[Thích Cố] Tin Rằng Có Duyên
Chương 12
Khoảng cách xa xôi nhất trên đời Thích Thiếu Thương là con người đơn giản vô tư, não bộ của anh đại khái có thể so với cáp quang, cho nên khi anh phát hiện được quan hệ giữa mình và bạn cùng phòng càng ngày càng trở nên xa cách, tình hình đã hoàn toàn không thể cứu vãn được nữa. Buổi sáng, Cố Tích Triều thường dậy sớm, đến lớp trước thật lâu, cho nên khi đi học, bọn họ căn bản không thể ngồi gần nhau. Giờ ăn trưa, Thích Thiếu Thương đừng mơ tưởng tới việc tìm ra Cố Tích Triều giữa cái nhà ăn ào ào người đến kẻ đi kia. Còn đến buổi tối, Cố Tích Triều không phải ở thư viện thì cũng ở chỗ làm, mà hai nơi này, Thích Thiếu Thương muốn Cố Tích Triều bớt chút thời giờ nói với anh nửa câu còn khó hơn lên trời! Rồi cuối cùng, đến lúc Cố Tích Triều trở về phòng, Thích Thiếu Thương vừa định hỏi thăm vài câu, cậu thần tình mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngay lập tức chìm vào giấc mộng. Cậu ấy đang cố tình xa lánh mình? —— Hình như là thế.
Nhưng vấn đề ở đâu? —— Không có đáp án. Thích Thiếu Thương chán nản từ trên giường ngồi dậy, không ngoài dự đoán, Cố Tích Triều đã rời khỏi. Cậu không hề gọi anh dậy cùng. Thích
Thiếu Thương đội nhiên thực sợ hãi, người con trai đã ở cùng anh nửa học kỳ, người con trai tên Cố Tích Triều kia, dường như anh chưa từng hiểu biết chút gì về cậu. Chỉ biết cậu học hành rất chăm chỉ, trong công việc cũng rất cố gắng, lại còn đa tài đa nghệ. Còn những chuyện khác? Hoàn toàn không biết gì cả. Có lẽ, trong lòng cậu chưa từng xem anh là bạn bè, chỉ đơn thuần là người ở cùng phòng mà thôi. Nhưng anh vẫn hy vọng, hay nói là mộng tưởng cũng được, có thể bước vào thế giới của cậu! Nghĩ đến đây, đôi mắt to kia ảm đạm đi vài phần, nụ cười mất mát còn chưa kịp nở bên môi đã vụt tắt, hoá thành một tiếng thở dài… Học kỳ đầu tiên nhốn nháo hoảng loạn ấy cuối cùng cũng kết thúc bằng một đợt thi cuối kỳ.
Trong lần thi đó, các giáo sư lần đầu tiên thật sự biết đến cái tên Cố Tích Triều, như sấm nổ bên tai vậy. Nguyên nhân rất đơn giản, từ trước đến nay, đề thi ở Đại Học Biện Kinh nổi tiếng khó, sinh viên thi trượt là chuyện rất bình thường, thế nhưng Cố Tích Triều lại được 9 điểm A, mà học kỳ này, cậu đăng ký học tổng cộng đúng 9 môn. Khi điểm hiện trên hệ thống máy tính, các giáo sư đều giật mình, sau đó ngay tức khắc kiểm tra bài thi của sinh viên tên Cố Tích Triều này, xác định rốt cuộc có phải khâu chấm bài hoặc là nhập điểm xảy ra sai sót hay không. Kết quả: không có! Một ngôi sao mới được sinh ra! Đối với vinh dự này, Cố Tích Triều chỉ hơi nhướng mi, im lặng. Nếu là trước đây, cậu có thể cảm động, còn có thể vừa mừng vừa lo, cũng có thể vui sướng đến điên lên được, nhưng giờ, điều khiến cậu quan tâm chỉ là học bổng mà thôi. Mọi người còn sống đều phải tin vào cái gì đó —- cậu không tin vào kẻ khác, chỉ tin vào tiền. Có tiền, mới có thể tiếp tục sống. Sau khi kết thúc học kỳ là kỳ nghỉ đông.
