[Thích Cố] Ta Là Mẹ Ruột Ta Sợ Ai

Chương 6 : Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề (Đường tới chân lý còn rất xa)

Trong mấy khắc đồng hồ đã kiếm được một trăm lượng vàng, ta hưng phấn quá đà, vui đến điên dại chạy đi tìm khách điếm lớn nhất mà nghỉ ngơi, sau đó nhìn hai đống vàng cười ngây ngô, quên cả thời gian. Nhất thời, trong phòng tràn ngập hàn khí. [ Ngươi đã làm gì ta?!!! ] [ Làm gì là làm gì? ] Ta cẩn thận nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi hỏi. [ Quần áo này là thế nào?! Số tiền này ở đâu ra?! ] Ây da, thì ra là vậy a, làm hại ta lo lắng vô ích. [ Yên tâm đi, Triều Triều. Ta không trộm cũng không cướp, quần áo này là để tiện bề hành động, lát nữa ta sai tiểu nhị mua quần áo thượng hạng cho ngươi. Ta chẳng qua giúp người khác đoán vận mệnh một chút… ] [ Đoán mệnh? Ngươi? ] Nghe được một tiếng hừ lạnh, pha lẫn chút khinh thường. Ta biết Triều Triều luôn coi rẻ mấy mánh lới lừa gạt vớ vẩn trên giang hồ. [ Ta không có… Nhưng mà ta đoán mệnh cho một công tử lắm tiền. Mấy người này chỉ biết tham đồ hưởng lạc của nhiều người, lấy một chút tiền của họ cũng không sao mà! ] Ta không dám nói đã đoán mệnh của hoàng đế Đại Kim tương lai, nếu nói ra, có trời mới biết Triều Triều có lại đuổi theo tên đó hay không. Triều Triều a ~ có ta ở đây tuyệt đối sẽ không để ngươi lại cùng Thích bánh bao trở thành địch nhân đánh đánh giết giết! [ A, Triều Triều, ngươi thích quần áo màu gì? Xanh thẫm? Hay là bỏ đi, cái này rất dễ bị nhận ra, sẽ trở thành mục tiêu của cừu nhân. Màu trắng thế nào? Bạch y tung bay, tư thế oai hùng tiêu sái. Áo trắng đi! ] Khả năng đánh trống lảng của ta cũng thành đệ nhất thiên hạ rồi. [ Chuyện này tạm thời cho qua. Nhưng ngươi nhớ kỹ cho ta, không được mượn cơ thể của ta làm chuyện hoang đường! ] [ Vâng, tuân mệnh… ] ﹡﹡﹡﹡﹡﹡ Lúc tiểu nhị mang quần áo tới, a, không tồi, áo khoác màu ngà, trung y vàng nhạt, hợp với Triều Triều dã man. Ta đang chuẩn bị thay quần áo thì… [ Cúi người xuống! ] Gì? Cúi người? Làm chi? Nhưng nguyên tắc lớn nhất của mẹ ruột chính là tuân theo Triều Triều, theo bản năng ngoan ngoãn khom lưng. [ Vì sao phải cúi người xuống? ] Ta vừa hỏi xong đã biết đáp án, không phải là do ta quá thông minh, vấn đề gì cũng không làm khó được ta, mà là lúc ta vừa mới cúi xuống, đoản tiễn xẹt qua trên lưng, cắm phập vào vách tường. Chuyện ta vẫn luôn lo lắng rốt cuộc đã xảy ra, người muốn giết Triều Triều đã tìm tới cửa! Ta nhìn đoản tiễn cắm thật sâu trong vách, lòng nhũn ra như con chi chi, tiễn này mà cắm vô người ta, không biết ta đã đi chầu ông bà từ lúc nào rồi. [ Triều Triều, đây là… ] Còn chưa hỏi xong, ta đã biết không được nhiều lời. Một bóng đen xông vào phòng, kiếm quang ẩn ẩn hiện hiện lao tới. [ Mau lấy Mạc Tà! ] Ta đành chịu, đáp một tiếng, thuận tay chụp lấy Mạc Tà trên bàn. May mắn thay, một năm qua không uổng