[Thích Cố Và Thiết Cố] Mộng Lý Phù Sinh
Chương 31 : Khúc mắc
Tâm tư của Cố Tích Triều cho tới bây giờ đều rõ tâm của Thích Thiếu Thương, hiểu được hắn nói đến cái gì, cũng biết mình nên đáp cái gì. Chính là y càng biết mình không hề tin những điều này, y không coi thường, y cũng biết phần tỉnh cảm này tốt đẹp biết bao, đáng lý nên quý trọng. Chính là theo kinh nghiệm trong quá khứ, những gì tốt đẹp trên tay y đều rất nhanh tan biến.
Huống chi, cho dù y cùng Thích Thiếu Thương tình cảm so với kim kiên, vừa bắt đầu gánh vác đã thấm tháp vào đâu? ( Câu này ta chém)
Nói ví dụ như mạng người.
Mỗi lần thấy Mục Cưu Bình ánh mắt hung ác khi nhìn thấy cừu nhân, y cũng không nhịn được xuất hiện ý niệm giết hắn trong đầu. Tuy rằng, y đối với Mục Cưu Bình, bản thân không có ý kiến gì, chính là hắn không nhịn được muốn biết, ở trong lòng Thích Thiếu Thương, mình cùng huynh đệ của hắn đến tột cùng ai có vị trí nặng hơn.
Cùng lúc âm thầm so sánh về các phương diện khác, liền không nhịn được chính mình lại làm loại so sánh này, y lại cảm thấy chán ghét tới cực điểm.
Đúng vậy, y biết Thích Thiếu Thương đối y rất tốt, tốt đến nỗi món nợ máu y nợ lớn như vậy, hắn đều bỏ qua chuyện cũ, chính là về sau này thì thế nào? Ngay cả y không nhận tội mà người khác gán cho, chính là hướng y hô báo thù rửa hận, y sẽ không nương tay.
Thời điểm đó, Thích Thiếu Thương nói cái gì đó, chung quy cũng chưa đến mức nói một chữ chết đi.
Lương tâm của Thích Thiếu Thương, tấm lòng hiệp nghĩa của Thích Thiếu Thương, những cái đó không giết được y, nhưng cũng sẽ phiền chết y.
Bởi vì sự tồn tại của Thích Thiếu Thương, Mục Cưu Bình tuy rằng hận y tới tận xương tủy, nhưng tuyệt không hề ra tay với y. Bất quá, nếu thật sự phải động thủ, nếu bị thương, người chết cũng không phải là y. Cho nên Thích Thiếu Thương dùng trăm phương ngàn kế tránh cho Mục Cưu Bình và y xảy ra xung đột, ngoài mặt thì che chở y, muốn y chân chính nghĩ hắn muốn bảo vệ cho y, kỳ thực là cho huynh đệ của hắn đi.
Cho tới mới nay thôi, một lần Thích Thiếu Thương giữ chặt Mục Cưu Bình đang nổi giận, nếu không phải y cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ mỉm cười im lặng, Mục Cưu Bình cho dù có bất tử chỉ e cũng không được nguyên vẹn. Đây đối với y mà nói giống như đang nhượng bộ, nhưng trong mắt Thích Thiếu Thương, lấy tiêu chuẩn hy sinh vì nghĩa của hắn ra mà nói, những việc này có thấm vào đâu?
Bọn họ theo hai chủ kiến khác nhau, căn bản là người của hai thế giới.
Y không nghĩ rằng sau này chính mình lại đi so đo với huynh đệ của hắn, so với bằng hữu của hắn, so với tấm lòng hiệp nghĩa của hắn, so với lương tâm của hắn, cho dù cuối cùng người thắng cũng là y, nhưng qua quá trình như vậy sẽ làm tâm y mệt mỏi, nhịn không được đành bỏ đi.
