Editor: Dánh 2 năm sau mới kết hôn? Thế cô phải chờ đến 2 năm sau mới có thể thoát khỏi Thương Yến. Kiều Nguyệt mím môi, trong lòng bỗng nhiên không được vui. Không biết là vì Thương Yến nói 2 năm sau sẽ kết hôn hay vì lí do khác. Cô hừ một tiếng, tay đang túm tay Thương Yến hơi dùng sức, ánh mắt nhìn anh cũng trở nên hung dữ. Đột nhiên đẩy ngực anh vài cái, Kiều Nguyệt la lên: "Anh mau thả tôi xuống!" Thương Yến thấy sắc mặt cô gái nhỏ càng thêm không tốt, anh sửng sốt một chút, duỗi tay ôm lấy cơ thể đang không ngừng vặn vẹo của cô, cúi đầu hôn mặt cô: "Sao lại không vui?" Anh nhớ lại lời nói vừa rồi của mình, không phát hiện chỗ nào không đúng. Bị hôn vài cái, Kiều Nguyệt nghiêng mặt đi, trừng mắt nhìn anh, "Anh mau thả tôi xuống, không được hôn tôi!" Thương Yến nhíu mày, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, còn có chút tức giận. Nhưng người đang làm ầm ĩ là cô gái nhỏ mềm mại anh dưỡng, anh không thể tức giận còn phải dỗ cô vui vẻ. Xoa xoa đầu cô, Thương Yến thấp giọng hỏi cô, "Vì sao không cho anh hôn em?" Yêu cầu của cô gái nhỏ vì sao vừa nhiều vừa kì quái? Kiều Nguyệt thấy anh lại bắt đầu hỏi những vấn đề ngu ngốc, giơ tay đánh vai anh, "Sao anh luôn hỏi những vấn đề này?" Đem người ôm đến ghế trong phòng khách, Thương Yến cẩn thận ôm mặt cô, "Vì sao không thể hỏi những vấn đề này?" Tâm tư cô gái nhỏ luôn thay đổi thất thường, anh thật sự đoán không ra. Kiều Nguyệt hừ hừ, trừng anh, "Không vì sao cả, tôi chính là không muốn anh hôn tôi không được sao? Anh có ý kiến?" Thương Yến ngơ ngác nhìn Kiều Nguyệt, cảm thấy cô gái nhỏ ngày càng khó hiểu. Rõ ràng vừa rồi còn làm nũng với anh, hiện tại không chỉ không cho anh ôm còn không cho anh hôn. Kiều Nguyệt thấy anh chỉ biết ngây ngốc nhìn cô, bĩu môi hỏi anh: "Anh nhìn cái gì? Thật sự có ý kiến? Là chính anh nói việc nhỏ để tôi quyết định." Người đàn ông này sao luôn như vậy, ngoài hỏi cô những vấn đề kì quái thì cũng chỉ biết nhìn chằm chằm cô. Thương Yến vốn muốn cùng cô nói anh không đoán ra tâm tư của cô. Nhưng theo trực giác, anh cảm thấy nếu nói ra những lời này thì cô gái nhỏ sẽ càng thêm không vui. Nhìn khuôn mặt hồng hồng của cô, Thương Yến không nhịn được vươn tay sờ sờ vài cái mới nói: "Nguyệt Nguyệt, em lớn lên xinh đẹp, anh thích nhìn em." Lời nói trắng ra của anh khiến mặt Kiều Nguyệt nóng lên, mặt càng thêm đỏ. Ngẩng đầu nhìn anh một cái, Kiều Nguyệt không cố chấp muốn thoát khỏi ngực anh nữa. Cô đỏ mặt ghé vào lòng anh nói thầm: "Hừ, anh đừng tưởng nói những lời này là dỗ được tôi." "Anh không có dỗ em." Thương Yến nhéo cằm Kiều Nguyệt, nhẹ nhàng nâng lên, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh nói đều là nói thật, em lớn lên đẹp, anh thích nhìn em." Đối diện tầm mắt nghiêm túc của Thương Yến, Kiều Nguyệt cảm thấy tai mình hơi ngứa, tim đập hơi nhanh. Trong lòng cô hoảng hốt, đột nhiên đẩy tay anh ra, nghẹn một hồi đều không nói nên lời. Cô gái nhỏ lại trầm mặc không nói chuyện, sắc mặt Thương Yến nghi hoặc, "Nguyệt Nguyệt, em vì sao ..." "Anh không được nói chuyện." Kiều Nguyệt vội vàng cắt lời anh, giơ tay che miệng anh lại. Lời còn lại của Thương Yến đều nuốt xuống, nhẹ kéo tay Kiều Nguyệt xuống. Thật ra hiện tại anh rất muốn cùng cô gái nhỏ thảo luận chuyện kết hôn 2 năm sau, muốn hỏi cô thích hôn lễ kiểu Trung Quốc hay hôn lễ kiểu Tây. Nhưng cô gái nhỏ một bộ không muốn nghe anh nói chuyện, nếu hiện tại anh lại nhắc đến chuyện kết hôn, có lẽ cô sẽ không vui. Nhẹ nhàng