Kỳ thực chỉ là khoảng khắc, nhưng chìm đắm trong đó lại như cả đời người dằng dặc. Cố Tích Triều ở trong đám hương khói định thần lại, chợt phát hiện cảnh trí xung quanh đã thay đổi gần như hoàn toàn, căn phòng sách xây theo lối phương tây đơn giản đã biến mất tăm, nhưng tà dương vốn treo bên ngoài cửa sổ thì vẫn còn đó, lại như gần ngay trước mắt, đỏ rực tựa máu…. Cố Tích Triểu ngẩn người, phía tà dương đó không còn bóng dáng của nhà cao tầng san sát, mà là một dải thảo nguyên hoang vu rộng lớn trải dài bất tận, lan mãi đến cực hạn, như nối liền một thể với đường chân trời bị tà dương nhuộm đỏ. Bên tai tiếng gió vi vu, dưới chân như có ngọn cỏ lay động, cúi đầu xuống, quả nhiên thấy bản thân đang đứng giữa đám cỏ mọc cao đến gối. Cố Tích Triều chợt thấy bàng hoàng, Đây là đâu? Không lẽ thứ bột này quả thật có liên quan tới Thận long? Đây là ảo giác do Thận long đem đến? Cơn gió thổi qua, ập tới một mùi vị tanh nồng lẽ ra không nên thuộc về quang cảnh thảo nguyên rợn ngợp này. Đó, là mùi của máu? Sao lại thấy quen thuộc thế này? Theo gió bay đến, không chỉ có mùi của máu, mà còn có tiếng gào thét và binh đao va chạm, Cố Tích Triều theo tiếng động quay người lại, kinh ngạc trước cảnh tượng hiện ra trước mắt. Chỗ Cố Tích Triều đứng lúc này là một sườn dốc cao trên thảo nguyên, từ sườn dốc nhìn về hướng đông có một bãi chiến trường! Vô số chiến sĩ đang vung đao múa kiếm chiến đấu kịch liệt, mặt đất phủ đầy các mảnh thân thể đứt đoạn, tiếng tù và thê thiết hòa cùng tiếng trống trận, khiến Cố Tích Triều vừa mới chìm vào trong ảo ảnh cảm thấy kinh ngạc: Đây quả thật là ảo ảnh? Trong đầu lướt qua vô số tiểu thuyết xuyên qua thời không, Cố Tích Triều thầm cười khổ: Mình, không lẽ đã đi xuyên qua?? Chưa kịp suy nghĩ thêm, cảnh chiến trường hỗn loạn đã hút lấy sự chú ý của Cố Tích Triều: Đó là ai? Trong chiến trường chen chúc hỗn độn, nhất thời nhìn không ra trang phục là của binh sĩ triều đại nào, chỉ có thể thấy một bên rõ ràng đang chiếm ưu thế, còn bên kia thì ít hơn rất nhiều, đang khổ sở kháng cự. Thu hút sự chú ý của Cố Tích Triều, là một người đàn ông ở góc đông bắc, tuy thân mặc áo giáp, nhưng lại khiến Cố Tích Triều có cảm giác cực kỳ thân thuộc, chừng như rất lâu về trước đã từng quen biết, cảm giác còn thân thuộc hơn cả Mục Cưu Bình với mười mấy năm giao tình ác liệt… Người đó đó toàn thân đẫm máu, trên lưng trúng một mũi tên, trường thương trong tay vẫn quét vùn vụt như gió táp, không gì cản nổi, hầu như không ai có thể tiếp cận vào phạm vi 5 mét xung quanh hắn. Cố Tích Triều thầm thán phục: Lợi hại quá! Mắt đảo một cái, lại nhìn thấy cách đó chừng mười mét có một người để mái tóc thắt bím kỳ quái nhìn thấy rất quen, nhìn kỹ thêm, Cố Tích Triều muốn bật cười: Ảo giác này là do mình tưởng tượng ra sao? Cả Mục Cưu Bình cũng có! Cố Tích Triều còn chưa kịp cười ra tiếng, một gã to lớn cao tầm 2 mét đã xông đến trước mặt Mục Cưu Bình, thanh thiết chùy to nặng trên tay không chút thương tiếc đập xuống, lập tức đập gẫy