Đường đi kinh thành rất xa. Dọc đường Thích Thiếu Thương đắm chìm trong mâu thuẫn, vì hắn không biết quyết định này đến tột cùng là đúng hay sai. Rời khỏi hắn, Hồng Lệ sẽ thật sự được giải thoát? Nhưng nếu không rời khỏi, hắn chắc chắn sẽ lại ngơ ngẩn cả ngày. Xoa xoa huyệt thái dương, đầu óc hắn đã bắt đầu cảm thấy choáng váng. Truy Mệnh dọc đường ngược lại cười nói không ngừng, không chịu ngồi yên, lúc ngắm cảnh, khi bắt bướm, báo hại Thích Thiếu Thương luôn phải dừng lại chờ hắn. Trong lòng vốn sốt ruột, khó trách trên mặt cũng có chút không kiên nhẫn, nhưng Truy Mệnh coi như không thấy, vui tươi hớn hở đùa với hắn. “Thích đại ca, huynh nhìn bên kia đi!” “Thích đại ca, có sông kìa, chúng ta đi câu cá!” Thích Thiếu Thương vô phương ngăn cản, chỉ còn biết tức giận đứng chờ. Truy Mệnh ngồi trên lưng ngựa không yên, bỗng chốc phi thân bay về phía trước, bặt tăm cả buổi. Thích Thiếu Thương không quản, nắm lấy yên cương giục ngựa của Truy Mệnh cùng chạy theo. Trong nháy mắt, Truy Mệnh lại vững vàng đáp xuống, trong tay là tiểu tước mỏ hồng lông vàng đang hót líu ríu. “Tự nhiên đệ lại bắt nó làm gì?” Thích Thiếu Thương hỏi, đầu không quay lại. “Cho tiểu nha đầu chơi!” Thích Thiếu Thương nhớ lại chuyện Truy Mệnh nói hôm qua, vì ngại Hồng Lệ đang ở đó, hắn cũng không tiện hỏi, bây giờ cuối cùng có thể hỏi cho rõ. “Đệ không phải không thích tiểu nha đầu đó sao?” “Nhưng mấy ngày không gặp thì thấy nhớ!” “Tiểu nha đầu đó, thật sự là nữ nhi của Cố Tích Triều và Vãn Tình?” Thích Thiếu Thương làm bộ như không để ý, hỏi. “Đúng, gương mặt như đúc cùng một khuôn với Cố Tích Triều nha.” “Nhưng lúc Vãn Tình cô nương còn sống không thấy nàng mang thai?” Thích Thiếu Thương cắn răng nói ra những lời này. “Đệ lúc ấy cũng nghĩ vậy, nhưng Cố Tích Triều nói Vãn Tình trở về kinh thành không lâu thì hạ sinh nữ nhi này, nhị sư huynh cũng nói vậy.” Thích Thiếu Thương trầm mặc. “Ai, Thích đại ca, bọn họ đều nói Cố Tích Triều giống nữ nhân, lúc trước đệ không thấy vậy, nhưng khi y đứng bên cạnh tiểu nha đầu kia, đệ mới thấy điều đó không sai. Y yêu thương tiểu nha đầu đó biết bao… Đôi khi đệ cũng hoài nghi không biết Cố Tích Triều có phải đã chết rồi?” “Truy Mệnh, đừng nói bậy! Sao lại vô duyên vô cớ nguyền rủa y!” Thích Thiếu Thương nhẹ giọng trách cứ Truy Mệnh. “Đệ nói đâu có sai! Y hại huynh thê thảm như vậy, huynh còn nói giúp y!” Truy Mệnh mếu máo. Thích Thiếu Thương lại im lặng. Đúng vậy, hắn thiếu chút nữa đã chết trong tay y, nhưng kỳ lạ một điều là chưa bao giờ hắn kịch liệt mắng y, nguyền rủa y. Nhớ lại trận chiến đã qua, nỗi thống khổ oán giận năm đó giờ cũng đã phai nhạt, là sức mạnh của thời gian hay sao? Truy Mệnh ngâm nga cùng con chim nhỏ: “Tiểu tước a, ta lập tức mang ngươi đi gặp một tiểu tử rất đáng yêu, hắc hắc!” Lắc đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười. Trong lòng Thích Thiếu Thương dường như bị vật gì đè nặng. Càng tiến đến gần kinh thành, tâm tình Thích Thiếu Thương càng trĩu nặng. Rốt cuộc là vì sao, hắn không rõ. Trên đường bị cảm phong hàn, lúc xoay người ho khan, ngọc bội cộm bên trong áo khiến hắn khó chịu. Tay định tháo nó ra, lại nhớ tới ánh mắt ai oán của Hồng Lệ. Thôi, vẫn là cứ mang đi, để nhắc nhở chính mình chớ quên Hồng Lệ đã gánh chịu những nỗi đau gì. “Thích đại ca, nhanh vào thành.” Truy Mệnh hướng về đằng xa, nói. Bỗng nhiên, trong khu rừng bên đường có một bóng đen nhanh như chớp xẹt qua. Thích Thiếu Thương cùng Truy Mệnh ngay lập tức phát hiện, nắm chặt kiếm trong tay. Hắc y nhân còn chưa đến gần người, đã có quang ảnh sắc bén bay về phía hai người. Truy Mệnh né trái tránh phải thoát khỏi, ngón tay kẹp lấy quang ảnh kia, thì ra là phi tiêu sắc mảnh như lá khô, mũi có tẩm độc. Thích Thiếu Thương dùng Nghịch Thủy Hàn chém phi tiêu độc, phi tiêu va vào kiếm lanh lảnh