vỗ lưng cô, Thương Yến quyết định sẽ hỏi cô chuyện hôn lễ sau. ... Kiều Nguyệt ngây người trong nhà Thương Yến đã 3 ngày vẫn không muốn về trường, cô sợ gặp mặt Lâm Thư Mặc. Sau khi một mình đi dạo một vòng ngoài sân biệt thự, Kiều Nguyệt thấy nhàm chán vô cùng. Cô đi đến vườn hoa nhỏ trước mặt, nhìn chằm chằm loại hoa bên trong một hồi, vén tay áo khom lưng nhổ bụi hoa lên. Dì Trần trong nhà vừa bận việc xong, ngước mắt thấy Kiều Nguyệt đang nhổ hoa, hút một ngụm khí lạnh. Những hoa này quý vô cùng, là ông chủ tốn số tiền lớn chuyên môn vận chuyển từ nước ngoài về, mỗi ngày đều có chuyên gia chăm sóc riêng. Bà bước nhanh đến trước mặt Kiều Nguyệt, sắc mặt sốt ruột, "Kiều tiểu thư, những hoa này không thể đụng vào, đây đều là hoa ông chủ thích." Kiều Nguyệt tùy tay ném xuống loài hoa không biết tên trong tay, lau lau cái trán, "Dì Trần, về sau đừng trồng hoa trong vườn, dì đi đặt mua chút hạt giống đồ ăn, hành lá gì đó." Trồng những thứ này có ích gì chứ, chỉ có thể ngắm không ăn được, còn lãng phí không gian, cô sớm không vừa mắt những cái hoa này. Dì Trần nghẹn họng trấn trối nhìn Kiều Nguyệt, trán đổ mồ hôi lạnh, "Như vậy không tốt lắm?" Ông chủ nói qua về sau đều nghe Kiều tiểu thư. Nhưng những hoa này đều là loài hoa quý hiếm, giá cả đắt đỏ, ông chủ rất yêu quý. "Không có gì không tốt, cứ làm theo lời tôi." Khi nói chuyện Kiều Nguyệt cong lưng, lại nhổ mấy bụi nữa. Dì Trần sửng sốt một lúc mới vội vã ngăn cản Kiều Nguyệt, "Kiều tiểu thư, những hoa này ..." Lời bà vừa nói một nửa thì Thương Yến đã trở về. Dì Trần thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Thương Yến. Thương Yến vừa từ công ty trở về, vừa thấy mặt cô gái của anh, bực bội trong lòng anh dần biến mất. Gần như cả ngày hôm nay anh đều nghĩ đến cô gái nhỏ. Liếc liếc mắt nhìn vườn hoa bị phá hư, Thương Yến nhíu mày, "Nguyệt Nguyệt, sao em lại làm loại chuyện này?" Anh đi đến trước mặt Kiều Nguyệt, nắm tay cô, phát hiện đôi tay trắng nõn của cô đã đỏ ửng lên. "Tôi ở nhà quá chán nha." Kiều Nguyệt không sao cả rút tay về, sắc mặt vui vẻ, mềm mại nói: "Những hoa này không có tác dụng gì, tôi muốn ở đây trồng chút đồ ăn với hành lá." Cô vừa đi dạo một vòng, khuôn mặt có chút hồng, trên trán toát ra chút mồ hôi. Thương Yến lấy ra khăn tay lau mồ hôi giúp cô, nói: "Được, anh bảo người giúp việc trồng rau cho em, em không cần tự mình làm loại chuyện này." Anh dắt Kiều Nguyệt trở về phòng, nhìn tay đỏ ửng của cô, nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái, hơi đau lòng. Cô gái nhỏ yếu ớt như vậy, trên người đỏ một khối, anh nhìn đều cảm thấy chói mắt. Kiều Nguyệt bị anh ôm vào lòng, nhàm chán cùng anh nói những chuyện trong ngày hôm nay. Nói một nửa, cô ngừng lại, nghĩ bản thân nên về trường rồi. Thương Yến vẫn luôn nghe giọng nói mềm mại của cô, thấy cô đột nhiên không nói nữa, sờ đầu cô, "Sao vậy?" Kiều Nguyệt không được tự nhiên xoay xoay người, túm quần áo anh nhỏ giọng nói: "Ngày mai tôi muốn về trường." Thương Yến không quá muốn cô nhanh vậy về trường. Cô ở nhà thì đôi khi giữa trưa anh về nhà cũng có thể nhìn thấy cô. Nếu cô về trường thì đại khái buổi tối anh mới có thể gặp cô. Những lời này anh không thể cùng cô nói, sợ cô nghe xong sẽ không vui. Buổi tối tắm rửa xong, Kiều Nguyệt nằm trên giường lướt Weibo*, phát hiện bài đăng mới của cô hôm nay nhận được rất nhiều bình luận. *Weibo: Trang mạng xã hội chính của Trung Quốc, giống Facebook bên Việt Nam ấy ạ Cô nghi ngờ bấm vào