Ốc đảo nho nhỏ, quét mắt thì có thể nhìn thấy những đụn cát ở xung quanh. Thích Thiếu Thương và Gia Hỷ Lỗ Đinh ngồi bên đống lửa, để nhóm đống lửa này, ngoài mấy cành cây khô còn có xương cốt thu nhặt xung quanh cùng một chút dầu đốt đèn. Ngọn lửa tỏa ra một thứ mùi là lạ, dưới ngọn lửa có tiếng rạn nứt lách tách. Thích Thiếu Thương trông về đằng xa, nơi tận cùng mặt đất có một cái gò mấp mô chìm nổi, nghe Gia Hỷ Lỗ Đinh nói, đó chính là Minh Sa Sơn, nhìn thấy như ngay trước mắt, nhưng muốn đến được đó còn ước nửa ngày đường. Trong lòng Thích Thiếu Thương mơ hồ bất an, bóng núi đen tối đó, không nhọn hoắc cũng không sắc cạnh, nhưng mang điềm không lành. Bóng dáng Cố Tích Triều rời đi khiến Thích Thiếu Thương có một thứ dự cảm như là quyết biệt. Trong khoảng trời đất mênh mông này, chúng ta còn biết bao chuyện để làm, bao nhiêu lời để nói, bao nhiêu rượu để uống cùng! Ta thà gánh chịu hết tội nghiệt nửa đời trước, chỉ mong được cùng ngươi như vậy mà trải qua kiếp này, Cố Tích Triều, bây giờ ngươi có ổn không?? Cố Tích Triều bây giờ đương nhiên là không ổn, rất không ổn… Trước mắt lân hỏa lập lòe trải ra, vẽ nên một thân thể to lớn, theo ánh lân hỏa dao động, thân thế đó cử động linh hoạt lên. Nơi ánh sáng chiếu tới, vô số sợi tơ đỏ thẫm cuộn lại, bị chạm trúng liền rách da nứt thịt, nơi ngọn lửa không chiếu tới thì nghe tiếng gió quét qua liền có hoa máu văng ra. Chỉ trong tích tắc, Vô Tình, Cố Tích Triều và Kim Kiếm Đồng Kiếm đều thương tích đầy mình, tuy vết thương không sâu, nhưng máu me bê bết, còn đối thủ vẫn chưa lộ hết toàn bộ diện mạo. Cố Tích Triều rút trường kiếm, lưỡi kiếm vốn màu xanh bích của Khô Mộc kiếm dưới ánh lân hỏa càng rạng lên ánh sáng xanh lấp loáng, chặt đứt không ít dây tơ, nhưng những sợi tơ này phất phơ như tơ liễu, rất khó nắm bắt, Cố Tích Triều chỉ còn biết lui rồi lại lui. Vô Tình giơ tay, trong tay có một cái nỏ nhỏ màu bạc, bên trên gắn một mũi tên nhỏ ánh sắc đỏ rực, trên đó bôi máu chó mực có thể trừ tà. Nhân lúc Kim Kiếm, Đồng Kiếm tả xung hữu đột gạt đi mớ sợi tơ, nỏ tiễn của Vô Tình vút đi, hướng lên mặt trăng tròn giữa trời, mũi tên còn chưa tới, mặt trăng đã dao động, bất chợt biến mất. Mũi tên cắm vào bầu trời hư ảo, không thấy rớt xuống, chợt vang lên một tiếng gầm cuồng nộ, lại thấy mặt trăng treo trên bầu trời, ảo ảnh rừng cây xung quanh vỡ vụn như cát. Chớp mắt, bốn bề chấn động như trong ác mộng, trước mắt sáng lên, mặt trăng rọi xung quanh rực sáng, khắp nơi là những mảnh thân thể đứt gãy, máu nhuộm cát vàng. Vô số binh sĩ mặt mũi hung tợn nắm binh khí đẫm máu từ bốn phương tám hướng dồn tới, tiếng hô chém giết chấn đến nhói màng nhĩ. Ngọn lửa tím trong tay Cố Tích Triều lay lắt, chỉ có dưới ánh lửa tím mới không nhìn thấy thi thể và máu tanh. Đao quang kiếm ảnh lao tới chém giết đa phần là hư ảnh, chỉ gây kinh sợ, không làm tổn thương, nhưng đôi lúc lại trúng thương thực sự, Kim Kiếm đứng trước kiệu mềm và Cố Tích Triều đều lãnh mấy vết, máu chảy đầm đìa. Từ tay áo Vô Tình bay ra một dải lụa trắng dài dệt từ Thiên Tàm Ty, lụa trắng nhảy múa, bảo hộ toàn thân, nhờ đó chắn