thanh thiết thương mà Mục Cưu Bình giương lên chống đỡ, “bụp” một tiếng đập thẳng lên đầu Mục Cưu Bình, tức thời, máu tươi và óc não văng tóe ra! Cố Tích Triều giật mình, trong bụng một trận đảo lộn, trân mắt ra nhìn đầu của ‘bạn học’ nứt toác ra như trái dưa, dù cho là ảo giác cũng không khỏi quá đỗi chân thực, khiến người ta rợn hết cả người. Vội vàng quay đầu lại nhìn người đàn ông cầm thương ban nãy, liền thấy người đó đang vụt thương hất bay một kẻ khác, máu tươi văng tràn, Cố Tích Triều đứng cách khá xa, nhưng cơ hồ như nhìn thấy ngay trước mắt, vẻ trầm tĩnh cương nghị và sự nhẫn nhịn nén chịu đau đớn trên gương mặt của người đó. Cố Tích Triều kinh ngạc phát hiện trên ngực người đó lại có thêm một vết thương, một đoạn thương ngắn đang cắm trên đó… Từ xa có tiếng Hồ Già vang lên, kỳ lạ, Cố Tích Triều từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe qua thứ âm thanh này, nhưng lại tự nhiên biết được, đây chính là Hồ Già của người Hồ. Đám người trên chiến trường nhanh chóng tách ra, một nhóm quân rút đi như thủy triều, Cố Tích Triều nhìn thấy ở hướng mà họ lui về xuất hiện hàng hàng quân sĩ đội hình chỉnh tề đang giương cung hướng lên trời! Cố Tích Triều vội nhìn về hướng người đàn ông bị thương, chợt kinh ngạc phát hiện người đó đang nhìn thẳng về mình!! Hắn, nhìn thấy mình!! Tiếng dây cung phực phực, tiếng mũi tên phá không, tiếng trống trận và tiếng sấm ầm ì nơi chân trời hòa trộn vào nhau, cuồn cuộn lao đến… Tiếng sấm từ xa tràn lại, kéo theo tia chớp lóa mắt, nổ ầm vang dội giữa thiên không, dưới ánh sét trắng lóa đó, Cố Tích Triều bất giác chớp mắt. Khi mở mắt ra, cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn dời chuyển. Vẫn là căn phòng sách yên tĩnh đó, cánh cửa nhôm khép hờ, màn cửa bị gió thổi lay động. Tất cả đều bình thường như cũ, cơ hồ tất cả những gì đã chứng kiến đã cảm nhận đều tựa như giấc mộng Nam Kha, tiêu tan không dấu vết, chỉ có trên nhúm tro trắng nhạt sót lại trong cái lư hương nhỏ trước mặt là còn quyện lại chút hương tàn. Sấm vẫn nổ ầm ầm, nhưng đã không còn mang sát khí dữ dội như lúc nãy, bây giờ chỉ cảm thấy sự oi bức và ẩm ướt đầu hạ. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, tà dương đã bị mây đen che lấp, trời nhanh chóng tối đi. Trên con đường phía xa, đèn đường dần thắp sáng, trên cầu vượt cao tốc đèn xe chen chúc như ngân hà trôi chảy giữa các tòa cao ốc chồng chất, ánh đèn như đốm đốm ánh sao lần lượt tỏa sáng, khiến ánh sét lóe lên giữa mây đen cuồn cuộn nơi chân trời cũng thành ra nhạt nhòa. Liền đó, hạt mưa như hạt đậu lộp độp đập vào cửa kính và mái hiên, làm tản đi bớt bầu không khí oi bức của mùa mưa hoàng mai…. (khoảng thời gian cuối xuân đầu hạ trùng với mùa trái mơ chín vàng, trong thời gian này, khu vực trung và hạ du sông Trường Giang (khu vực Giang Nam) liên tục đổ mưa, không khí rất ẩm ướt) Ngọn đèn trên bàn làm việc ôn hòa rực sáng, dưới ánh đèn, Cố Tích Triều cẩn thận nghiên cứu thứ bột quái dị kia. Cảnh tượng chém giết như là ảo