Thích Thiếu Thương như đắm chìm trong mộng, dù bàn tay kia đang đặt trên môi, vẫn không dám quay đầu lại. Là mộng cũng tốt. Hắn sợ quay đầu nhìn thấy không phải y, sợ tất cả cuối cùng sẽ vụn vỡ… Bên kia, Thiết Thủ cũng đã thu dọn xong, rảo bước quanh gốc cây hai vòng. Lúc này, trên cây dần xuất hiện hoa trắng chi chit, rất nhanh đã tràn ngập một mảnh, đẹp đến kì dị. Thiết Thủ tiện tay hái một đóa, đưa lên chóp mũi ngửi, hài lòng gật đầu, xoay người đi khỏi tiểu viện. Thích Thiếu Thương biết nội lực Thiết Thủ thâm hậu, rất sợ sẽ liên lụy đến người phía sau mình, núp trong bụi cỏ đến thở cũng không dám, cho đến khi thân ảnh của hắn mất hút. Người phía sau rụt tay về, chậm rãi đứng dậy. Thích Thiếu Thương nhịn không được quay đầu lại nhìn xuống đất, chỉ một mảnh âm u, không thấy bóng người. Thích Thiếu Thương trong đầu như sét đánh sấm dội, hận không thể rống to, chỉ đè nén trong tâm, để nỗi đau gặm nhấm tâm hồn, thống khổ khôn nguôi. Hắn đứng dậy chậm rãi bước về phía y, thật cẩn thận, như đến gần một viên trân châu dễ vỡ. Giờ phút này, không trăng, không sao. Người nọ vẫn cầm đèn lồng xanh, bao bọc bằng vải bông mỏng, trong bóng đêm tản ra thứ ánh sáng ám muội. Không biết ở nơi đó phong nhập hồn phách của ai, là chính y sao? Một trận gió thổi tới, dậy hương hoa, lại mang theo mùi vị thê lương quanh quẩn, khiến hương hoa cũng thấm đẫm chua xót. Thích Thiếu Thương nghĩ y ở Phích Lịch Đường nhất định chịu vô số cực hình mà chết, tim không nhịn được đau thắt như ai đó vò xé, ngóng nhìn đôi mắt sáng ngời, nhẹ nhàng nói: “Tích Triều, có phải ngươi có tâm nguyện gì chưa thành?” Cố Tích Triều tim loạn nhịp, lông mi dày rậm khẽ lay động, giương mắt cười nói: “Đại dương gia tự dưng lại ôn nhu như thế.” Thích Thiếu Thương rốt cuộc không thể kiềm chế nữa, đột ngột lao tới nắm chặt lấy hai tay y, vội vàng nói: “Ngươi nói cho ta biết, Tích Triều, nói cho ta biết, phải làm gì để giúp ngươi!” Thanh âm khàn đi vì kích động. Cố Tích Triều mắt thấy đèn lồng trong tay đã sắp rơi xuống đất, cố gắng vùng ra, đáp lung tung: “Giúp ta? Rất đơn giản, để ta giết ngươi.” Âm cuối hơi khẽ, trong giọng nói hoàn toàn không có sát khí. Không ngờ Thích Thiếu Thương rụt tay về, sau lập tức rút Nghịch Thủy Hàn sáng loáng đưa đến trước mặt y.  Cố Tích Triều hoảng hốt nhảy dựng, trấn định một lát mới miễn cưỡng cười: “Ta thuận miệng nói thôi, bao năm vật đổi sao dời, mạng ngươi với ta mà nói sớm không còn giá trị.” Nâng mắt đã thấy Thích Thiếu Thương thống khổ nhìn y, đáy lòng thầm cảm thấy khó hiểu. Edit: Tuyết Thích Thiếu Thương chậm rãi thu kiếm, hạ giọng hỏi: “Tích Triều, một mình ngươi… cô đơn không?” Cố Tích Triều cúi đầu cười, thản nhiên nói: “Ta đã quen cô đơn.” Thích Thiếu Thương nhớ đến y cả đời cơ khổ, cuối cùng không được chết khi răng long đầu bạc, khóe