Edit: Tiếu Tử Kì
Thích Thiếu Thương nhìn vẻ mặt chịu đau của Cố Tích Triều, hai má dần dần nóng lên. Một đêm tại Kỳ Đình tửu quán đã gắn chặt vận mệnh giữa hắn và y, giờ phút này lại thắt chặt hơn, buộc hắn phải nhìn thẳng vào thực tế: Hắn đối với nam nhân trước mắt có ham muốn tình dục.
Phút khiếp sợ ban đầu đi qua, Thích Thiếu Thương nở nụ cười tự giễu, nguyên lai hắn cho rằng chính mình có thể cho lý do để một lần buông tha hoàn toàn, bất quá vì tâm tư của mình có chút xấu xa đê tiện. Nói cái gì muốn hắn biết sai, nói cái gì hiệp nghĩa ân tình, nói mệnh của Cố Tích Triều đê tiện không hơn mệnh của huynh đệ chúng ta, tất cả đều là chó má.
Chỉ vì hắn say mê một đêm trong Kỳ Đình tửu quán, nụ cười thản nhiên phong tình kia, hắn đã say mê cho đến giờ chưa tỉnh, chỉ sợ là không muốn tỉnh. Thích Thiếu Thương a Thích Thiếu Thương, uổng công ngươi luôn tự xưng là hiệp nghĩa, nguyên lai ngươi cũng chỉ là một phàm nhân thích bất giam mỹ nhân đang khổ sở mà thôi.
Thích Thiếu Thiếu lâm vào hoàn cảnh tự chán ghét bản thân khôn cùng, bên này Cố Tích Triều nhìn Thiết Thủ bỗng nhiên lạnh nhạt cười nói:” Ta thật có điểm hối hận a.”
Thiết Thủ nghĩ, xem ra bẻ gãy cổ tay của Cố Tích Triều, cho hắn chịu chút đau đớn, ít nhiều còn có hiệu quả giáo dục. Không ngờ Cố Tích Triều lắc đầu, tiếp tục nói câu nói tiếc hận vô vàn:” Ta như thế nào lại không tẩm độc trên chùy thủ chứ? Chỉ vì kém một chiêu, thua cũng cam tâm. Ngươi thấy có đúng không, đại nhân?”
Thiết Thủ dở khóc dở cười, nghĩ thầm, ngươi a, vĩnh viễn không học được gì cả, cư nhiên còn dám hỏi lại ta. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Thiết Thủ không nghĩ ra câu trả lời nào thích hợp để trả lời, đành hùng hãn trừng Cố Tích Triều một cái.
Cố Tích Triều lại bày ra vẻ mặt vô tội mà trừng lại:” Ngươi thắng rồi còn trừng mắt làm gì nữa. Ta đã thua, ngươi buông tay, ta sẽ bỏ qua cho bằng hữu của ngươi.”
Gây sức ép đến nửa ngày, Thiết Thủ thiếu chút nữa quên mất mục đích chính của mình lúc ban đầu là cứu Thích Thiếu Thương, liền nhanh tay bỏ xuống, Cố Tích Triều thuận lợi hạ cánh tay xuống dưới, trong nháy mắt, y cảm thấy đau đến lảo đảo, Thiết Thủ lập tức nhanh chóng đỡ lấy y.
Cố Tích Triều ổn định tinh thần nhìn thoáng qua Thiết Thủ, khóe miệng vi kiều khen:” Đại nhân quả là hảo thân thủ.”
Thiết Thủ nhìn chằm chằm đôi mắt thâm sâu như đàm thủy của Cố Tích Triều một hồi lâu, thủy chung không thấy Cố Tích Triều khen hắn ở chỗ nào, hay là đang mắng hắn. Bất quá, theo lý Thiết Thủ hiểu được Cố Tích Triều đang mắng hắn, còn không một thứ đều nhìn đơn giản một chút sẽ dễ nhìn ra hơn.
Thích Thiếu Thương đương lúc bản thân đại loạn, bỗng nhiên bị người khác mạnh mẽ vỗ một chưởng, hắn gương mắt nhìn lên đối diện là đôi mắt trơn bóng như nước của Cố Tích Triều, yết hầu yếu ớt, cứng họng muốn nói nhưng lại nói không nên lời.
Cố Tích Triều thấy mặt Thích Thiếu Thương hết đỏ lại trắng, hết trắng thì sang hồng, rõ ràng đã giải huyệt cho hắn mà hắn không nhúc nhích, vẻ mặt như tên trộm bị bắt quả tang, thạt là thú vị. Nhớ lại lúc trước mình bị người này tranh thủ ăn ít nhiều đậu hũ, nhịn không được mà muốn trêu đùa.
