Gần về sáng, tất cả mọi thứ đều trở nên yên tĩnh, ai ai cũng đều đã ngủ say, cả các thị vệ canh gác cũng rơi vào tình trạng lơ là. Cố Tích Triều nhẹ nhàng phóng qua tường, ở trong bóng tối cứ an tĩnh mà nhanh chóng chạy đi. Y vốn nghĩ nếu muốn rời khỏi đây nhất định phải trải qua một phen khổ chiến, thậm chí đã từng nghĩ đến trường hợp thất bại, thế nên, việc có thể dễ dàng rời đi như thế thật quá bất ngờ. Nhưng bây giờ không phải thời điểm để suy nghĩ về những chuyện ấy, chưa biết chừng nếu không cố gắng chạy nhanh một chút thì có thể vừa rời đi không bao lâu lại có khả năng bị bắt trở về. Chạy được một dặm, trời đột nhiên mưa to, Cố Tích Triều ở xung quanh tìm được một gian miếu đổ nát, tuy rằng lâu năm không hề tu sửa nhưng dùng để che mưa tránh gió thì không có vấn đề gì. Mặc dù tìm được chỗ trú rất nhanh nhưng cả người y vẫn bị ướt đẫm, ngực cũng cảm thấy nhói đau. Vì sợ có ánh lửa sẽ bị truy binh phát hiện nên y không dám đốt lửa làm ấm nên hiện tại y toàn thân đều lạnh đến phát run, bệnh của y lại lúc tốt lúc xấu, nếu không tìm cách giữ nhiệt, e rằng bệnh sẽ lập tức tái phát ngay. Khi thần trí Cố Tích Triều trở nên dần dần mất tỉnh táo thì bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa. Tưởng truy binh của Dung Vương đuổi tới, Cố Tích Triều lập tức hoàn toàn thanh tỉnh lại. Tiếng vó ngựa gần trong gang tấc, hiện tại muốn trốn cũng không còn kịp. Bỗng một tia chớp đột ngột bổ xuống, Cố Tích Triều không hề nghĩ ngợi lập tức nấp ra phía sau bức tượng thần cũ nát. Y vừa nấp xong thì đồng thời ngay lúc đó cánh cửa của miếu hoang bị đá mở văng ra, khiến cho cánh cửa lung lay sắp đổ hiện tại hoàn toàn nằm trên mặt đất. Vài thân ảnh to lớn cường tráng bước vào, trong đó một người trên tay tựa hồ như đang cầm một thanh đao lớn. Người đi đầu vừa đi vừa mắng: “Mẹ kiếp, thời tiết quỷ quái gì thế này!” Cố Tích Triều âm thầm quan sát, tổng cộng có năm người, trời quá tối khiến y không cách nào nhìn rõ khuôn mặt của họ. “Con bà nó, ngay cả đồ đánh lửa cũng ướt. Thật là bực mình! Lý Trùng, trên người của ngươi không phải có mang theo rượu sao, lấy ra uống vài hớp coi nào.” Người tên Lý Trùng theo lời, tháo xuống bình rượu đang mang trên người. “Ai, ngươi nói đi, chỉ một đứa con nít như thế mà phải tới năm huynh đệ chúng ta đồng thời xuất thủ sao?” “Ai biết được? Bất quá nghe nói Vương gia đối với chuyện lần này vô cùng coi trọng. Vốn là Hình sư phụ tự mình ra tay, sau đó hình như xảy ra chuyện trọng yếu hơn, nên chuyện này mới đổ sang cho chúng ta đấy.” Bọn người này quả nhiên là người của Vương phủ, bất quá không giống như đang tới để bắt y. “Tân tân khổ khổ bắt giữ nó, bây giờ lại muốn đưa trở về, thật là không hiểu nổi. Đúng rồi, tiểu tử này như thế nào một chút động tĩnh cũng không có, đừng nói là đã chết đi.” Hắn vừa nói vừa tùy tiện tháo cái bọc ra. Lúc này vừa vặn lại có một cái tia chớp giáng xuống, Cố Tích Triều lúc này mới có thể nhìn rõ trong cái bọc kia cư nhiên đang cất giấu một đứa bé, nho nhỏ mũm mĩm đáng yêu cực kỳ, nhưng là đứa bé kia lại vẫn yên lặng không hề nhúc nhích. “Nó từ khi rời Vương phủ vẫn như vậy, chắc là uống phải dược gì rồi.” Nhìn đến hài tử kia, Cố Tích Triều lập tức nhớ tới Vãn Tình. Nếu Vãn Tình không chết, hài tử của bọn họ có phải hay không cũng lớn như vậy… Nghĩ đến đây, ngực Cố Tích Triều lại đột ngột đau thắt, thân thể lung lay một chút rồi vô ý đụng phải bức tượng thần. “Là ai?” Theo một tiếng quát chói tai, năm người kia đều cầm lấy binh khí đứng lên hướng về nơi phát ra tiếng động. Cố Tích Triều trong lòng trầm xuống, bên ngoài giông tố không dứt, âm thanh nhỏ như thế mà bọn họ lại nghe được chứng tỏ thân thủ của năm người này không tầm thường. Cố Tích Triều ở trong lòng thở dài, xem ra đêm nay là không thể trôi qua một cách dễ dàng rồi. Y lấy ra chiếc bình màu lam nhỏ, không chút do dự đích nuốt vào một viên thuốc, xoay người bước ra bên ngoài. “Cố Tích Triều!” Một người đột ngột kêu lên. “Đúng là tại hạ.” ……. Cố Tích Triều thở dốc nhìn bốn cỗ thi thể đang nằm trên mặt đất, không may lại để một tên chạy thoát. Cố Tích Triều trên lưng bị trúng một đao, ở bụng một nhát, một thân áo xanh đều đã chuyển thành màu máu. Từ ba năm trước đây khi thân thể bị thương nặng tới nay, cảm giác đau đớn trở nên dị thường nhạy cảm. Thật sự rất đau, thân thể của y chống đỡ không được bao lâu, dược tính đang chậm rãi mất dần, y bắt đầu cảm thấy hoa mắt, không biết khi dược hiệu của thuốc hoàn toàn mất đi sẽ như thế nào. Phải nhanh tìm một chỗ hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Mới vừa đi hai bước, Cố Tích Triều quay đầu nhìn đứa nhỏ bị đám người đó vứt sang một bên rồi ôm lấy. Tiếp theo thi triển khinh công vượt nhanh qua làn mưa dày đặc. Rất nhanh, Cố Tích Triều liền tìm được một gian khách điếm, vết máu trên người đã bị nước mưa làm phai nhạt đi rất nhiều. Mái tóc xoăn ướt sũng tuy hơi có vẻ hỗn độn chật vật nhưng lại tăng thêm mấy phần mỹ miều, vài lọn áp chặt vào gò má trắng tuyết khiến y càng thêm thu hút. Tiểu nhị nhìn y đến không chớp mắt, hắn hơi sững người lại một chút rồi chợt giật mình khi thấy y nhíu mi, hắn gãi gãi đầu vội vã nhiệt tình dẫn đường. Phân phó tiểu nhị nếu không được gọi thì đừng tới quấy rầy. Cố Tích Triều vừa đóng cửa lại lập tức vô lực ngã xuống nằm gục trên mặt đất, thế nhưng y vẫn không quên đem đứa bé kia ôm ở trước ngực. Đau, thật sự rất đau, y đã từng nghĩ tới những loại cảm giác đau đớn do tác dụng phụ của thuốc gây ra, chính là không nghĩ tới cư nhiên lại đau như vậy. Toàn thân không một chỗ nào dễ chịu, đặc biệt là ở vùng ngực, cứ như đang có một thanh đao không ngừng vùi khoét vậy. Cố Tích Triều dần dần chìm vào hôn mê, cuối cùng hoàn toàn rơi vào tăm tối.