Đêm hôm đó, sau khi y cùng Thích Thiếu Thương nói chuyện về chuyện ở chung một chỗ, y mơ thấy chuyện khi cùng Vãn Tình chung một chỗ. Bất quá là chuyện đã phát sinh hai ba năm về trước, nghĩ lại như bừng tỉnh sau giấc ngủ đã qua nhiều thế hệ. Khi y còn đuổi giết Thích Thiếu Thương, Vãn Tình từ kinh thành ngàn dặm xa xôi tới đó tìm y.
Y ở trong rừng cây tìm được nàng, mang nàng tới một trấn nhỏ phía trước, mua cho nàng bánh đậu xanh nàng thích ăn nhất, thấy nàng vui mừng, nhưng nàng đối với y vẫn lo lắng, một khắc tâm y sinh ra bi thương. Sau đó y đứng dậy, chỉ tay xem pháo hoa hoa mỹ đầy trời, bỗng nhiên trong lúc đó, nhìn người không màng hôn sự không môn đăng hộ đối, phải chịu đủ loại khuất nhục suy sụp, bắt đầu gặm cắn tim y, khoảnh khắc yếu đuối, khiến y nhịn không được thốt ra:”Ta có điểm hối hận rồi.”
Tỉnh lại, y vuốt ngón tay lạnh như băng của mình, thản nhiên nghĩ, máu của y là máu lạnh, mà Thích Thiếu thương thì rất ấm áp, dựa vào gần quá, sẽ có cảm giác bị phỏng.
Ánh mặt trời đỉnh điểm vào giữa trưa, Thích Thiếu Thương một mình ngồi ở dưới hiên hành lang, im lặng tính toán ba ngày nay hắn chưa có gặp Cố Tích Triều.
Cũng không phải bởi vì vội mà y phục không chỉnh tề, mà theo lời Cố Tích Triều, khóe mắt chân mày, Thích Thiếu Thương mơ hồ cảm giác được, Cố Tích Triều tựa hồ cũng không thích hắn vì y mà chạy tới chạy lui.
Thích Thiếu Thương thầm nghĩ, không chừng Cố Tích Triều này vì hắn sợ y chạy trốn, nên cố tình ngày nào cũng ở nơi nào đó nhìn y. Nghĩ đến đây, Thích Thiếu Thương cười khổ một chút, đương nhiên hắn sợ y không từ mà biệt, bỏ chạy mà không nói một tiếng nào, bất quá vạn nhất Cố Tích Triều muốn rời đi, hắn cũng không ngu ngốc mà cho rằng chỉ cần suốt ngày canh chừng là có thể giữ y được.
“Đã ba ngày a.”
Đỉnh đầu thình lình truyền đến một thanh âm, Thích Thiếu Thương cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại:”Thiết huynh.
Thiết Thủ vượt qua lan can, ngồi xuống bên cạnh Thích Thiếu Thương, nói:”Thả hắn nhiều ngày như vậy, ngươi an tâm ư?”
Thích Thiếu Thương cười cười:Hắn có tay có chân, cần gì ta phải lo lắng chứ.”
Thiết Thủ hồi lâu không nói, Thích Thiếu Thương đang buồn bực, đột nhiên sau ót bị hung hăng đánh một cái, đau đến mức thiếu chút nữa là muốn nhảy dựng lên:”Thực xin lỗi.”
Thiết Thủ nếu đã muốn sảng khoái nói khiêm tốn, Thích Thiếu Thương cho dù trong lòng đang phát hỏa, cũng ngược ngừng không so đo nữa. Chính là hắn bị đánh vào chỗ đang băng bó, vẫn không nhịn được mà oán giận trong lòng, ta trêu ngươi, chọc giận ngươi, ngươi liền lập tức không phân biệt tốt xấu.
Lại nghe Thiết Thủ không chút hoang mang mở miệng nói:”Ta giải thích không phải vì ta đánh ngươi, ta vốn đã muốn đánh ngươi, ta giải thích là bởi vì ta không nhịn được.”