đọc, càng đọc sắc mặt càng đau lòng. Khi Thương Yến mặc áo ngủ vào, liếc mắt liền thấy thần sắc kì quái của cô gái nhỏ. Anh ngồi bên mép giường, kéo cô ôm vào lòng, "Sao vậy?" Trên người cô gái nhỏ vừa thơm vừa mềm, mỗi lần ôm cô có thể khiến tâm tình anh tốt lên. Kiều Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm Thương Yến, đem điện thoại đưa đến trước mặt anh, ngữ khí khẽ run hỏi: "Những hoa trong vườn hoa hôm nay, thật sự trân quý như vậy?" Thương Yến tùy ý liếc điện thoại một cái, để ý đầu tiên là tên Weibo của cô. "Anh nói chuyện đi chứ." Kiều Nguyệt gấp gáp thúc giục anh. Thu hồi tầm mắt, Thương Yến gật đầu, không hiểu vì sao cô gái nhỏ làm quá lên như vậy. Sắc mặt Kiều Nguyệt nghẹn đến đỏ bừng, cuối cùng không nhịn được dùng sức đánh Thương Yến vài cái, "Vì sao anh không nói với tôi những hoa đó rất quý? Còn dung túng cho tôi phá, kêu giúp việc nhổ hết đi?" "Vì em muốn trồng rau trong vườn mà." Thương Yến trả lời một cách đương nhiên. Hai mắt Kiều Nguyệt trừng lớn, "Nhưng những hoa đó rất quý nha." Cô đọc bình luận dưới bài đăng của cô, giá của những hoa đó, một đóa đều có thể hơn nửa năm tiền lương của ba cô. Nghĩ đến chính tay cô nhổ những hoa đó, tay Kiều Nguyệt hơi run. Cô nhổ đâu phải là hoa, rõ ràng là tiền. Thương Yến xoa đầu cô, ngữ khí bình tĩnh, "Nguyệt Nguyệt, những hoa đó rất rẻ, một chút cũng không quý." Anh nói xong, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, cúi đầu nhìn cô, "Nguyệt Nguyệt, có phải em thiếu tiền không? Anh đưa em vài tấm thẻ, em quẹt thoải mái." Cô gái nhỏ luôn nhấn mạnh những hoa đó rất quý, chắc là rất thiếu tiền mới có thể cảm thấy những bông hoa rẻ tiền đó quý. "Vấn đề không phải tôi thiếu tiền hay không." Kiều Nguyệt trừng anh, "Nếu anh nói tôi biết những hoa đó quý thì sao tôi sẽ trồng rau trong vườn?" Kiều Nguyệt càng nghĩ càng đau lòng, dùng sức nhéo eo anh. "Nhưng những hoa đó cũng không quý." Trong lòng Thương Yến nghi hoặc nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ cô, "Nguyệt Nguyệt, đồ vật trong nhà, chỉ cần em thích thì em muốn sửa thế nào đều được. Nếu em thích những hoa đó, ngày mai anh kêu người làm thêm cái vườn hoa nhỏ cho em trồng hoa." Sắc mặt Kiều Nguyệt sửng sốt một lúc mới nghĩ đến, đối với Thương Yến thì giá những hoa đó thật rẻ. Mấy ngày nay, Thương Yến đối cô quá tốt, tốt đến mức cô quên mất thân phận của anh. Cô đẩy đẩy ngực anh, rầu rĩ nói: "Anh đừng nói chuyện nữa." "Vì sao không cho anh nói chuyện?" Thương Yến nâng mặt cô lên, "Nguyệt Nguyệt, em yên tâm, anh đã nói sẽ dưỡng em cả đời thì sẽ cho em cuộc sống tốt nhất. Tiền của anh, em xài mấy đời cũng không hết." Kiều Nguyệt ngốc ngốc nhìn Thương Yến. Thanh âm anh trầm thấp, sắc mặt cực kì nghiêm túc, khiến cả người cô trở nên kì kì quái quái. Kiều Nguyệt cảm thấy cả người không được tự nhiên. Cô hừ hừ, vươn ngón tay trắng nõn chọc ngực anh, "Thương Yến, anh ngốc sao?" Rõ ràng đem cô như tình nhân mà bao dưỡng, cũng chuẩn bị 2 năm sau kết hôn, vì sao còn đối tốt với cô như vậy? Thật là ngốc. Thương Yến không hiểu cô gái nhỏ vì sao đột nhiên nói anh ngốc. Anh chỉ biết cô gái nhỏ lại không vui, bởi vì cô không kêu anh là Thương Yến ca ca. Anh cúi đầu hôn trán cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt không vui của cô, nghĩ nghĩ, thanh âm trầm thấp giải thích: "Nguyệt Nguyệt em yên tâm, anh đã đi kiểm tra chỉ số IQ, kết quả là trong phạm vi người thông minh, không ngốc." Kiều Nguyệt ngẩn người, hung hăng trừng anh.