được đòn tấn công. Vô Tình thấy Kim Kiếm vừa phải bảo vệ kiệu vừa phải chống đỡ cực khổ, mới phóng người lên, đáp xuống trên một vũng máu trên mặt đất: “Mọi người tự lo cho mình đi, xem xem yêu quái có chỗ nào sơ hở không!” Cố Tích Triều giương tay, một tia lửa như sao băng bắn vào chỗ đám binh sĩ ảo ảnh đông nhất phía trước, “Ầm” một tiếng vang dội, đó chính là một trong các món hỏa khí Lôi gia lấy được từ Trung Kinh của nước Liêu: Thiên Lôi Biến. Đất bằng chấn động, như có một sinh vật khổng lồ đang gầm gào lăn lộn. Ở ốc đảo cách đó ngoài mười dặm, Thích Thiếu Thương vụt đứng lên, giữa một dải bóng đêm có một tia lửa sáng bắn lên bầu trời đêm, nổ bùng như pháo hoa giữa trăng sao ngập trời. Đó là Thiên Lôi Biến của Lôi Môn! Trong tay Cố Tích Triều còn lại một thanh! Thích Thiếu Thương vội gom hết đồ đạc bên người, rút lấy một khúc củi dài rực lửa, lại lấy gáo nước bên miệng giếng đất dập tắt đống lửa. Gia Hỷ Lỗ Đinh cũng nhìn thấy ánh lửa bùng lên nơi trời xa, nhanh chóng thu ghém hành lý lại. Chỉ một loáng, hai người đã phóng ngựa rời đi, để lại một luồng cát bụi tung lên, hướng về Minh Sa Sơn đen thẫm đó. Gia Hỷ Lỗ Đinh đối mặt với gió, hét lớn cảnh báo: “Thích lâu chủ, nên tắt lửa đi, ánh lửa tuy có thể uy hiếp yêu quái, nhưng cũng sẽ thu hút sự chú ý của nó!!” Thích Thiếu Thương gật đầu, vung tay, thanh đuốc nghiêng nghiêng bay đi, cắm xuống bãi cát, ánh lửa chưa tắt hẳn, vẫn mơ hồ rọi bóng thân người đang dần rời xa. Ảo ảnh chấn động dữ dội một hồi, lại từ từ yên tĩnh lại, cảnh tượng chiến trường thảm khốc xung quanh cũng hoàn toàn tiêu tan, chỗ mọi người đứng lại biến thành thắng cảnh Giang Nam phồn hoa gấm vóc. Mọi người đều sững ra, trước mắt là cầu nhỏ uốn cửu khúc, nước hồ xanh biêng biếc, mấy cành sen e ấp nổi trên mặt nước còn có dương liễu nhẹ buông, tú cầu chùm chùm, một tòa tiểu lâu tường trắng ngói đỏ nổi lên ở giữa, cửa son buông rèm trúc, dưới hàng hiên giăng tua lụa và vải sa điểm xuyết… Đó chẳng phải là giấc mộng đẹp nhất trong lòng người? Chỉ là, dưới ánh trăng ảm đạm, sao lại lạnh lẽo, quỷ dị thế này? Cố Tích Triều trầm sắc mặc, nhân lúc tạm thời yên tĩnh mới khom lưng cầm ngọn lửa tím soi hết xung quanh, từ cảnh trí diễm lệ kia soi ra những mảng cảnh tượng trần trụi, đó mới mà hoàn cảnh đích thực xung quanh họ. Cố Tích Triều chợt nhìn thấy trong vùng sáng mờ ảo của ngọn lửa tím có một góc vải màu xám nâu, là một mảnh góc lều. Cố Tích Triều đưa tay qua, ở trong ảo ảnh nhúng tay xuống nước hồ trong veo, tay cảm giác thấy chạm vào chất vải thô dày, Vô Tình phi thân tới, một tay chống trên đất, một tay giơ cao ngọn đèn, vầng sáng âm u chầm chậm di chuyển, soi rọi phương hướng cho Cố Tích Triều tìm kiếm. Sau một lúc mò mẫm, từ trong cái lều của Vi Trần Tử và Xúc Trần Tử, Cố Tích Triều lục ra được một tay nải, đó là túi đồ mà họ luôn mang bên người, bên trong chứa các loại dụng cụ và pháp khí. Vô Tình lo lắng cho Thiết Kiếm và Đồng Tiền núp trong lều trông chừng Ngân Kiếm, lại thêm ban nãy mới có một trận giằng co khiến máu huyết sôi lên, sắc mặt đỏ ửng mà lại u ám, nhìn thấy Cố Tích Triều bắt đầu lục đồ trong tay nải, mới nói: “Hay là bắn thêm một mũi tên vào mặt trăng? Đó chắc là một con mắt của yêu quái.” Cố Tích Triều nói: “Hoàng Tam và Vi Trần Tử bị hại không giống như Truy Mệnh, rõ ràng là mất đi hồn phách, ta e Thận yêu đó có thể hút lấy linh hồn người! Con quái này đã bị thương một lần, muốn bắn trúng được mắt của nó sẽ không dễ đâu.” Trong túi đồ của đạo sĩ có một cái bình sứ, cỡ bằng nắm tay, bên trong chứa thứ bột có mùi mặn mặn ngọt ngọt, Cố Tích Triều biết đây cũng là bột sừng tê. “Kỳ lạ….” Vô Tình nghi hoặc nói: “Yêu quái đó lâu như vậy không thấy động tĩnh, chúng ta ra tay tấn công nó, không có lý nào nó lại không đánh một đòn mạnh diệt gọn chúng ta!” Cố Tích Triều vừa khuấy bột vào cặn dầu, vừa nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà lúc đám người Truy Mệnh bị tập kích, yêu quái cũng có ngừng một khoảng thời gian, đợi bọn họ bớt cảnh giác mới bất chợt ập tới tấn công, với lại, ta có một cảm giác, thực ra lúc nãy yêu quái này đã không dùng toàn lực để đối phó chúng ta, không lẽ còn có nguyên nhân mà chúng ta chưa biết??” Dùng kiếm rạch tấm vải lều ra, bọc lên vỏ của trường kiếm, bôi cặn dầu trộn với bột sừng tê lên, làm thành một cây đuốc thô sơ, ánh lửa màu tím bùng lên, ngọn lửa này to hơn nhiều, ánh ánh xanh tím. Bị ánh lửa chiếu tới, đêm xuân Giang Nam tươi đẹp chảy đi như tuyết tan, lều trại hành lý nằm chỏng chơ bên chân, những con lạc đà và người đạo sĩ lăn ra chết dần hiện ra, lại thấp thoáng nhìn thấy cả cái lều của mấy kiếm đồng nằm cách đó hơn mười trượng. Nhưng cái khiến người ra kinh ngạc nhất chính là con cự thú cơ hồ như tồn tại giữa hư và thực đó: thân thể to lớn khủng khiếp, chuyển động giữa trời đất, thân hình nửa trong suốt như là ảo ảnh, có thể xuyên qua thân người nó mà nhìn thấy ngân hà lấp lánh trên cao! Đỉnh đầu mọc sừng như hươu, trên người phủ đầy vảy mọc ngược, một con mắt sáng rực, rực rỡ như mặt trời mặt trăng, một đường sống lưng từ đỉnh đầu đến chót đuôi mọc đầy lông bờm dài màu đỏ thẫm, phất phơ theo gió, co duỗi đong đưa như là đang sống! Đó chính là Thận?? Cố Tích Triều cười khổ: “Thì ra cái thứ dùng để đối phó với chúng ta chẳng qua chỉ là mấy sợi lông trên lưng nó!!” Con Thận to lớn dềnh dàng muốn chiếm hết nửa bầu trời, quả thật phải gọi là giao long hay rồng mới đúng! Mọi người đều mất hết tự tin, cái thứ đó lần trước nếu không phải bị trúng một mũi tên của Lãnh Huyết, bất ngờ mất đi một con mắt, do quá kinh hoàng đau đớn mà không duy trì được ảo ảnh, chỉ e đoàn người của Lãnh Huyết không một ai toàn mạng về đến Trung Nguyên! Nhưng mà cái thứ đó bây giờ không hơi sức để tâm đến Cố Tích Triều và Vô Tình, ngay đằng trước nó là một lão đạo sĩ tóc tai tán loạn đang lầm rầm niệm chú, phóng ra vô số đạo bùa đập túi bụi vào nó! “Cát Vân đạo trưởng!” Cố Tích Triều khẽ hô: “Không ngờ lại có thể đương đầu với con yêu quái này!” Vô Tình nói: “Chúng ta xem xem có thể giúp đỡ được không!” Hai người còn chưa kịp vui mừng, liền thấy miệng Thận chợt há ra, một luồng khí mờ mịt như sương mù phả ra, thoáng chốc đã trùm lấy mọi người, lần này là một mảng xám mù mịt, nhìn