ảnh lúc nãy, rốt cuộc là do tưởng tượng từ tâm thức hay là do thứ bột này mang đến? Cố Tích Triều có hơi nghi hoặc, trước khi đốt bột lên, đồng hồ điện tử trên bàn hiển thị là 5 giờ 35 phút, nhưng khi nghe được tiếng sấm, ý thức quay trở lại phòng sách, Cố Tích Triều nhìn đồng hồ thấy chỉ mới 5 giờ 37 phút. Ở trong ảo ảnh đứng quan sát cả một cuộc chiến đấu kéo dài, Cố Tích Triều ước lượng tối thiểu cũng phải mất 15, 20 phút? Nhưng trong hiện thực chỉ mới qua có 2 phút đồng hồ?? Mình đã từng nhìn thấy quang cảnh thảm liệt như vậy sao? Nếu là ảo giác, không phải là quá chân thực sao?! Lần đầu tiên Cố Tích Triều có cảm giác bất lực, lòng chợt nghĩ đến người đó, người đàn ông cầm thương đứng kiêu hãnh giữa biển máu đó, đến cuối cùng không biết như thế nào? Ánh mắt người đó nhìn về mình, trong sáng, khoáng đạt, dù trong hoàn cảnh tuyệt vọng cũng không tìm thấy trong đáy mắt một tia nao núng bỏ cuộc. Không biết ánh nhìn đó có nhìn thấy được mình không, nhưng ánh mắt như vậy, tựa như tia chớp lóe nơi chân trời, rạch thẳng vào đáy tim, khó lòng quên được. Người đó, cũng chỉ là ảo ảnh trong cảnh ảo đó hay sao? Ngày hôm sau lên lớp, Cố Tích Triều có hơi thẫn thờ, cậu thức cả đêm hôm qua tìm kiếm tư liệu nhưng không có thu hoạch gì. Giáo sư trên bục giảng đã có tuổi, cứ nói huyên thuyên không ngừng nghỉ khiến người ta phát mệt, tâm trí Cố Tích Triều đã bay lên trên mây, không thể tự mình dứt ra khỏi cảnh tượng máu me tàn khốc đó. “Anh kia! Tên gì!” Giọng nói chợt vút cao của bà giáo khó chịu tức khắc lôi Cố Tích Triều về với thực tại. “Câu thứ 3 trang 45, trả lời đi!” Bà giáo không chịu buông tha. Cố Tích Triều thầm thở phào, hình như lửa giận của giáo sư không phải nhằm vào kẻ đang hồn bay lên mây là mình a, một tên bất hạnh xui xẻo đang rón ra rón rén lẻn vào phòng học bị bắt quả tang tại trận, đang đứng thảm hại ở hành lang, vuốt mồ hôi nhỏ giọt giọt trên đầu. Khi Cố Tích Triều nhìn rõ đó là ai, khóe miệng khe khẽ nhếch, thong thả mở bình nước suối ra uống mấy ngụm. Mục Cưu Bình vốn không định lên lớp, dù sao cũng dậy trễ rồi, không cần phải đi chọc vào bà giáo sư Liêu vốn hận nhất là mấy đứa đi trễ đó, nhưng mà nghĩ tới đây là buổi học tự chọn chung tất cả các cấp duy nhất của toàn năm học, không ít người đẹp các lớp khác đều sẽ đến nghe giảng, không đi quả thực là đáng tiếc…. Đương nhiên, mong muốn của Mục Cưu Bình đã được thỏa mãn, lúc này mắt của tất cả các người đẹp đều đang hướng vào hắn, có điều là với ánh nhìn khinh bỉ và hả hê trước nỗi đau khổ của hắn mà thôi…. Đang lóng nga lóng ngóng, Mục Cưu Bình cũng không quên quét mắt liếc qua tình hình của kẻ địch, nhìn thấy ngay một khuôn mặt đang cười ra vẻ chế giễu, Mục Cưu Bình tức đến bốc khói, quay người lại luống cuống xông ra khỏi giảng đường, đằng sau còn vẳng lại tiếng cười rộ và tiếng hét phẫn nộ của giáo sư: “Tiểu tử! Đừng có tưởng chạy là được, môn này coi như anh xong rồi!!” Nhưng mà, lần này Mục Cưu Bình quả thực đã trách nhầm Cố Tích Triều rồi, Cố Tích