Cố Tích Triều trừng mắt nhìn, đột nhiên tay đặt tại ngực của Thích Thiếu Thương, cảm giác thân thể người này cứng đờ, liền cười đến khờ dại vô lại, trong mắt lóe lên ý giễu cợt, cọ sát vào, chế nhạo nói:”Tim như thế nào mà lại đập nhanh như vậy?”
Thích Thiếu Thương trong lòng chấn động, chỉ cảm thấy khi Cố Tích Triều nói chuyện hơi thở phả vào mặt hắn mang theo hương vị của y.
Lí trí của Thích Thiếu Thương cảm thấy được sự nguy hiểm, muốn quay đầu đi chỗ khác, cảm tình không biết như thế nào lại cảm thấy rất hưởng thụ, thậm chí còn muốn càng gần càng tốt.
Ý niệm này vừa nghĩ ra trong đầu, Thích Thiếu Thương không khỏi thầm mắng mình là cầm thú. Nào biết biết Cố Tích Triều lại giống như đọc hiểu được tâm tư của hắn, lại tiến sát vào một chút, cười hỏi:” Mặt như thế nào lại hồng vậy? Chẳng lẽ là …”
Cố Tích Triều ngân dài âm cuối, Thích Thiếu Thương si ngốc nhìn con mắt nhạo báng của y, chu môi ngọc nhan, gần trong gang tấc, hắn muốn biết y đang muốn nói cái gì.
“ Có tật giật mình.”
Cố Tích Triều bỗng nhiên lên tiếng, Thích Thiếu Thương hoảng sợ, lui về phía sau một bước dài, liều mạng lắc đầu khua tay nói:” Ta cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không muốn.”
Thiết Thủ cảm thấy có điểm kì quái, hỏi:”Thích huynh, ngươi không sao đấy chứ?”
Không đợi Thích Thiếu Thương trả lời, Cố Tích Triều đi đến trước ngồi xuống một bên, thản nhiên nói:” Hắn tất nhiên là không có việc gì rồi, bất quá là trong lòng có quỷ thôi, có phải hay không?”
Cố Tích Triều nói đến đây, hướng về phía Thích Thiếu Thương nở một nụ cười thâm ý sâu xa, cười không ngừng khiến lòng Thích Thiếu Thương nhộn nhạo. Nhìn vẻ mặt lúng túng của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều lại nói:” Đúng vậy, con người luôn có mặt không thể thấy rõ được, cho dù vị này có nhìn trông quang minh lỗi lạc như Thiết bộ đầu, cũng sẽ có một mặt như vậy.”
Thiết Thủ khẽ nhíu mày:”Ta không có.”
Cố Tích Triều một tay sờ má, cười nói:”Đúng, hiện tại thì chưa có.”
Thiết Thủ muốn nói lại nhưng lại thôi, lời đã tới miệng nhưng dường như nhớ ra cái gì đó nên đành phải nuốt trở lại vào bụng, thay đổi câu khác:”Chúng ta có thể trở về chưa?”
Cố Tích Triều gật đầu cười:”Có thể. Bất quá, ta mệt rồi, không tiện đi bộ, ngươi đi mướn một chiếc xe ngựa đến đây.”
Thiết Thủ tức giận muốn nhảy dựng ngược lên, ngữ khí như vậy là coi ta là người hầu a.
Cố Tích Triều nhìn sắc mặt âm trầm của Thiết Thủ, nghiêng đầu cười nói:” Ngươi sinh khí? Thật tốt. Ngươi có biết hay không, ta hiện tại đau đến mức khí lực tức giận cũng không có.”
Thiết Thủ nôn nao, Cố Tích Triều vẫn chuyện trò vui vẻ, hắn cơ hồ đã quên chuyện cánh tay của y, lại nhìn thấy mặt của Cố Tích Triều trắng bệch, chắc là vất vả nhẫn nhịn chịu đau đớn đi.
“Tốt lắm, nhanh đi mướn xe, ngươi không phải là không có nổi tiền để trả đấy chứ.”Cố Tích Triều hướng Thiết Thủ phất tay, sau đó gục xuống bàn, đem mặt vùi khuỷu tay, lẩm bẩm nói:”Ngươi yên tâm, ta sẽ không trộm trốn đi đâu, ít nhất là hiện tại, ta cũng không có sức lực để làm chuyện này.”
Thiết Thủ nhìn chằm chằm đôi vai nhỏ bé kia một lát, nói:”Ta đi mướn xe, cánh tay của ngươi, ta sẽ cho người chữa khỏi cho ngươi.”
Sau lưng đột nhiên cảm thấy giật mình, sau đó đột nhiên phát ra một âm thanh mơ hồ, tựa như đang cười. Thiết Thủ nghe xong, nhịn không được lại muốn thở dài.
Truyện khác cùng thể loại
195 chương
278 chương
51 chương
21 chương
69 chương
19 chương
31 chương