Ai nấy đều trở về nhà. Cố Tích Triều không còn nơi nào để đi, nhưng cũng không cảm thấy một mình trong phòng này là tịch mịch. Cậu đã quen làm một người cô độc rồi. “Tôi sẽ quay lại gặp cậu.” Thích Thiếu Thương cười. Cố Tích Triều cũng cười không đáp. “Tôi nhất định sẽ quay về thăm cậu thường xuyên!” Thích Thiếu Thương thấy thế hơi dỗi, lại khẳng định một lần nữa, tựa như lời thề son sắt. Cố Tích Triều tin anh sẽ đến, nhưng việc anh có thăm cậu hay không, quan trọng lắm sao? Dù gì, muốn tịch mịch, rất đơn giản, chỉ cần mắt không nhìn, tai không nghe là được rồi. Không ai hiểu cảm giác này hơn cậu.
Nhưng điều cậu không ngờ chính là, có thứ còn đến sớm hơn cả Thích Thiếu Thương, mà thứ này, cậu lại không thể vô tình xem như không có. Tin của mẹ. Từ đồn cảnh sát. Cố Tích Triều nhớ rõ như in, cậu nhận được cú điện thoại kia vào một buổi hoàng hôn, khi cậu đang thanh toán hoá đơn tín dụng. Thẻ không phải cậu dùng, nhưng hoá đơn thì cậu trả. Hai năm nay, hoá đơn hơn một ngàn mỗi tháng luôn khiến cậu vất vả đến quay cuồng. Cậu không biết chuyện này sẽ tiếp diễn bao lâu, nhưng cậu hiểu rõ, trong tương lai gần chưa thể chấm dứt được. Chuông điện thoại vang lên, truyền đến một giọng nói lạnh lùng như đã được công thức hoá. Nhấc điện thoại, nhìn xuyên qua cửa sổ, nghe tiếng gió đầu mùa len lỏi qua nhánh hoa hoè, hoa theo gió rơi rớt bên thềm, những chiếc lá lay động, khiến cho phong cảnh cũng trở nên hữu tình. Thế nhưng tin tức cậu nghe được, dường như lại vô tình quá đỗi. “Xin chào! Xin hỏi đây là Cố Tích Triều Cố tiên sinh?” Đó là một giọng nữ lạnh băng, cứng nhắc và máy móc. Cố Tích Triều ngẩn người, nhanh chóng lục lại trí nhớ, khẳng định chưa hề nghe qua thanh âm này, “Tôi đây, xin hỏi cô là…?” “Đây là đồn cảnh sát, Cố tiên sinh có thể đến một chuyến không? Chúng tôi phát hiện thi thể của bà Lê Thanh, hy vọng cậu có thể đến nhận dạng. Địa chỉ của chúng tôi ở…”
Hồi ức hỗn loạn dừng lại tại đó. Cố Tích Triều không nhớ cuối cùng cậu đã nói gì với cô gái kia, cũng không rõ khi nào thì cậu gác điện thoại. Cậu không khóc, chỉ bất an nhìn quanh quất, bàng hoàng, lúng túng, nhìn hoa hoè bay lả tả ngoài thềm, tựa như con bướm vẫy vùng nơi cửa tử, rồi rơi vào hư vô. “Mẹ… mẹ chết rồi…” Mờ mịt lặp đi lặp lại, biết rằng xung quanh không có ai đưa vai gánh vác cơn khủng hoảng này cùng cậu, nhưng vẫn cố chấp nói ra. Loại cảm giác này, như bị đâm một nhát, máu tươi lênh láng thành sông, nhưng vì quá khiếp sợ mà tạm thời mất đi cảm giác đau đớn. Nhưng, đau chậm không có nghĩa là đau ít, nó âm ỉ như thế, chỉ khiến cậu đau hơn vạn phần, bởi khi đã hoàn toàn tỉnh táo, lý trí đã quay trở lại, thì sẽ cảm nhận từng giọt đau đớn cứa vào tâm can càng sâu hơn, muốn tránh, cũng tránh không thoát. Sau khi đến đồn cảnh sát hoàn thành các thủ tục, trời đã tắt nắng. Từ đầu đến cuối, Cố Tích Triều biểu hiện đúng mực, điềm tĩnh, tựa như không có chuyện gì lớn, cơ hồ có thể nói là điềm nhiên mà giải quyết hậu sự cho mẹ. “Thi thể ở phòng liệm, mời.” Một vị cảnh sát nói như thế, dẫn cậu vào phòng liệm.