Triều có cười, nhưng thực tình không phải có ý châm chọc, chỉ là khi nhìn thấy cái tên này bây giờ khỏe khoắn như vậy, lại nghĩ đến cảnh tượng hắn ta tan xương nát cốt trong ảo ảnh, tự nhiên thấy có chút vui mừng cho hắn, đương nhiên cũng chỉ là một chút thôi. Đến trưa, mở laptop ra, vào mạng, cái tên quen thuộc trên msn lại nhấp nháy, Cố Tích Triều mở ra xem, thấy người bạn quen qua mạng ở bên kia bờ đại dương gửi đến một tin: Ở chợ trời bên này mới đào ra được một món rất đặc biệt đó! Tôi đoán là đồ cổ nước mình từ thời Nguyên về trước! Cố Tích Triều gõ: “Là cái gì?!” Hồi lâu, không thấy trả lời, nhẩm tính thời gian, bên đó chắc đang là nửa đêm, giờ đó ít có ai online! Cố Tích Triều lại đợi một hồi, lướt nhanh qua mấy trang diễn đàn cổ vật thường vào, rồi xuống mạng tắt máy, buổi chiều còn có một cuộc gặp rất quan trọng đang đợi cậu. Thao Quang Tự ở ngoại ô, không to lắm, nhưng cũng là chùa cổ đã được ngàn năm tuổi. Men theo bậc thang đá lát trên sườn núi đi lên, chừng như đi ngược thời gian, về lại quá khứ. Hai bên con đường núi mọc đầy tre xanh mướt, thân tre vút dài, lá tre um tùm che đi ánh mặt trời mùa hạ, đi ở bên dưới vô cùng mát mẻ dễ chịu. Tường bao của Thao Quang Tự loang lổ, nhìn có vẻ cổ xưa, lại không thấy người tham quan, như là bị bỏ hoang rất lâu rồi, nhưng mà Cố Tích Triều biết, do chỗ này giao thông không thuận tiện nên mới thiếu sinh khí như vậy, chứ chùa này ở trong thành phố H cũng xếp vào hàng di tích lịch sử được bảo hộ cấp 1. Cố Tích Triều không đi vào qua cửa chính, mà vòng qua cửa phía sau núi của chùa, ở đó có một hòa thượng còn trẻ mặc cà sa vàng đang chờ đến sốt ruột. “A di đà phật, cuối cùng cũng đến rồi, 3 giờ có Phật hội, bần tăng bận lắm!” (Pháp hội lễ Phật, là nghi lễ của Phật giáo, trong đó người ta tụ tập lại để niệm Phật, tụng kinh sám hối…) “Được rồi, anh họ, bận thì cũng là chuyện của phương trượng, anh chỉ là tiểu sa ni thôi mà, làm gì phải rộn lên thế!” Hòa thượng đó nghiêm mặt: “Tiểu tăng đã xuất gia rồi, không còn là anh họ của cậu nữa, pháp hiệu Thích Trí Không.” Cố Tích Triều bĩu môi, bà ngoại của ông anh họ này cực kỳ sùng Phật, từ nhỏ đã gửi đứa cháu vào viện phật học Mân Nam, tốt nghiệp xong thì xuất gia ở chùa này. Ông anh họ này trước giờ không chịu nghiêm túc nghiên cứu kinh Phật, lại rất chìm đắm trong mấy chuyện thần thần quỷ quỷ của dân gian, lần này Cố Tích Triều đến là để nghe ý kiến của anh ta. TBC Thao Quang Tự 韬光寺 (nguyên mẫu của Thao Quang Tự trong truyện) là một ngôi chùa cổ ở Hàng Châu, gần Linh Ẩn Tự bên bờ Tây Hồ Hàng Châu, được xây dựng đầu tiên vào thời Đường, tương truyền do Thao Quang thiền sư sống dưới triều Đường Mục Tông (821-824) dựng nên. Trong chùa có các thắng cảnh như Kim Liên Trì (tương truyền uống nước có thể trị bệnh), Quán Hải Lầu (trông ra Tây Hồ, ‘Thao Quang Quán Hải’ là một trong ‘Tây Hồ Thập Bát Cảnh’ của thời Thanh), Đan Nhai Bảo Động (tương truyền là nơi Lữ Động Tân luyện đan) … Thao Quang Tự Photobucket Đường lên chùa Photobucket