“…!” Truy Mệnh vừa thấy tên kia liền thở dài nặng nề: “Tiểu Lãnh, ta nói cái gì đến thì sẽ đến mà…” “Ta chờ hắn lâu rồi”, nhưng Lãnh Huyết lại không có chút nào không chào đón thượng khách cả. “Ta thật sự đã tính sai rồi…” Hồng y nhân nhìn thấy Truy Mệnh, cười nói, “Không thể tưởng tượng ra được, trên đời này còn có kẻ lớn lên giống với Cố Tích Triều đến thế, ngay cả ta cũng không thể nhận ra! Chẳng trách ngươi lúc đó cứ gọi tên kẻ khác. Chẳng lẽ, cứ có khuôn mặt xinh đẹp đến thế thì luôn vội vã gọi nam nhân đến cạnh mình sao?” “Ngươi…!” Truy Mệnh tức giận nghiến răng, đáng tiếc trên người toàn thương tích do tên trước mắt ban tặng cho, vừa động một cái liền hít đủ khí lạnh, còn chưa kể đến vết thương hồi trước bị người đánh nữa. “Đưa giải dược ra đây cho ta”, ngữ khí Lãnh Huyết lạnh như băng, trừng mắt nhìn thẳng và nam tử phía trước. Nếu không phải vì giải dược thì hắn đã sớm đem cái tên thương tổn Truy Mệnh xẻ thành tám mảnh rồi. “Yêu, sao được? Tiểu tử này trúng cổ của ta…” Hồng y nhân tà tà nở nụ cười, “Thế nhưng ngươi không cần vội, cổ này chỉ làm cho y đau một chút mà thôi. Chỉ là thời gian đau không dài nhưng chỉ muốn chết…”. Nói đoạn hắn nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Truy Mệnh rồi nhìn qua Lãnh Huyết: “Thế nào? Không nhận ra y đang rất đau sao? Đau của roi này cũng không bằng cái đau ấy đâu…” Lãnh Huyết nhìn về phía Truy Mệnh liền phát hiện sắc mặt của y đã tái nhợt hơn lúc này, cả thân thể cũng đang run rẩy, môi vì đau đớn mà cắn đến rỏ từng giọt máu tươi. Còn chưa kịp nói điều gì, Truy Mệnh đã ngã xuống trong lòng hắn, hôn mê bất tỉnh. “Rốt cuộc ngươi đã cho y uống cái gì?”, Lãnh Huyết ép buộc mình giữ tỉnh táo, một tay ôm lấy Truy Mệnh, một tay cầm kiếm chỉ thẳng vào Hồng y nhân. Truy Mệnh đau đến độ ngất đi, nhất định là đã chịu đưng lâu lắm nên không thể duy trì thêm được. Lãnh Huyết chợt có ý nghĩ muốn tự sát, bản thân sao ngốc như thế, hoàn toàn không biết điều gì. “Vốn là muốn dành cho Cố Tích Triều cùng Thích Thiếu Thương. Đáng tiếc, ai bảo tiểu tử này rảnh rỗi lại nhúng tay vào, tự mình chuốc lấy khổ rồi…”, Hồng y nhân đột nhiên nhìn thẳng Lãnh Huyết: “Ngươi thật muốn cứu y?” “Nếu ngươi không đưa giải dược, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.”, Lãnh Huyết nghiến răng gằn từng chữ “Ha ha… giết ta? Chỉ một mình ngươi, bên người còn ôm lấy y, giết ta?”, ánh mắt Hồng y nhân trở nên lạnh lẽo “Cứu không được, ta cho ngươi chôn cùng y, cho dù ta có phải chết”, Lãnh Huyết ôm chặt lấy thân thể lạnh như băng của Truy Mệnh, từng lời nói rõ ràng. “Được!” Hồng y nhân vung lên trường tiên, hướng về Lãnh Huyết thâu roi lại Lãnh Huyết ôm lấy Truy Mệnh, xuất ra một chưởng. Chỉ nghe tiếng gió xẹt ngang bên tai, cúi đầu liền một roi quất đến, vừa trở tay xuất kiếm liền thấy Hồng y nhân trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng hắn. Quá nhanh! Lãnh Huyết cả