Trong đại lao Lục Phiến Môn, gió âm u xuyên thấu qua quần áo, cái lạnh lẽo thấm vào vai, cổ tay, đầu gối, mắt cá chân, thấm vào từng khe hở trên thân thể. Thích Thiếu Thương mang theo một hộp thức ăn màu đỏ thẫm, chậm rãi đi tới, nghĩ đến đầu gối của người nọ, mỗi lần thời thiết chuyển lạnh đều đau nhức cùng cực, làm sao chịu được âm lãnh của nhà giam? Dừng lại trước cửa gỗ, cách song gỗ nhìn người nọ cúi thấp đầu, hai tay vô lực chống trên mặt đất, tóc quăn hỗn độn rối tung. “Tích Triều!” Buông hộp thức ăn tiến lên nắm lấy song gỗ, Thích Thiếu Thương hai mắt đỏ ngầu. Mới mấy ngày, thanh sam phong lưu kia lại thành ra khốn đốn như vậy! Hắn đã dặn dò bộ khoái không được làm khó y, kết quả vẫn thế! Liên tục gọi “Tích Triều”, người bên trong lại hoàn toàn không có phản ứng. Thích Thiếu Thương vội vàng đoạt lấy chìa khóa trong tay tiểu bộ khoái bên cạnh, mở cửa bước vào. Hắn nắm chặt bả vai Cố Tích Triều, vội vàng lay động. “Tích Triều, Cố Tích Triều, ngươi nhìn ta, ta là Thích Thiếu Thương!” Người nọ chần chừ một lát, ngẩng đầu lên, Thích Thiếu Thương giống như thấy quỷ vội vàng buông y ra, thối lui ra sau, ngã xuống đất. Đó là gương mặt y sao? Trên mặt đẫm máu tươi, hốc mắt rỗng tuếch, môi không có chút huyết sắc, nhếch môi, lóe ra hàm răng trắng âm u ghê rợn! “Ha ha, ha ha ha, Thích Thiếu Thương, để mạng lại!” Một chưởng đánh vào vai Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương nghiêng người tránh, người nọ ngã trên mặt đất. Hắn ngay lập tức túm lấy cánh tay y bẻ về phía sau khóa lại, người nọ đau đớn thở hổn hển. Một đám bộ khoái nghe thấy động tĩnh chạy vào, giúp Thích Thiếu Thương chế trụ người, dùng xiềng xích khóa vào song cửa, người nọ vẫn không ngừng la hét tên Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương ra khỏi đại lao, quần áo bị xé rách tươm, thở ra một hơi. “Thích đại hiệp, mới vài ngày Cố Tích Triều đã điên rồi?” Tiểu Lục nhìn người vừa đi ra khỏi lao, trong lòng sợ hãi. “Hắn không phải Cố Tích Triều.” Thích Thiếu Thương cầm hộp thức ăn đi ra ngoài, cước bộ nhẹ nhàng thong thả rất nhiều. Trên người Cố Tích Triều có một mùi hương rất đặc trưng, hắn cả đời sẽ không quên được. Cho dù thanh âm của kẻ kia cực kỳ giống Cố Tích Triều, nhưng hận ý quá nặng đã làm bại lộ thân phận. Cho nên, hắn biết, người này không phải Cố Tích Triều! Tin tức “Cố Tích Triều đào tẩu” nhanh chóng truyền khắp Lục Phiến Môn. Vô Tình lại thản nhiên cười, Thiết Thủ vẫn như cũ tập luyện với bọn bộ khoái, Thích Thiếu Thương thì ngồi trong phòng dạy Ngọc Tuệ Nhi viết chữ. Đến tối, Thích Thiếu Thương cho Ngọc Tuệ Nhi ngủ xong, khép cửa phòng, đi đến đình nghỉ mát trong hoa viên. Đã lâu không uống rượu, tối nay ánh trăng sáng ngời, hắn có chút xúc động muốn uống. Đặt chén rượu xuống, Nghịch Thủy Hàn bên hông Thích Thiếu Thương rung lên kêu leng keng. Hắn rút kiếm ra chăm chú nhìn, lưỡi kiếm sắc bén, dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng, mơ mơ hồ hồ hằn in hình bóng tịch mịch của Thích Thiếu Thương giữa đêm khuya. Nhảy lên đâm thẳng về phía trước, lưỡi kiếm vẽ trong không trung một hình bán nguyệt, hoa rơi lả tả, đá chân, ngã người, vung tay… Ngửa đầu, trong nháy mắt thân thể như đông cứng, lặng lẳng nhìn trăng tròn sáng rực trên trời cao, cô độc, tịch mịch. Một giọt lệ trong suốt theo mí mắt chảy dài trên mặt, rơi xuống thềm hoa. Trường kiếm múa lượn trong không trung, anh dũng, tuấn kiệt, nhưng tri âm đâu, khúc đàn khi xưa đâu? Nếu như không còn ong bướm, hoa rực rỡ lại để làm gì? Tiếng vỗ tay vang lên. Quay lại, là Vô Tình và Lãnh Huyết. “Xem Thích huynh múa kiếm, thật làm cho người ta thấy kinh ngạc lại ưu sầu.” Vô Tình nói. “A? Xin lắng nghe cái ‘kinh ngạc lại ưu sầu’ của Vô Tình huynh.” Thích