vang lên một tiếng rồi rơi xuống đất. “Chết tiệt, dám to gan ám sát Nam phương tổng bộ của Lục Phiến Môn!” Truy Mệnh bất bình mắng, nhưng chính lúc hắn còn đang tức tối lại nghe thấy Thích Thiếu Thương kêu một tiếng đầy kinh sợ: “Truy Mệnh cẩn thận!” Truy Mệnh theo bản năng nằm rạp người xuống, phi tiêu độc xẹt qua đỉnh đầu hắn bay về phía Thích Thiếu Thương đang mải lưu tâm nhắc nhở Truy Mệnh mà không kịp né. Phi tiêu độc kia đâm thẳng vào ngực Thích Thiếu Thương. “Thích đại ca!” Thanh âm Truy Mệnh mang theo tiếng nấc nức nở. Phi tiêu sắc bén vô cùng, ngay lập tức xuyên thủng bạch y của Thích Thiếu Thương. Đầu óc Truy Mệnh choáng váng. Hắn mơ hồ thấy máu tươi từ ngực Thích Thiếu Thương trào ra, thấm đẫm bạch y… Truy Mệnh nghẹn ngào nhào xuống ngựa, ôm mặt gào khóc. “Truy Mệnh, đừng khóc! Đệ sao lại không có tiền đồ như vậy?” Là giọng nói của Thích Thiếu Thương! Ngẩng đầu, Thích Thiếu Thương đang yên lành đứng trước mặt. “Thích đại ca! Huynh không chết?” Truy Mệnh nhất thời hưng phấn, xông lên ôm lấy hắn. Đẩy hắn ra: “Đệ thích nguyền rủa người khác?” Truy Mệnh đang cao hứng nhảy bật ra, bỗng nhiên dừng lại: “Vừa rồi rõ rang thấy phi tiêu độc đâm vào ngực huynh, huynh xem, trên quần áo còn có một lỗ rách.” Bạch y của Thích Thiếu Thương quả thật có một lỗ lớn trên ngực. “Vì sao không đâm vào?” Truy Mệnh lấy tay sờ sờ, là vật cứng gì đó. “Cái gì vậy?” Thích Thiếu Thương hiểu được, là ngọc bội của Hồng Lệ! Bàn tay gắt gao ôm ngực, Hồng Lệ, nàng đã cứu ta một mạng rồi! “Hỗn đản!” Truy Mệnh nhớ lại việc vừa xảy ra, quay đầu phi thân nhảy vào rừng cây. Thích Thiếu Thương biết hắn đi báo thù kẻ vừa rồi phóng phi tiêu, không để ý đến, tay lấy ngọc bội ra. Ngọc bội trắng noãn, ôn nhã, ẩn ẩn sắc xanh, vẫn như cũ… Đầu lại bắt đầu đau, rốt cuộc hai người kia, hai tình cảm đó khác nhau chỗ nào? Xúc động trong nháy mắt phá đi bình tĩnh đã bao năm. Rốt cuộc hắn nên làm gì đây? “Thích đại ca, sao sắc mặt huynh kém vậy?” Thích Thiếu Thương cả kinh, ngọc bội trong tay rơi xuống đất. Truy Mệnh nhanh tay chụp lại, “Thích đại ca, huynh có một khối ngọc bội? Là Hồng Lệ tỉ đưa? Sao, huynh không muốn vật đính ước trong tay này? Tặng đệ đi!” (Truy bảo hơi bỉ!) Không đợi Thích Thiếu Thương có phản ứng, Truy Mệnh cầm ngọc bước đi, vừa đắc ý huýt sáo vừa đem ngọc ném qua lại, “Đem về đưa Thái Nghiên, nàng nhất định rất thích, nàng đã bất hòa với đệ cả nửa tháng nay rồi!” Khi ngọc bội bay lên không trung, Truy Mệnh liền hối hận, bởi Thích Thiếu Thương đã nhanh tay chộp lấy: “Muốn tặng cho Thái Nghiên, đệ tự móc bạc mà mua đi!” Đoạn nhảy lên ngựa phi một mạch. “Hừ, keo kiệt, chờ coi!” Truy Mệnh không phục nói, ngón tay cái đẩy đẩy chóp mũi, phi thân lên ngựa. Lúc tới kinh thành, đèn đã được thắp lên, trên đường cái rộn ràng náo nhiệt. Ngày hôm đó bóng đêm buông muộn, hoa đăng lần lượt sáng lên, rực rỡ như trăng sau lung linh chiếu sáng cả bầu trời. “Ai da, thiếu chút nữa đệ quên, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu a! Chết tiệt!” Truy Mệnh vỗ trán: “Hôm nay có hẹn Thái Nghiên đi ngắm hoa đăng, thế mà lại quên!” Thích Thiếu Thương buồn cười nhìn hắn gãi đầu bứt tóc. Một lúc sau, Truy Mệnh nhảy xuống ngựa: “Không được, đã thất hẹn, nhất định phải mua lễ vật!” “Bạc, bạc đâu?!” Xoay trái xoay phải, nhanh chân nhanh tay chạy đến lấy túi tiền treo bên hông Thích Thiếu Thương, đếm đếm, “Keo kiệt, mang theo ít tiền như vậy, nhưng cũng tạm được! Đa tạ!” Quỷ dị nháy mắt, thoáng một cái người đã mất tăm. (Đến đây thì đã quá bỉ!!!) Thích Thiếu Thương thở dài, biết rõ tên kia sẽ không ngoan ngoãn cùng mình đi đến Lục Phiến Môn mà, quên đi, tự mình đi. Cùng một lúc lôi hai con ngựa thật sự là mệt chết đi, người lại đông, rộn ràng nhốn nháo chen nhau. Không đi nhanh được, hắn thả cương từ từ dạo bước, sẵn tiện xem hoa đăng.