phí. Thân thể của Triều Triều vẫn còn nhớ kiếm pháp, hơn nữa một năm qua ta ngày đêm cố gắng, võ công khá hơn rất nhiều, bình thường bản thân ta có thể tự mình xử lý vài tên tiểu mao tặc. Nhưng mà, người tìm Triều Triều báo thù tuyệt đối không phải hạng xoàng. Cho nên, ta quyết định sử dụng kiếm pháp mà Triều Triều mới nghĩ ra —— Thanh Minh kiếm pháp. Bên người lóe một đạo kiếm quang, Mạc Tà ngay lập tức đưa lên chống đỡ, chế trụ thanh kiếm kia, cổ tay vừa thi lực, người nọ lui về phía sau vài bước. Ta tuốt kiếm ra, tiến lên đuổi sát người người nọ, đem Mạc Tà chắn ngang trước ngực, đoạn dùng lực vung lên, người nọ tránh được. Sớm dự liệu sẽ như vậy, bởi vì lúc chém ngang tốc độc không nhanh, rất dễ dàng tránh được, nhưng chiêu “Hoàng tước tại hậu” này chính là thiết kế như vậy. Cho nên, như thế này rất hợp ý ta. Trong khoảnh khắc vung kiếm, thân mình thuận thế nghiêng 180°, chân phải đá một cước ra sau, người nọ không kịp đề phòng, bị đá văng ra ngoài cửa sổ. A… Hình như đá hơi mạnh. Ta rướn người qua cửa sổ nhìn theo, không còn bóng người. [ Triều Triều, ngươi nghĩ sao? ] [ Không phải người trong giang hồ muốn trả thù. ] [ Ta cũng nghĩ vậy. ] [ A? Ngươi cũng nghĩ vậy? ] [ Bởi vì người nọ võ công quá tệ, ta chỉ cần đá một cái là giải quyết được ngay. Kiếm pháp kia của ta không hề xuất thần nhập hóa, mà chỉ một chiêu đã chế ngự được hắn. Nếu những người muốn giết ngươi võ công đều tệ như vậy, ngươi đã xử lý bọn họ từ lâu, còn chờ tới bây giờ sao?! ] [ Coi như có đầu óc. ] [ Ta không ngốc lắm đâu… ] Triều Triều coi khinh ta, có chút thương tâm… Tuy rằng đây cũng không hẳn là không có cơ sở a. Tên của Thanh Minh kiếm pháp là do ta đặt. Mới đầu không gọi là Thanh Minh kiếm pháp, mà là Phòng Thủ kiếm pháp. Tên này cũng là ta đặt luôn. Bởi vì bộ kiếm pháp này thiên về phòng thủ, nếu là công cũng chỉ giống “Hoàng tước tại hậu” lấy lùi để tiến. Ta đổi tên là vì, một lần luyện kiếm, Bạch lão đầu hỏi ta bộ kiếm pháp kia gọi là gì, bốn chữ “phòng thủ kiếm pháp” chuối cả nải nó cứ nghẹn ở họng ta đi ra không được a. Nhưng mà, ta không ngờ Triều Triều tâm cao khí ngạo lại nghĩ ra chiêu thức phong thủ thế này, y không phải luôn thiên về tiến công sao? Triều Triều nói, chiêu này để người sợ máu tanh như ta dùng để tự bảo vệ, dù sao nếu muốn công, dùng Thần Khốc Tiểu Phủ là đủ rồi. Nhưng mà, ta biết, không ai có thể trong một đêm nghĩ ra mười hai đường kiếm pháp, cho dù có là người kinh tài tuyệt diễm như Triều Triều. Bộ kiếm pháp kia, hẳn là đã có từ trước khi ta xuất hiện. Vì vậy, tới bây giờ ta nghĩ mãi vẫn không ra. [ Vậy ngươi nghĩ hắn là ai? ] [ A… Đoản kiếm kia tuy rằng xúc bất cập phòng*, nhưng không có độc, không phải là người của Đường môn. ] Ta còn nhớ rõ tên Đường Bạch Phong kia, nhưng không phải là hắn. *nhanh chóng đến gần mà không để người khác kịp phòng bị   [ Người nọ võ công tuy rằng