kinh. Thân pháp của Hồng y nhân này nhanh đến như vậy, dù trước kia đã truy đuổi nhiều phạm nhân, nhưng thân pháp nhanh đến thế cũng chỉ có một người. Tuy rằng so với Truy Mệnh vẫn còn chậm một chút, nhưng Lãnh Huyết hiểu rõ, nếu cứ bị hắn ta quật qua quật lại như vậy thì thể nào cũng mệt mà chết thôi. Truy Mệnh lại hôn mê, dù là tình huống nào cũng bất lợi! “Ba” Trên lưng Lãnh Huyết truyền đến từng trận đau nhức. Giao đấu không biết bao lâu, kiếm của hắn chém lấy một nhát trên cánh tay Hồng y nhân, mà lần này lại là Hồng y nhân lần đầu tiên đánh phải hắn. Nhưng bị đánh trúng cũng đồng nghĩa vơi thân pháp của mình đã chậm, mà tốc độ của Hồng y nhân vẫn đáng sợ như trước. Chưa bao giờ một người không biết thúc thủ vô sách như Lãnh Huyết lại lo lắng cùng không cam lòng như thế. Hắn không cam lòng. Chẳng lẽ mình không có một chút năng lực nào bảo hộ Truy Mệnh hay sao? Vừa mới tâm ý tương thông, vừa mới nói cả đời bên nhau làm bạn. Chẳng lẽ cứ vậy mà để Truy Mệnh chết không minh bạch như vậy sao? Hắn không thể. Một kiếm đâm tới, trước mắt bỗng nhiên trống không. Hồng y nhân lấy tốc độ quỷ dị bay đến phía sau Lãnh Huyết. Lãnh Huyết thầm nghĩ không tốt, nhưng xoay người đã không còn kịp. Hắn chỉ biết ôm lấy Truy Mệnh vào trong lòng, cho dù có chết cũng muốn bảo hộ cho y an toàn. Lúc thanh âm roi quất rót vào trong tai, Lãnh Huyết chợt cảm thấy thân mình được một đôi tay vòng qua ôm lấy, bay thẳng lên trời. “Tiểu Lãnh… đệ tìm cơ hội chém hắn!” thanh âm suy yêu của Truy Mệnh đột nhiên vang lên Lãnh Huyết kinh hãi, chỉ thấy Truy Mệnh một tay nắm lấy vạt áo của mình, còn một tay cầm lấy tay của Lãnh Huyết, dùng tốc độ nhanh chóng né tránh đường roi của Hồng y nhân. Trên trán Truy Mệnh lúc này đã đầy mồ hôi khiến Lãnh Huyết hiểu được y chống đỡ không được bao lâu, kiếm trong tay theo đường thẳng, nương theo tộc độ của Truy Mệnh mà đâm về phía Hồng y nhân. “Phập…..” Dựa vào cảm giác trên thân kiếm, Lãnh Huyết biết, mình đã đâm trúng. Quả nhiên, Hồng y nhân rốt cục cũng từ trên không rơi xuống, ầm một tiếng rơi thẳng xuống đất. “Oa, ngã chết đi…” Truy Mệnh chỉ kịp nhìn Lãnh Huyết cười cười, tay lập tức mềm nhũn ra, người cũng từ trên trời rơi xuống theo. Lãnh Huyết cuống quít lao đến, vừa mới ôm lấy Truy Mệnh liền thấy trước mắt nguyên một màu đỏ tươi. Hắn ta không chết! Lãnh Huyết huy kiếm, xoay một cái liền hất văng roi vừa vung đến. Nhân lúc Hồng y nhân còn chưa đứng dậy kịp liền đâm thẳng kiếm đến. Ai ngờ vừa mới tiến gần đến thì Hồng y nhân đã vung một đám phấn trắng. Chuyện xảy ra quá nhanh. Nếu là Truy Mệnh thì có thể nhanh chóng thoát được, còn Lãnh Huyết chỉ có kiếm nhanh. Lần này bất ngờ không phòng bị kịp, Lãnh Huyết liền hít phải, mà Truy Mệnh trong lòng cũng bị vạ lây, đau khổ ho khan, lúc sau còn phun ra một búng máu trên thân Lãnh Huyết. Không màng đến máu đọng trên mặt, Lãnh Huyết ôm Truy Mệnh lui về sau. Bột phấn rơi