Thiếu Thương tra kiếm vào vỏ. “Kinh ngạc là vì thế gian này còn có người có thể cầm trường kiếm ba thước mà múa đến kinh thiên động địa, lả lướt như chim bay, hùng dũng như rồng lượn, lưỡi gươm muốn xuyên thủng cầu vồng, Lý Linh trên trời mà biết, ắt sẽ vui mừng vì kiếm của mình đã tìm được chủ nhân đích thực.” “Vô Tình huynh quá khen, trăng sáng trên cao, Thích mỗ bất quá chỉ bày tỏ cảm khái trong lòng thôi.” “Thích huynh luôn khiêm tốn quá mức.” Vô Tình cười. “Đúng rồi, Vô Tình huynh còn chưa nói thế nào là ‘ưu sầu’.” “A.” Vô Tình thu nụ cười, thần sắc nghiêm trang, “Nguyên nhân chính là vì Thích huynh đã thẳng thắn bày tỏ cảm khái trong lòng, kiếm lượn trong không trung khó tránh mang theo quá nhiều suy tư, bảo kiếm cảm được, tuốt ra khỏi vỏ không chút giả tạo, mà Thích huynh rượu nhập khổ tâm, nên vướng mắc cản trở sự mãnh liệt sắc bén của lưỡi kiếm, cương đánh nhu, nhu kích cương, đó là ‘ưu sầu’.” Thích Thiếu Thương nghe đến đó, nhìn trường kiếm trong tay trầm mặc không nói. Bỗng nhiên cười khẽ, “Không sai! Không ngờ Vô Tình huynh lại nhìn ra đường kiếm của Thích mỗ, nói vậy Lý Linh trên trời cũng sẽ không tiếc kiếm này đổi chủ.” “Đổi chủ? Thích huynh…” Vô Tình bỗng nhiên có dự cảm không tốt. “Vô Tình huynh, Cố Tích Triều vượt ngục đào tẩu, ngươi hẳn đã chuẩn bị hành động?” Thích Thiếu Thương không để Vô Tình nói tiếp vội đổi đề tài. “Huynh biết?” “Vô Tình huynh tính toán không lộ chút sơ hở, đã sớm đoán được Cố Tích Triều sẽ đào tẩu. Đêm nay, bao giờ thì ra tay?” Thích Thiếu Thương mặt không chút thay đổi nhìn Vô Tình. Vô Tình chân chân thực thực cảm nhận được hàn khí đêm trăng này. Đêm nay Ngọc Kiều Các rất nhộn nhịp, bởi các tổng bộ Lục Phiến Môn đồng loạt đến đây, tựa hồ khiến pháo hoa chốn hồng lâu đã đẹp nay càng thêm rực rỡ. Lúc Thích Thiếu Thương cùng Vô Tình, Lãnh Huyết tới cửa sau Ngọc Kiều Các, Thiết Thủ sớm đã ở trên cầu thang, nhân mã sẵn sàng. Thích Thiếu Thương không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thiết Thủ. Thiết Thủ né tránh ánh mắt của hắn, ý bảo Lãnh Huyết giúp đẩy xe lăn của Vô Tình nấp trong buồng lò sưởi ở tầng dưới, còn hắn lập tức lên lầu. Thích Thiếu Thương chậm rãi theo sau. Không núp trên nóc nhà nghe lén, Thiết Thủ trực tiếp đứng ở ngoài cửa phòng Tử Yên. Người trong phòng đã không còn lối thoát, hôm nay cho dù biết đó là miệng cọp cũng phải xông vào! “Công tử, chúng ta phải làm sao?” Là thanh âm của Tử Yên, sợ hãi. “Tử Yên, ta dẫn nàng đi, chúng ta đi thật xa, không bao trở về nữa.” Thanh âm Cố Tích Triều kiên quyết, không có nửa điểm do dự. Tâm Thích Thiếu Thương như chìm vào băng cốc, hắn đã từng dẫn y đi như thế, nhưng y lại dễ dàng đem lời hứa này trao cho người khác! Thiết Thủ nhẹ nhàng thấm ướt giấy cửa sổ, Thích Thiếu Thương thấy được Cố Tích Triều, mấy ngày không gặp càng gầy yếu tiều tụy hơn! Lúc này y nhìn Tử Yên, trong ánh mắt chôn thật sâu bi thương sầu muộn. “Nhưng mà…” Tử Yên thoáng căng thẳng, tay vò góc áo lụa, nét mặt không giấu được bàng hoàng. “Nàng không muốn sao?” “Không, ta đương nhiên nguyện ý ở bên cạnh công tử, nhưng mà, ta cảm thấy mình đang đánh mất cái gì.” Tử Yên nỗ lực nhớ lại, gắt gao nhíu mày, ngón tay ấn xuống huyệt thái dương. “Không có, chúng ta không đánh mất gì cả, lát nữa ta tới Lục Phiến Môn, mang Ngọc Tuệ Nhi đi theo, chúng ta cùng đi, không ai có thể tách rời chúng ta.” Cố Tích Triều cúi người ôm Tử Yên, nhẹ nhàng xoa thái dương của nàng, trong mắt ngấn lệ chực khóc. Trong nháy mắt, tâm Thích Thiếu Thương đau như bị ai vò xé, hắn chặn tay Thiết Thủ, ánh mắt như muốn nói —— đi thôi! Thiết Thủ lại không cử động, tay nắm lấy chuôi kiếm. Thích Thiếu Thương chặn tay hắn, lại dùng ánh mắt, gần như van xin, ý bảo hắn: thả bọn họ đi!