kém hơn nhất lưu hảo thủ chốn giang hồ, nhưng cũng không phải quá kém, chỉ là không sử dụng công phu thật sự mà thôi, có vẻ như không muốn dồn ta vào chỗ chết. ] [ Không giống người trong giang hồ? ] [ Hừ, nếu là người trên giang hồ muốn giết ta, chắc hẳn sẽ khua chiêng đánh trống mà đuổi giết, sẽ không dùng mánh khóe trẻ con như thế này. ] [ … ] *toát mồ hôi*… Ngươi không nói cũng không có chết mà. Trầm tư một lát, [ Chẳng lẽ là mưu tài hại mệnh trong truyền thuyết? ] Ta đột nhiên nghĩ tới hai đống vàng kia. [ Làm gì có nhiều truyền thuyết như vậy! Ngủ! ] [ Không sợ người nọ sẽ đến nữa sao? Vừa rồi ta không dùng nội lực, không làm đã thương hắn, chỉ đạp hắn một cước… ] Làm mẹ ruột của Triều Triều đương nhiên đặt an toàn của y lên trên hết. Đương nhiên cũng là an toàn của ta. [ Người kia tựa hồ chỉ muốn dò la gì đó, còn về dò la cái gì… Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Không có gì đáng lo. Hắn đã tới một lần, đêm nay chắc sẽ không tới nữa. Mà đã có ta ở đây, sợ gì. Bây giờ mau ngủ đi, ngày mai lập tức lên đường đi kinh thành tìm Thích Thiếu Thương. ] [ Được, nếu có động tĩnh gì thì đánh thức ta. ] Từ lúc ta nhập vào thân thể Triều Triều, xúc giác chỉ có ta cảm nhận được, ta sẽ thấy đau, sẽ thấy nóng, sẽ thấy đói, sẽ thấy mệt… Nhưng Triều Triều thì không bị ảnh hưởng, cho dù là lúc ta ngủ, y vẫn có thể suy nghĩ độc lập. Vì vậy, khi ta ngủ, y có thể nhận biết ngoại vật. ﹡﹡﹡﹡﹡﹡ Quả thực một đêm vô sự. Ta ngủ một mạch đến khi trời sáng. Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, bắt đầu đi về phía kinh thành. *khóc* ~ Thích bánh bao, mất sáu chương, cuối cùng đã có thể nhìn thấy ngươi. Không, phải nói là cuối cùng cũng đã cho người và Triều Triều gặp mặt. Thích bánh bao!!! Mẹ ruột đến đây ~~~~!!!!!! Vừa tiến vào thành Biện Lương, chỉ thấy một cảnh tượng phồn vinh, người ngựa tấp nập. A ~ đây gọi là oanh liệt một thời trước khi chết nè! Nhưng mà, trước khi tìm Thích bánh bao, phải no bụng trước đã! Lúc mới ra khỏi hang động không một nén bạc trong người, phải ăn rau quả dại lót lòng, dù sau lúc trong hang động cũng ăn mấy cái thứ này, không hề gì. Sau khi kiếm được bạc, quá hưng phấn nên chỉ nhớ phải đi tìm phòng nghỉ quên cả ăn, sau lại vì hắc y nhân tập kích, lại một lần nữa quên ăn nằm ngủ khò. Buổi sáng bởi vì vội vàng đến kinh thành mà chỉ mua hai cái màn thầu, giờ trên người còn thừa nửa cái chưa ăn! Bào ngư hải sản, vây cá thịt nai, ta đến đây ~~~!!! Chọn tửu lầu xa hoa nhất thời bấy giờ, Túy Tiên Lâu? Tên không tồi, ta gật gật đầu, tiêu sái đi vào. “Tiểu nhị, mang mấy món ngon nhất trong lâu của bọn ngươi, mỗi thứ một phần.” Có bao nhiêu mẹ ruột đây muốn nuốt hết bấy nhiêu! Chân gấu nướng than, tôm biển cháy mỡ, bào ngư tươi, vây cá kho… Mắt thấy nhiều cao lương mỹ vị như vậy được bưng lên, ta nuốt nước miếng không ngừng. Nhưng mà, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, đây tuyệt đối không phải là sau N ngày không có gì bỏ bụng đột nhiên nhìn thấy đồ ăn mà nuốt nước miếng, mà là, nhìn đồ ăn tươm dầu mỡ dạ dày lại cuồn cuộn từng đợt muốn ói… Lão đầu thối! Đều tại ông mỗi ngày cho ta ăn củ cải rau dại, báo hại ta bây giờ sơn hào hải vị đều ăn không nổi!!! Nhìn đồ ăn đầy bàn, sớm biết vậy sẽ không gọi nhiều món như thế, lại còn là món đắt nhất, đau lòng quá! Nhưng mà không thể lãng phí được! Hắng giọng gọi tiểu nhị. Ta nhớ lúc đi vào thấy không ít kẻ khất thực ở ngoài cửa, liền bảo tiểu nhị mời bọn họ vào, đem thức ăn cho bọn hắn ăn. Tiếp đón tiểu nhị, ta nhớ rõ lúc tiến vào thấy không ít tên khất cái ở cửa ăn xin, liền làm cho tiểu nhị đem bọn họ mời vào đến, đem đồ ăn đều làm cho cho bọn hắn ăn. Ngày làm việc thiện, ông trời phù hộ cho ta sớm được nhìn thấy Thích bánh bao đi! A-men! ( Lạc mỗ: Còn giả bộ làm người tốt mới ghê chứ…) Đám khất thực kia nhìn ta như một người vô cùng lương thiện tựa thần tiên giáng thế, ta mặt đầy hắc tuyến. Nếu không phải ta ăn không hết, còn đến lượt các ngươi sao?! Gọi đại một ấm trà xanh, lại tìm một chỗ thanh tịnh ngồi xuống, chậm rãi nhấp từng ngụm trà. Đừng có nói là từ đây về sau ta cứ sống như vậy? Lão đầu thối, ta mà mắc chứng kén ăn, tuyệt không tha cho ông! “Vị công tử này thực anh hùng hiệp nghĩa! Dùng nhiều tiền như vậy bố thí cho mấy tên khất thực, tại hạ bội phục! Ta muốn cùng vị công tử này kết giao bằng hữu, không biết có được không?” Đang lúc ta buồn bực, không biết cái thằng cha nào lại vô duyên chọc vô miệng vết thương của ta. “Kỳ thật…” Đang muốn mắng cho hắn một trận, kết quả ngẩng đầu lên đã thấy một gương mặt tươi cười xán lạn, ánh mắt ngây ngô giống trẻ con, quan trọng nhất là, gương mặt cực kỳ quen thuộc! Truy Mệnh! Lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, tiêu sái nói: “Tại hạ thấy mấy tên khất thực này thật đáng thương, nhất thời có lòng tốt thôi.” Sau khi Truy Mệnh thấy rõ mặt người này, cũng sửng sốt, Cố Tích Triều? Sau đó lại thấy người nọ thong dong trả lời, thần sắc không có nửa điểm muốn âm mưu hại người, hoàn toàn ngây dại. “Ngươi…” “Ta? Ta làm sao?” Ta giả ngu, làm bộ không biết hắn. “Ngươi, tại sao ngươi có thể quang minh chính đại ngồi ở đây?” “Ta vì sao không thể quang minh chính đại ngồi ở đây? Ta không làm mấy xái chuyện xấu giết người phóng hỏa.” Thật tức cười. “Năm đó ngươi phạm trọng tội… Không đúng, ngươi là ai? Ngươi không phải Cố Tích Triều?” Truy Mệnh, cho ngươi nghĩ đến điên loạn luôn. “Cố Tích Triều? Ta không phải a, tại hạ Vũ Cung Lâm.” Tiếp tục giả ngu. Ta thật sự không phải là Triều Triều, cái này không tính là nói dối nha. “A… Thật có lỗi, ta nhận lầm người. Hình dáng ngươi thật sự rất giống một tên đại gian đại ác!” Tên đại gian đại ác? Thái dương ta giật giật, có chút phát hỏa, “Bộ dạng các hạ cùng ta có tám phần tương tự, vậy