Vùng đất phương bắc, tuy đã đến cuối xuân, nhưng buổi tối gió vẫn hơi lạnh, trong gió cuốn theo hương hoa rất nhạt, không biết là tường vi dại ở góc nào đang âm thầm nở rộ. Oản Đậu bất mãn đạp đạp vó, nhồm nhoàm mấy cọng cỏ non, hướng về lò gạch nho nhỏ cách đó không xa, hy vọng mấy người trong đó sẽ nhớ đến cái con ngựa đáng thương là nó, đã vất vả cả ngày trời, mà chưa được ăn một miếng đậu giòn giòn nào hết…. Rõ ràng, đêm nay Oản Đậu phải thất vọng rồi…. Lò gạch này dường như đã bỏ hoang khá lâu, lúc này ánh lửa bùng lên, dường như có sinh khí trở lại. Thích Thiếu Thương vốn định chạy đến trấn Dương Khẩu trước khi trời tối, nhưng cuối cùng vẫn không đến kịp, trời sập tối, đi đường ngoài nơi hoang dã dù sao cũng không an toàn, xung quanh toàn là hoang sơn, sói hoang và báo núi thường xuất hiện vào buổi tối, còn có sơn tiêu và hổ thỉnh thoảng mò ra. (một loài khỉ lớn) Một mình Thích Thiếu Thương đương nhiên không sợ phải đi ban đêm, nhưng mà hiện tại Cố Tích Triều bị thương, cẩn thận một chút cũng tốt hơn, với lại cũng không biết đám thích khách đó lúc nào sẽ đuổi đến. Vì vậy, khi tìm được cái lò gạch bỏ hoang này ở bên đường, Thích Thiếu Thương cảm thấy rất may mắn. Cố Tích Triều lúc này đã tỉnh, tinh thần không tốt mấy, co ro cuộn lấy áo khoác của Thích Thiếu Thương mà dựa vào vách lò gạch. Lò gạch khá thấp, không có cửa lẫn cửa sổ, ở lỗ ra vào duy nhất đốt một đống lửa, có thể nhìn thấy ở một bên đống lửa, Oản Đậu bị cột dây, đi loanh quanh bên gốc cây nhỏ. Người ở trong lò gạch cũng chỉ có thể khom lưng mà đi, Thích Thiếu Thương không cẩn thận, “bình” một cái đập đầu vào trần lò, đau đến nghiến răng nghiến lợi, nước mắt ròng ròng. Ưm, hình như dùng ‘nước mắt ròng ròng’ để hình dung Thích lâu chủ anh hùng cái thế có chút không thỏa đáng, nhưng khi Cố Tích Triều nhìn thấy mặt Thích Thiếu Thương nhăn nhó, trong lòng chợt trồi lên cái cụm từ ngớ ngẩn này, thế là nhịn không được cười lên, cười rất là khoái trá…. Thích Thiếu Thương xoa xoa đầu, lấy bánh thịt khô trong túi đồ ra đưa cho Cố Tích Triều: “Còn cười được, chắc vết thương không sao?” Cố Tích Triều nhìn miếng bánh cứng lạnh, thực tình không muốn ăn, chỉ là nơi này trước không có thôn sau không thấy quán, cũng chỉ có thể gặm lương khô lót dạ. Nhận lấy miếng bánh, miễn cưỡng gặm xuống, trước mắt thấy đưa đến một bình nước: “Đã hâm nóng lên rồi, nhưng mà bình bằng đồng có hơi nóng, cẩn thận một chút!” Cố Tích Triều ngạc nhiên: “Nước? Đây không phải bình rượu của ngươi sao? Rượu đâu?” Thích Thiếu Thương nói: “Ngươi bị thương, không thể uống rượu, nước lạnh cũng không thích hợp uống, ta đổ rượu vào đống củi, đổ nước vào, gác lên trên lửa hơ nóng.” Cố Tích Triều nhận lấy bình rượu được cuốn trong vạt áo, chầm chậm nhấm nháp nước nóng, dòng nước ấm nóng chảy vào cổ họng, lan ra tứ chi toàn thân, vô hạn ấm áp. Cố Tích Triều ngửi thấy trong không khí quả nhiên còn phảng phất hương