“Hai ngày trước chúng tôi được chủ nhà báo, phát hiện thi thể của bà Lê Thanh. Theo pháp y giám định, khi phát hiện, bà đã chết được ba ngày. Không có vết thương chí mạng, là dùng thuốc phiện quá liều dẫn đến đột tử. Mẹ cậu không có quan hệ bạn bè, nên liên lạc với cậu rất khó khăn. Nếu không phải tìm được thẻ tín dụng của bà, có lẽ chúng tôi đã không thể tìm được cậu. Nếu cậu không ngại, tôi nhiều chuyện xin nói một câu, đối với người nghiện thuốc phiện, cho tiền không phải cách giải quyết, thậm chí, đó là vô trách nhiệm…” Cùng Cố Tích Triều vào phòng liệm là một nữ cảnh sát còn trẻ, nói rất nhiều, nhưng Cố Tích Triều không đáp lại một câu. Cậu chỉ yên lặng nhìn mẹ. Thi thể của mẹ khô quắt, gầy gò, tiều tuỵ và thê lương. Cuộc đời mẹ chỉ vỏn vẹn có 37 năm ngắn ngủi, người khác vẫn trong những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp, vẫn còn thướt tha, mà mẹ… Có lẽ, đời này, con nợ mẹ rất nhiều…
Cố Tích Triều chạm đến ngón tay do đột tử mà co rút cứng ngắc, không khí lạnh lẽo khiến cậu kinh hãi. Không để ý đến nữ cảnh sát vẫn đang thao thao bất tuyệt, cậu xoay người lao ra ngoài.
Đêm đó, gió thổi nhè nhẹ, trăng tròn rất đẹp, sao cũng lung linh sáng ngời. Cố Tích Triều ngẩng đầu, nhìn vào không trung, cố gắng ổn định trái tim đang đập rất nhanh, thống khổ đến muốn nôn mửa, nhưng lại không phát ra tiếng động, cho dù là hơi thở cũng không chút hỗn loạn. Nét mặt “bình thường” như thế doạ những người trong đồn cảnh sát đến chết khiếp, nên họ đùn đẩy cho Vô Tình. Vô Tình đẩy xe lăn đến bên cạnh Cố Tích Triều, đưa một điếu thuốc cho cậu. Cố Tích Triều chỉ khẽ lắc đầu. “Tôi nghĩ, bây giờ thứ cậu cần là rượu.” Vô Tình thu tay về. “Tôi không uống rượu.” Cố Tích Triều nhẹ giọng nói, “Huống hồ, còn có rất nhiều chuyện chờ tôi làm, tang lễ cũng chờ tôi lo.” “Cố Tích Triều!” Vô Tình cao giọng, “Chuyện đã qua rồi, cậu không thể nghĩ thoáng mà thả lỏng một chút sao? Vẫn căng thẳng gồng mình gắng gượng như thế, cậu không sợ sẽ phát điên?”
Cố Tích Triều chỉ cười nhạo một tiếng: “Anh có biết tôi đang nghĩ gì không? Từ nay về sau, tôi sẽ không còn phải chịu cái gánh nặng hoá đơn này nữa!” Cậu đặt tay lên ngực trái, “Nơi này, sớm đã không còn đập nữa rồi. Trời sinh tôi vốn là kẻ máu lạnh. Anh còn muốn nói điều gì hay ho hơn không?” Nói xong, Cố Tích Triều thậm chí còn không chờ Vô Tình đáp, lập tức rời khỏi đồn cảnh sát. Đôi khi, càng tỉnh táo, càng tàn nhẫn. Tàn nhẫn với người, nhưng lại càng tàn nhẫn với chính mình hơn.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
57 chương
11 chương
9 chương
84 chương
67 chương
11 chương