không phải ngươi cũng giống một tên đại – gian – đại – ác sao!” “Cái đó…” Truy Mệnh dù sao cũng không phải Triều Triều, nói móc nói nghoéo đương nhiên hắn không hiểu. “Đùa thôi, không có gì đáng lo ngại.” “Ta không có muốn sỉ nhục ngươi.” Truy Mệnh quả nhiên là Truy Mệnh, đồ không có não. Lại tiếp tục lộ ra gương mặt tuấn tú cười hì hì. =_=||||||||||||||||| “Quên đi, ta vất vả lắm mới tới được kinh thành, ngươi là người đầu tiên chủ động nói chuyện với ta, ta mời ngươi uống rượu.” Thiết nghĩ, Truy Mệnh là tam gia của Lục Phiến Môn, về sau nếu ta muốn gặp Thích bánh bao còn phải nhờ vào hắn, không thể đắc tội. Không phải Truy tam gia yêu rượu nhất sao? Mời hắn uống rượu lôi kéo lung lạc! Nhưng mà, mẹ ruột ta phải nói rõ ràng trước, ta chỉ mê Cố! Là mẹ ruột độc quyền của Thích Cố. Tuy rằng tiểu Truy gương mặt y hệt Triều Triều, nhưng ta phân biệt rất rõ ràng. Tuyệt không “yêu chim yêu cả lồng”! “Rượu? Thật không?” Nghe tới được uống rượu, ánh mắt Truy Mệnh sáng như sao, thật là một đứa nhỏ đáng yêu, dĩ nhiên cùng Triều Triều khác nhau một trời một vực với Triều Triều! “Ừ,” ta gật đầu, “Coi như mừng hai ta quen biết.” Mặc dù mới gặp mặt không quá năm phút đồng hồ. “Được! Truy tam gia ta theo hầu!” Lúc tiểu nhị bưng lên rượu Thiệu Hưng, là rượu thuần nhất trong kinh thành, Truy Mệnh bê cả vò rượu hào sảng uống ừng ực. Ta nhìn hắn uống sảng khoái, cũng nhịn không được. Nếu không phải thân thể của Triều Triều “ba chén đã gục”, ta cũng muốn uống… T_T||||||||||||||| “Truy Mệnh, thì ra đệ ở trong này. Ta tìm đệ rất lâu rồi đó!” Khi chúng ta đang vui vẻ người nốc rượu kẻ uống trà, một giọng nam trầm thấp vang lên. Truy Mệnh nét mặt đang hưng phấn trong men say, ngay lập tức nhăn nhó khổ sở. Vừa nhìn ta đã biết người kia là ai. “Truy Mệnh, bổng lộc tháng này của đệ không phải đã bị khấu trừ hết sao? Bạc đâu mà đệ mua rượu?” Thiết Thủ đi vào, còn đang nghi hoặc, ta vừa ngẩng đầu, hắn đã nhận ra một gương mặt quá quen thuộc. “Cố Tích Triều?!” “Xin chào! Lần đầu gặp mặt! Ngươi lại nhận lầm người giống vị tam gia này, ta không phải Cố Tích Triều nào hết. Tên của ta là Vũ Cung Lâm. Hôm nay là lần đầu tiên tới kinh thành.” Xem ra phải học thuộc lòng những lời này mới được, về sau nhất định sẽ còn dùng tới. “Cái gì? Ngươi không phải…” Thiết Thủ nhíu mày. Quá giống! Thật sự quá giống! Khóe môi hơi nhếch lên, mắt tựa hùng ưng, tóc quăng tự nhiên, chỉ có điều lại khoác bạch y. Mặc dù không mặc thanh sam, nhưng liếc mắt một cái, thật sự là Cố Tích Triều. Không phải?! Có thể sao? Cũng có thể, ít nhất Cố Tích Triều không có nụ cười thuần túy như vậy. Ta nhìn Thiết Thủ cau mày, trên mặt âm tình bất định, biết là hắn đang nghi ngờ. Không còn cách nào khác, tuy rằng ta vốn đã tính trước mà cải trang, nhưng mà hình như không hiệu quả… =_=||||||| Thôi dẹp cái ý định cải trang đi. Cứ đánh chết không thừa nhận