“Ngươi.”May là cho dù Thích Thiếu Thương tính tình nóng nảy, nghe xong những lời này cũng nhịn không được muốn giơ chân.
Thiết Thủ tiếp tục nói:” Ngươi khác không biết còn không nói, ngươi biết rất rõ y như vậy, sao còn nói thế.”Ngừng lại một chút, Thiết Thủ thở dài nói:”Hắn nghe được sẽ không cao hứng đi.”
Thích Thiếu Thương trầm mặc không nói, trong lòng biết những điều Thiết Thủ nói có vài phần có lý, nhưng bất quá ngươi chỉ là người ngoài, ngươi thì biết cái gì, hiểu cái gì, nói những lời này, làm những việc này lập trường ngươi ở đâu?
Thiết Thủ thấy Thích Thiếu Thương không nói lời nào, thầm nghĩ hắn với mình chỉ sợ xảy ra mâu thuẫn, hắn biết mình hồ đồ, lẽ ra nên tránh càng xa càng tốt, nhưng chuyện của người nọ, hắn là không thể thành thật mà coi như không thấy gì cả.
Ngữ khí Thiết Thủ chậm lại, tiếp tục nói:” Hắn là người rất kiêu ngạo, cho dù là thương tâm hay tuyệt vọng, cũng chỉ trưng ra một gương mặt trầm tĩnh, thà rằng tâm có tan nát, cũng không kêu khóc thảm thiết. Ngươi ở bên cạnh hắn nên lưu tâm khuyên bảo hắn một chút, miễn cho mọi việc không tích tụ lại, nếu không sẽ uất nghẹn mà sinh bệnh.”
Thích Thiếu Thương nghe ngữ khí hiểu biết của Thiết Thủ, không khỏi hỏi ngược lại:Làm sao ngươi biết ta nói hắn nhất định nghe, tính tình của hắn ngươi không phải không biết.”
Thiết Thủ ngẩng đầu nhìn ngày, thản nhiên nói:”Đương nhiên. Dựa vào tính tình của y, ngoại trừ bản thân hắn ra, ai nói hắn cũng không nghe. Chính là, lời của ngươi thì khác, hắn cho dù không nghe, nhưng cũng sẽ nhớ kĩ, tháng ngày tích lũy sẽ có hiệu quả.”
“Tháng ngày tích lũy.”Thích Thiếu Thương nhẹ giọng lặp lại câu này vài lần, có một cảm giác không đúng.
Thiết Thủ nở nụ cười thực thụ:”Thế nào, sợ lâu sao?”
Thích Thiếu Thương trầm mặc một hồi:”Không, chỉ sợ không có cơ hội thực hiện.”
Thiết Thủ nhíu mày:”Làm sao vậy?”
Thích Thiếu Thương nghĩ nghĩ, nhìn tay của mình, trên mặt hiện ra nụ cười thản nhiên, nửa đùa nửa thật nói:”Không có gì. Ta chỉ muốn hắn ở lại, nếu hắn muốn rời đi, ta có thể giết hắn, sau đó cùng hắn tới âm tào địa phủ, tiếp tục tháng ngày tích lũy.”
Thiết Thủ đánh giá Thích Thiếu thương trong chốc lát, đột nhiên cười nói:”Sát nghiệt của hắn so với ngươi còn nặng hơn, hơn nữa hắn lại không hề có y hối cải sám hối, chỉ sợ là hai ngươi không được xuống cùng một tầng địa ngục đi.”
Thích Thiếu Thương ngẩn ra, cười khổ nói:”Thiết huynh, ta vẫn luôn nghĩ ngươi là người thành thật.”
Thiết Thủ đứng lên, xoay người nhìn Thích Thiếu Thương, không chừng có bóng râm che bóng trên mặt:”Người thành thật, lại không có cách nào lưu lại người ở bên cạnh người nọ, không phải bị giết, cũng là bị bỏ rơi.”
Truyện khác cùng thể loại
195 chương
278 chương
51 chương
21 chương
69 chương
19 chương
31 chương