vào mắt, Lãnh Huyết biết nếu không lui về thì chỉ có nước bị roi quất đến nhừ tử. Ngay lúc hắn lui về sau thì một hơi thở quen thuộc xuất hiện. “A____”, Hồng y nhân hét thảm một tiếng “Ta thấy ngươi quả thật là không muốn sống nữa…”, thanh âm lạnh lùng của Cố Tích Triều đột ngột vang lên. Lãnh Huyết mở mắt ra, quang cảnh đã rõ ràng hơn một chút. Trước mắt là Cố Tích Triều một thân sát khí, cùng với ánh mắt của người luôn nhìn về Truy Mệnh trong lòng mình, nhị sư huynh. (chậc, giờ anh có nhìn cũng làm được cái giề? =.=) “Không sao phải không?”, Thiết Thủ vội vàng đi đến, thấy Truy Mệnh cùng Lãnh Huyết cả người đầy máu tanh, theo thói quen muốn ôm lấy Truy Mệnh nhưng lại nhận phải ánh mắt của Lãnh Huyết. Trong ánh mắt ấy, là một loại độc chiếm. “Nhị sư huynh lo lắng nhầm người rồi, ta không sao.”, Lãnh Huyết đứng dậy, “Chỉ Truy Mệnh bị thương rất nặng thôi” Thiết Thủ ngẩn người. Hắn cảm thấy được, trong lúc Truy Mệnh cùng Lãnh Huyết ở bên nhau, chỉ cách mấy canh giờ thôi nhưng dường như đã có thay đổi. Không đợi hắn nhận ra, phía sau liền có tiếng hét thảm. “Ngươi không định giao giải dược ra sao?”, Cố Tích Triều mỉm cười, dùng một kiếm chặt đứt gân tay của Hồng y nhân. Hồng y nhân run rẩy mỉm cười: “Cố Tích Triều, ngươi cho là ngươi sẽ không gặp báo ứng hay sao? Ngươi cho là, Thích Thiếu Thương sẽ không có việc gì hay sao?” Cố Tích Triều đâm thêm một kiếm: “Ngươi bớt vô nghĩa!” Bên khóe miệng Hồng y nhân rỉ máu, nhưng vẫn hung ác cười như cũ: “Ta nói cho ngươi biết, độc của Thích Thiếu Thương không có thuốc nào giải được, hắn nhất định sẽ chết. Còn tên tiểu tử giống ngươi ấy, cổ trên người y cũng đã giải rồi. Chẳng qua, tên ngu ngốc dùng kiếm kia lại… ha ha, cổ kia nhất định sẽ khiến bọn hắn sinh ly tử biệt”, hắn ho khan một tiếng, máu lập tức trào ra, “Cố Tích Triều, ngươi đã giết huynh đệ ta, giết vợ con ta… Ngươi quên, nhưng ta không hề quên…. Ta sẽ khiến những người bên người ngươi, tất cả đều vì ngươi mà chết! Ngươi còn sống, nhưng cũng không bằng chết!” “Hảo” Cố Tích Triều để lại cho hắn ta một chữ sau cùng. Sau đó, tay nâng, kiếm hạ. Thiết Thủ biết chắc Hồng y nhân thật sự đã chết rồi, mới lui về sau từng bước. Sinh ly, tử biệt? Lãnh Huyết lúc này mới hiểu rõ, bột kia chính là giải dược của cổ. Truy Mệnh hộc máu, vương lại trên người hắn. Lúc ấy, cổ đã lây qua rồi. Mà thế cũng không sao cả. Chí ít y cũng sẽ bình an, vậy là được rồi. Lo lắng trong lòng buông lỏng, Lãnh Huyết toàn thân bỗng nhiên đau đớn, chân cũng không duy trì được, lập tức khuỵu xuống, cứ thế mà hôn mê. Thiết Thủ đỡ lấy Lãnh Huyết, ngẩng đầu liền thấy Cố Tích Triều đã ôm lấy Truy Mệnh. Mái tóc xoăn dài che lấy biểu tình của Cố Tích Triều, nhưng, Thiết Thủ biết, Cố Tích Triều đang run rẩy. “Tích Triều…”, Thiết Thủ nhẹ gọi. “…. Chúng ta trở về”, Cố Tích Triều ngẩng đầu, nét đượm buồn đọng trên khuôn mặt, “Ta phải về. Về cạnh Thích Thiếu Thương”