mình là Cố Tích Triều thôi. Ta tận lực lộ ra một nụ cười thân mật, nói: “Vị huynh đài này, nếu có chuyện quan trọng tìm vị tam gia này, xin cứ tự nhiên.” Thiết Thủ rốt cuộc cũng thoát khỏi suy tưởng, nói với Truy Mệnh: “Truy Mệnh, mau cùng ta trở về!” “Chuyện gì gấp vậy a?” Truy Mệnh còn lưu luyến rượu Thiệu Hưng, có chút không tình nguyện. “Thì đệ cứ đi đi.” Thiết Thủ có chút nóng nảy. Thiết Thủ ổn trọng nhất trong Tứ Đại Danh Bộ nay lại căng thẳng như vậy, chẳng lẽ Lục Phiến Môn đã xảy ra chuyện? “Bây giờ đệ đang nghỉ phép, có thể không tra án.” Truy Mệnh vẫn mài đũng quần tại chỗ, xem ra nếu Thiết Thủ không nói ra một lý do có sức thuyết phục một chút, hắn một phân cũng không nhúc nhích. “Lục Phiến Môn đã xảy ra chuyện!”… Cái miệng của ta ăn mắm ăn muối lắm nha. =_=||| “Chuyện gì vậy?” Truy Mệnh cuối cùng cũng đã ý thức được dường như đã xảy ra chuyện lớn, ngẩng đầu lên. “Là sư phụ! Sư phụ trúng độc!” Thiết Thủ nói xong mới giật mình, hắn liếc trộm ta một cái, thấy ta không phản ứng, mới xoay qua Truy Mệnh. “Trúng độc? Người nào dám hạ độc sư phụ? Hơn nữa không phải có Vô Tình Đại sư huynh sao? Chẳng lẽ huynh ấy cũng không giải được?” “Vô Tình đã cố gắng giải tới giải lui, nhưng sư phụ vẫn không tỉnh, hiện tại không biết thế nào rồi. Quên đi, nhiều lời vô ích, mau quay về xem.” “Nhưng mà đệ trở về cũng không giúp được cái gì a…” Nghe Truy Mệnh than phiền như vậy, ta biết cơ hội của ta đã tới, “Truy tam gia…” “Gọi ta Truy Mệnh là được rồi.” “Truy Mệnh, tại hạ kế nghiệp Dược Vương Bạch Thiên Diệc. Hôm nay cùng ngươi quen biết, cũng coi như hữu duyên. Tại hạ tuy rằng bất tài, nhưng nói về giải độc tại hạ tự nhận không kém kẻ khác. Nguyện giúp sư phụ ngươi giải độc.” *toát mồ hôi tới chết* Nói mấy lời màu mè hoa lá hẹ này, thật ngượng miệng. “Cái đó… Không cần phải phiền tới vị công tử này.” Thiết Thủ thay Truy Mệnh trả lời, đoạn kéo hắn rời đi. Ta biết sẽ như vậy mà, đừng nói tới gương mặt này nhìn một cái người ta đã tránh xa ngàn dặm, cho dù là người bình thường, Lục Phiến Môn vẫn không phải là nơi có thể tùy tiện ra ra vào vào. Ta lại khẽ nhấp một ngụm trà. Nhưng mà, ta tin, sau khi uống hết ấm trà này, bọn họ sẽ lại tìm đến ta. Bởi vì với ba chữ “Bạch Thiên Diệc” kia là đủ tư cách để vào Lục Phiến Môn rồi. Thế nhân đều biết đệ nhất dùng độc là Đường Môn và Ôn gia, đương nhiên cũng biết Dược Vương cốc, chuyên giải thiên hạ kỳ độc. Mà Dược Vương đương nhiệm Bạch Thiên Diệc không giống với các Dương Vương tiền nhiệm, không giải độc, chỉ có hứng thú với các loại dược liệu hiếm, nói cách khác, chỉ am hiểu tường tận về việc chữa bệnh. Nhưng nói gì thì nói, vẫn là truyền nhân của Dược Vương cốc, đương nhiên vẫn có vài phương pháp giải độc. Hơn nữa, sau khi Triều Triều biết được thân phận thật của Bạch lão, đã bắt ta chuyên tâm học giải độc. Y nói, so với y thuật chữa bệnh cho người, giải độc thực tế hơn. Bạch Thiên Diệc chính là tên thật của Bạch lão, mà Bạch lão, chính là Dược Vương không am hiểu độc dược chỉ thích chữa bệnh, đã trốn trong thâm cốc điên cuồng nghiên cứu dược liệu. Bất quá, điều này không phải ai cũng biết. Quả nhiên, chờ khi ấm trà đã thấy được đáy, đã thấy Truy Mệnh tựa cuồng phong chạy đến. “Đại sư huynh hy vọng Vũ, Vũ Cung… Lâm công tử đến Lục Phiến Môn!” *toát mồ hôi*… Truy Mệnh, ta biết cái tên này rất ngượng miệng, nhưng ngươi cũng không nên sửa họ của người ta lại chứ… =_=||||||||||||||||||| Theo Truy Mệnh đi Lục Phiến Môn *ngất* nếu không phải một năm qua ta chuyên cần luyện khinh công, có chết ta cũng không theo kịp tốc độ của hắn. May mắn, ta đã nhất nhất nghe lời Triều Triều. Thích bánh bao a ~~~ cuối cùng ta đã cảm nhận được khoảng cách giữa ta và ngươi đang rút ngắn từng bước rồi!!! *khóc* /(ㄒoㄒ)/~~~~~ Theo Truy Mệnh tiến vào Lục Phiến Môn, thấy một bạch y nam tử tao nhã ngồi trên xe lăn, ta cảm giác được y rất mệt mỏi. “Xin hỏi, các hạ chính là đồ đệ của Dược Vương Bạch Thiên Diệc?” “Đúng vậy.” Vô Tình khi nhìn thấy gương mặt này của ta có vẻ cũng không kinh ngạc lắm, Thiết Thủ bọn họ hẳn sớm đã nói với y rồi. “Ta có nghe rằng Dược Vương Bạch Thiên Diệc từ trước đến nay tính cách quái gở, thích yên tĩnh, không thích thu nhận đồ đệ, các hạ…” Khóe mắt ta nâng lên. Tính cách quái gở? Thích yên tĩnh? Không thích thu nhận đồ đệ? Ngươi xác định đó là Bạch lão, người suốt ngày nhàn rỗi kéo ta chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, mở miệng là nói muốn lấy ta làm vật thí nghiệm, còn nhất nhất muốn ta là người kế truyền? Sự thật chứng minh, lời đồn quá là vĩ đại nha. =_=||||||||||||||||||| “Cái đó, tại hạ kết bạn với Dược Vương, đúng là ngẫu nhiên. Về chuyện ngươi nói… Ờ thì, dường như, có chút, nói chung chuyện đã qua rồi…” Ta ấp a ấp úng nói xong, lại phát hiện Vô Tình đột nhiên nở nụ cười an tâm. Chết tiệt, dám đùa cợt ta! “Thật có lỗi. Sư phụ bị người ta hạ độc, bây giờ còn chưa tra ra hung thủ, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” “Quên đi, ta hiểu mà. Để ta xem qua tình trạng của Gia Cát đại nhân đi.” Vô Tình dẫn ta vào phòng Chư Cát Tiểu Hoa, ta vừa vào cửa, liền ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt. “Bách Nhật Tán?!” Ta nhíu mày. Chắc là không phải, Bách Nhật Tán là một loại độc dược mãn tính bình thường, rất dễ giải, sao Vô Tình lại không giải được? “Bách Nhật Tán?! Không phải Thất Nhật Tán sao?!” Vô Tình cả kinh hỏi. “A?!” Bách Nhật Tán và Thất Nhật Tán là hai loại độc tương tự nhau, được phối liệu hoàn toàn giống nhau, đến cả dược lượng cũng giống nhau, nhưng trình tự phối chế lại không giống, mới dẫn đến hiệu quả khác nhau. Bách Nhật Tán, giống như tên gọi, độc dược mãn tính, phải sau một trăm ngày mới phát ra, cũng bởi vì phát độc quá chậm mà bình thường không bao giờ dùng loại độc này để giết người. Thất Nhật Tán thì khác, vừa bị hạ sẽ lập tức có hiện tượng trúng độc, trong vòng bảy ngày nếu không giải được chắc chắn sẽ chết, nhưng loại độc chất này cũng không quá hiểm, bởi có khoảng bảy ngày để phối chế thuốc giải. Tuy nhiên, Bách Nhật Tán và Thất Nhật Tán bệnh trạng giống nhau, cách giải lại khác nhau hoàn toàn. Thất Nhật Tán trước khi uống giải dược phải lấy ít nhất là một chén máu, mà Bách Nhật Tán lại kiêng kị tiếp xúc với máu, nếu lỡ tiếp xúc, trong vòng ba canh giờ sẽ bộc phát độc tính chết người. “Lúc lấy máu cách đây bao lâu?” “Khoảng… Khoảng hai canh giờ.” “Còn một canh giờ, đủ rồi.” Ta cười tự tin. Bây giờ ta cảm thấy may mắn khi Bạch lão am hiểu y thuật, nếu không cho dù kỹ thuật giải độc bậc nhất cũng không cứu được Chư Cát Tiểu Hoa. “Lâm công tử, đa tạ ra tay tương trợ.” “Không cần,” ta hướng Vô Tình khoát tay. Truy Mệnh tên hỗn đản này! Lúc hắn giới thiệu ta đã gọi Lâm công tử, kết quả tất cả mọi người đều kêu như vậy. Xem ra ta nên cân nhắc đổi tên. “Nhưng mà, Vô Tình công tử ngươi vì sao lại không nhìn ra đó là Bách Nhật Tán? Sơ suất quá.” “Không, chỉ là…” Vô Tình cúi đầu, khép chặt mi. “Ta biết. Chỉ là không nghĩ tới trong Lục Phiến Môn có nội gián!” Vô Tình ngẩng đầu, đáy mắt lóe lên một tia nhạy bén. “Thất Nhật Tán phát độc ngay lập tức, trong khi Bách Nhật Tán phải một trăm ngày độc mới phát. Như vậy, trừ khi là bị hạ độc trong thức ăn, không biết bị trúng độc khi nào, nếu không sẽ rất dễ phân biệt. Nếu quả thật là vậy, trong Lục Phiến Môn có nội gián.” “Phân tích của Lâm công tử chính là đại ý của Vô Tình.” Dừng một chút rồi nói, “Cảm tạ Lâm công tử ra tay cứu giúp. Nếu không còn chuyện khác, ta phái người đưa Lâm công tử trở về.” “…” Cái này không phải là qua cầu rút ván chứ?! Ta buồn bực đi một mạch, một tên bộ khoái mặt dẹt đi theo phía sau, nói cho hay ho là, tống tiễn! F**k! Nếu thật sự muốn cảm tạ thì phải giữ ta lại Lục Phiến Môn chứ. Vào đến Lục Phiến Môn lại không gặp được Thích bánh bao, đúng là tức chết mà. Ta bực mình đá một hòn cuội, rẽ vào con ngõ tắt nhỏ. Một đường kiếm xé gió lao tới. Đột nhiên như vậy, ta không kịp đề phòng, kiếm kia cứ thế đâm vào bả vai. Một đạo chưởng phong từ phía sau đánh úp lại, đánh thật mạnh vào ngực người cầm kiếm, người nọ bay ra chỗ khác. Trước khi ta ngất, cứ cảm thấy dường như đã gặp qua người nọ rồi —— chính là cái tên đần “mưu tài hại mệnh” kia! Bất quá, ta cuối cùng cũng được toại nguyện, được lưu lại Lục Phiến Môn. Ta tin tưởng, Thiết Thủ tinh thần trọng nghĩa siêu cường tuyệt sẽ không tận mắt chứng kiến ta lang thang bên ngoài bị người ám sát, hơn nữa sau khi ta là ân nhân cứu mạng sư phụ hắn! Huống chi, gương mặt ta giống Cố Tích Triều a! Nhưng mà, lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, Thích bánh bao a, khi nào ta mới có thể cho ngươi và Triều Triều gặp mặt đây ~~~~~~~!!!!!