không rõ trời đất và phương hướng. Ngọn lửa tím chao đảo, lại bùng lên, rọi được một quầng sáng lên xung quanh, có điều phạm vi có hạn, mọi người đều thận trọng ở lại trong vùng sáng, cảnh giác cao độ. Cách không xa lại có một tia sáng tím lóe lên, chầm chậm tới gần, Cố Tích Triều khẽ hô: “Ai?” “Ta!”, thanh âm già nua kèm theo một đợt ho khẽ, quả nhiên là Cát Vân. Cát Vân đạo trưởng vốn mang bộ dáng thế ngoại cao nhân, tràn đầy thần khí, lúc này lại lôi thôi lếch thếch, đạo bào rách tơi tả, đầu tóc tán loạn, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực, phấn chấn. Giọng Vô Tình lạnh như băng: “Đạo trưởng, Thận này đột nhiên tấn công, ngài có biết là vì sao không?” Cát Vân có chút buồn rầu áy náy: “Đều là tại tiểu đồ lỗ mãng, vì muốn dẫn dụ Thận yêu, chưa thương lượng với lão đạo đã lấy máu của Kim Ty Yến quý giá ra làm mồi dụ, dẫn Thận yêu đến, khi bần đạo phát hiện, Thận yêu đã làm sập cái lều của tiểu đồ…”, nghĩ đến hai đệ tử chết không kịp đỡ, lão đạo sĩ lại thấy thương tâm. “Máu chim yến?” Cố Tích Triều chợt nhớ đến ở trường đại học từng đọc qua tiểu thuyết dị quái cổ đại, thấy có nhắc đến truyền thuyết Thận thích ăn chim yến. “Chẳng trách Thận yêu bất chợt xuất hiện!” Cố Tích Triều nói: “Đành vậy, vốn dĩ chúng ta cũng định đi tìm con Thận này, diệt trừ mối họa cho tuyến đường thông thương này, vậy hiện tại phải làm thế nào? Đạo trưởng có chủ ý gì không?” Cát Vân mò trong tay áo lấy ra một cái ***g nho nhỏ, bên trong là một con yến màu đen, trên đầu thoáng hiện lông vũ màu vàng kim. Cố Tích Triều và Vô Tình đều thầm kinh ngạc: Đạo sĩ này pháp thuật quả cao cường, không lẽ đây chính là pháp thuật ‘tụ lý càn khôn’ (chứa trời đất trong tay áo) trong truyền thuyết? Cát Vân nói: “Thường thì chim chóc vào ban đêm sẽ không nhìn rõ đường, nhưng chim yến lại có tập tính lạ, là vào đêm có trăng sáng sẽ thiên di Thận cũng biết điểm này, cho nên các người nhìn thấy nó biến con mắt duy nhất thành trăng tròn, chính là đợi chim yến bay qua. Có điều chim yến bay rất nhanh, như sao băng vút qua, nên Thận đợi chim yến bay lên sẽ tập trung toàn bộ sự chú ý vào chim yến, lúc này, toàn thân nó đều là sơ hở, chúng ta muốn giết nó cũng chỉ có cơ hội trong tích tắc đó!” Nói rồi, Cát Vân đốt một đạo bùa, lấy bột tro bôi lên kiếm của Cố Tích Triều: “Phá Ma Phù, chuyên đối phó với những thứ hư hư thực thực này!”, rồi cũng làm y như vậy với mũi tên gắn trên nỏ của Vô Tình. Cố Tích Triều chợt nói: “Thận đó lớn như vậy, chắc không phải là yêu quái bình thường?” Cát Vân nhìn y chăm chú: “Thận giao! Chỉ cần trút đi một lớp da liền hóa thành rồng, lúc đó chúng ta không thể đấu lại nó!” Thận giao nhất thời không có động tĩnh gì mạnh, có thể thấy vô số đạo bùa của Cát Vân lúc nãy cũng khiến nó khá chật vật, bây giờ bao trùm mọi người trong sương mù cũng là để nghỉ lấy lại sức. Cát Vân khẽ khàng mở cửa ***g, con yến nhỏ nhắn soãi cánh, nhẹ nhàng lướt đi, trong bóng tối lấp lánh một tơ kim sắc. Cái bóng xuyên qua sương mù, vút lên trời cao, sương mù dày đặc lập tức tan hết, trời trong thoáng đãng, trăng tròn treo thấp, sáng trong tựa nước.