mắt nhất thời chua xót, lệ đã chực tràn. Trong lòng bách chuyển thiên hồi, nhưng không cách nào nói hết. Trong thoáng chốc, ánh trăng thanh lãnh ló ra từ cụm mây dày, xuyên qua cành lá rọi trên thảm hoa, những đốm sáng lay động theo gió. Trong lúc hắn vô tình liếc xuống mặt đất, chợt phát hiện hai cái bóng thon dài, là hai cái! Hắn hoan hỉ cơ hồ muốn nhảy cẫng. Cố Tích Triều thấy hắn chợt bi chợt hỉ, theo bản năng lui về phía sau nửa bước. Song Thích Thiếu Thương đã lao đến gắt gao ôm y, vẫn còn lẩm bẩm: “Thì ra ngươi không chết! Không chết! Thật tốt quá!” Cố Tích Triều lúc này mới hiểu được nguyên do của hàng loạt biểu cảm mà hắn vừa trải qua, quả nhiên hắn cho rằng y đã chết. Đang cười, bỗng nhiên có cảm giác từng giọt ấm nóng rơi trên cổ, lòng y căng thẳng, từng đợt từng đợt ấm áp nhè nhẹ lan tỏa, hòa tan vào hàn ý. Thích Thiếu Thương vùi mặt thật sâu vào trong mái tóc quăn. Giờ khắc này, bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, ân oán nào cũng không thể ngăn cách bọn họ, thậm chí… cả không khí. Hắn chưa bao giờ đắm chìm trong thỏa mãn hân hoan như thế, chỉ hy vọng thời gian ngừng trôi, để khoảnh khắc hóa vĩnh hằng. Cố Tích Triều bị siết đến nghẽn khí, thấy hắn kích động, lại không đành lòng đẩy ra, thật lâu sau, vẫn thấy đối phương chưa có ý buông tay, rốt cục nhịn không được nhẹ giọng nói: “Đại đương gia không muốn biết chuyện gì xảy ra với Thiết Thủ sao? Thích Thiếu Thương lúc này mới nhớ đến hành vi quỷ dị của Thiết Thủ, rùng mình sợ hãi, lập tức nới lỏng tay: “Đúng rồi, vì sao hắn lại chôn Vương viên ngoại dưới tàng cây?” Cố Tích Triều khó khăn lắm mới được tự do, nhanh chóng cúi đầu nhìn thanh đăng trong tay, thấy vẫn sáng như trước, nhẹ nhàng thở phào: “Đó không phải là Thiết Thủ.” Thích Thiếu Thương trợn tròn hai mắt, “Cái gì?” “Là Cửu U.” Cố Tích Triều khẩu khí lạnh nhạt, như đang nói một chuyện rất bình thường, hoàn toàn không để ý tới Thích Thiếu Thương miệng đã há hốc, đột nhiên vạt áo xanh phất lên, một đạo ngân quang màu bạc mang theo tiếng gào thét của quỷ thần phóng thẳng đến gốc cây kia. Thích Thiếu Thương cố khép miệng, đã thấy ngân quang đánh trúng thân cây, tung tóe từng đợt hoa lửa li ti, tản ra mùi khét gay mũi. Hắn còn chưa nhìn rõ, ngân quang đã mau chóng quay về, xoay tròn trong tay Cố Tích Triều, là Thần Khốc Tiểu Phủ. Cố Tích Triều dùng ngón tay chế trụ tiểu phủ, Thích Thiếu Thương đang định mở miệng, đột nhiên nhìn thấy một dòng chất lỏng chảy theo lưỡi tiểu phủ nhỏ giọt xuống thảm hoa, đỏ đến lóa mắt. Ngẩng đầu lên, hoa trắng trên cây đã lặng lẽ úa tàn, lan tràn trên đất tựa nước chảy, trong giây lát, xung quanh một mảnh khô vàng, giống như cảnh tượng ban đầu. Thích Thiếu Thương há miệng thở dốc, vô số nghi vấn kéo đến, lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu…