Năm đó Thích Thiếu Thương từng nói qua nhất định sẽ yêu thương trân trọng Tức Hồng Lệ, sớm muộn gì cũng sẽ cưới nàng về để suốt đời nâng niu, nhưng cuối cùng, hắn đã không làm được. Nghe Mục Cưu Bình nói như thế, sắc mặt Tức Hồng Lệ bất chợt trầm xuống, mà Hách Liên Tiểu Yêu nghe xong lại giống như con sói hung hãn lập tức chuyển sang tư thế phòng vệ trừng mắt nhìn hắn. “Tích Triều, ngươi thật sự có biện pháp giải độc cho tiểu Phi Vân?” Nhìn đến vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn lại không có nửa điểm trách cứ đối với y của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều cắn chặt răng, dường như đã hạ quyết tâm mà nói: “Ta cần máu của đứa bé kia.” “Cần dùng máu của Vân nhi để làm gì?” Tức Hồng Lệ hoài nghi nhìn về phía Cố Tích Triều. “Không nên hỏi nhiều như vậy, ta tự biết phải làm như thế nào.” “Hồng Lệ, để cho Cố Tích Triều thử một lần đi.” Hách Liên Xuân Thủy cầm tay Tức Hồng Lệ dịu dàng khuyên nhủ. “Chính là… Vân nhi hôn mê lâu như vậy, thân thể đã quá hư nhược rồi, bây giờ còn muốn lấy máu của nó, nó làm sao mà chịu đựng nổi đây?” “Máu cũng không cần nhiều, khoảng nửa chén là đủ. Muốn làm hay không là tùy các ngươi.” Tức Hồng Lệ nhìn về phía Hách Liên Xuân Thủy, Hách Liên Xuân Thủy nhìn nàng gật đầu. “Được rồi, đi theo ta.” Sau khi lấy xong máu của tiểu Phi Vân, mọi người đều theo Cố Tích Triều đi vào phòng. “Cho ta một ngày, ngày mai các ngươi hãy đến. Còn trong khoảng thời gian này thì đừng tới quấy rầy ta.” Tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng từ trước đến giờ Cố Tích Triều làm việc vốn không theo lẽ thường, vì thế mọi người tuy còn nhiều điều khúc mắc nhưng cũng gật đầu đồng ý rồi nối đuôi nhau đi ra ngoài. “Đại đương gia…” Chờ sau khi tất cả mọi người đều đã đi hết, Cố Tích Triều nhẹ giọng gọi Thích Thiếu Thương. Âm thanh êm ái nhu hòa pha lẫn mấy phần luyến tiếc trong giọng nói của y khiến Thích Thiếu Thương nghe xong lập tức chấn động. “Một đêm Kỳ Đình, Tích Triều suốt đời khó quên!” Cố Tích Triều thật sâu nhìn Thích Thiếu Thương bằng ánh mắt dịu dàng đầy thâm ý. Thật lâu sau, bỗng nhiên y hướng Thích Thiếu Thương nở ra một nụ cười. Nụ cười đó tuyệt đối không giống với nụ cười khinh miệt mỉa mai hay lạnh lùng sắc xảo của dĩ vãng, mà nụ cười đó là một nụ cười tươi hết sức thoải mái, có kiên định, có thở dài, còn có một chút tiếc nuối. Ngay thời khắc Thích Thiếu Thương còn đang ngây người, Cố Tích Triều “cạch” một tiếng khép cửa phòng lại. “Tích Triều…” Chờ Thích Thiếu Thương phục hồi tinh thần lại thì cánh cửa trước mắt đã hoàn toàn khép lại. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một dự cảm bất an. Trong phòng, Cố Tích Triều xoay lưng về phía cánh cửa, y biết Thích Thiếu Thương vẫn đang đứng bên ngoài chưa chịu rời đi. Y nắm chặt tay, kiên định bước đến bên bàn lấy ra một viên thuốc rồi bỏ vào trong chén máu kia. Viên thuốc gặp máu liền tan ra, Cố Tích Triều chần chừ quay đầu lại nhìn cửa phòng một cái, sau đó hạ quyết tâm bưng chén lên uống một hơi cạn sạch…