĩ thật lâu.   “Chu Minh Tự, cậu nói thật với tớ, cậu độc thân ngần ấy năm có phải nghĩ đủ mọi cách để ăn thức ăn không?”   Chu Minh Tự:??   “Vậy cậu đừng học.”   “Tớ cứ muốn.”   Cô cầm con tôm nhỏ thử thử, chậm rãi ấn vào đốt thứ hai của vỏ tôm, dựa theo trình tự cậu chỉ để lột thử một con.   Chỉ trong chốc lát đã thành công, vấn đề khó khi ăn tôm hùm đất cũng trở nên đơn giản hơn.   Càng lột càng tìm được điều kỳ diệu trong đó, sau đó Kiều Diệc Khê còn chìm đắm trong việc lột vỏ mà không rảnh ăn, tôm trong chén dần dần chất thành một cái núi nhỏ.   Chu Minh Tự tạm dừng đầu ngón tay: “Trong chén mà không ăn nữa sẽ lạnh đấy.”   “Cậu không hiểu, tớ có chuẩn bị.”   Kiều Diệc Khê dứt lời, lật mặt dưới của con tôm đã được ngâm qua nước sốt, gắp vài đũa, sau đó trộn đều với đống tôm trong chén.   Mặt dưới được chấm qua, hương vị đầy đủ, mùi thơm tỏa ra khắp nơi.   Rất biết ăn.   Xem ra cậu nghĩ nhiều rồi.   Cô gái xoay đôi đũa một cái rồi đưa vào miệng, hàm răng tinh tế cắn đứt sợi mì.   Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cậu cũng nói, “Lần này calo trong đó không phải là không.”    Cô chợt ngẩn ra, cũng quên cắn đứt sợi mì, nâng tầm mắt nhìn chằm chằm cậu, dần dần trợn mắt lên.   Cậu thản nhiên bổ sung tiếp: “Tôi thấy cậu ăn đồ vào buổi tối rồi.”   Từ lý luận lừa mình dối người trứ danh của Tiểu Kiều tỷ tỷ, chỉ cần không ai thấy buổi tối ăn gì, calo sẽ bằng con số không.   Đáng tiếc bữa tôm hùm thịnh yến này lại bao gồm lượng calo khổng lồ, lại trùng hợp bị Chu Minh Tự nhìn thấy.   Nghĩ rồi nghĩ, cô lau miệng, một tia kiên nghị hiện lên trong mắt.   “Vậy tớ tiêu hủy nhân chứng vật chứng là được.”   Lại chậm rãi nói, “Đợi lát nữa ra ngoài liền giết cậu diệt khẩu.”   “……”   Sau khi nói thế, Kiều Diệc Khê lại yên tâm thoải mái tiếp tục ăn, động tác trên tay không ngừng nghỉ, lại lột thêm mấy con tôm.   Tuy cô siêng năng luyện tập, vẫn không cản được Chu Minh Tự kinh nghiệm thành thạo, trong thời gian cô chỉ có thể một lần lột một con, cậu đã có thể ăn hai con.   Sau khi ăn uống no say, Kiều Diệc Khê tựa lưng vào ghế ngồi híp mắt lại, thích thú nhìn lướt qua “chiến trường” của mình.   Vỏ tôm chất đầy một dĩa.   Cô hài lòng lên tiếng: “Thật ra thì tớ lột cũng rất nhanh, chỉ không nhanh như cậu.”   Bởi vì đã hoàn toàn thả lỏng, hệ thống ngôn ngữ của cô cũng thả lỏng theo, bắt đầu nghĩ gì nói đó.   “Nhưng cũng bình thường, cậu độc thân nhiều năm sẽ luyện nên tốc độ tay mà.”   Động tác trên tay của Chu Minh Tự chợt sững lại, nhấp môi một cái, không nói nên lời.   “…………………………”   Độc thân nhiều năm luyện nên…… Tốc độ tay?