rượu, bất giác có chút tiếc nuối: “Thật tiếc quá, đó là Thảo Nguyên Bạch mà ngươi đặc biệt tìm về từ quan ngoại. Ban nãy sao không uống đi.” Thích Thiếu Thương bật cười: “Rượu đúng là tiếc thật, nhưng Thảo Nguyên Bạch này nồng quá, hiện tại hai chúng ta đang trong tình cảnh hiểm nghèo, ngươi lại không thể nghênh chiến, chẳng phải chỉ dựa vào ta lấy ít địch nhiều? Không cẩn thận uống say thì sẽ ra thế nào?” Thích Thiếu Thương ngữ điệu bông đùa, nhưng nói ra đều là sự thật, Cố Tích Triều biết hắn cẩn trọng, cũng vì hắn để cho bản thân có thể uống được nước nóng mà đổ bỏ thứ rượu yêu thích mà thấy cảm động. Cố Tích Triều chậm rãi uống nước ăn lương khô, nhìn đường nét cương nghị của người nam nhân kia hiện lên dưới ánh lửa, bất chợt thong thả cất tiếng, làm như vô tâm mà nói: “Ta nói, Đại đương gia, ngươi cảm thấy con người có thể có kiếp sau không?” Thích Thiếu Thương ngẩn ra: “Sao lại nghĩ đến chuyện này?” “Ta chỉ là nghĩ, nếu mà có luân hồi, chúng ta sẽ đi về đâu?” Cố Tích Triều ngữ khí cô tịch. Thích Thiếu Thương nhìn màn đêm thăm thẳm bên ngoài ánh lửa: “Ta nghĩ chúng ta cũng giống như ánh lửa này, nhảy múa tỏa sáng, rồi khi tàn lụi sẽ chìm vào bóng tối, không bao giờ sáng lại nữa!?” Cố Tích Triều nhớ đến nơi lầu cao phồn hoa, đèn đuốc không bao giờ tắt, đường phố chen chúc, bước chân người và xe cộ gấp gáp ngược xuôi những điều đó vốn là tương lai hiện thực, nhưng lại như cách xa nghìn trùng, còn xa hơn cả sao sáng lấp lánh trên trời đêm kia. Bây giờ mình đang ở trong kiếp trước hay là đang trong ảo ảnh do ý thức tự thêu dệt? Nếu là kiếp trước, tại sao những người có liên hệ mật thiết với mình đều có thể tìm được tọa độ tương ứng trong thực tế, chỉ có Thích Thiếu Thương là chưa từng xuất hiện?? Không lẽ chỉ có Thích Thiếu Thương mới là ảo ảnh do chính mình tạo nên? Nhưng tại sao ảo ảnh này lại rõ ràng đến như vậy, lại có thể làm người ta cảm nhận được tâm linh tương thông?? Thích Thiếu Thương thấy y thẫn thờ, nhẹ gọi: “Cố Tích Triều? Sao vậy?” Cố Tích Triều giật mình, định thần lại: “Ngươi nói, nếu quả thực có kiếp sau, chúng ta liệu có gặp được nhau?” Thích Thiếu Thương cười: “Không đâu, thế giới lớn như vậy, có thể gặp được trong một kiếp đã là do vô số nhân duyên kết thành, còn đâu được nhiều nhân duyên đến vậy chứ? Ngươi đang nghĩ lung tung cái gì?” Khi nghe hắn trả lời như vậy, không hiểu sao Cố Tích Triều thấy tâm như trống rỗng, có chút đau khổ: “Ta nghĩ cũng đúng, dây dưa trong một đời này đã đủ lắm rồi.” Thanh âm khàn khàn, dao động theo ánh lửa. Thích Thiếu Thương phát giác tâm tình của y xấu đi, đi qua ngồi xuống, cùng y dựa lưng vào vách lò gạch, hai người ngồi kề nhau, vai chạm vai: “Có thể sống tốt được hết đời này là đã tốt lắm rồi, quản gì đến kiếp sau ra sao?! Ngươi nghĩ đi, có bao nhiêu người trên đường sượt qua vai nhau mà đi, Phật gia từng nói, có thể gặp được ở trên đường đã là duyên phận rất lớn, hai người chúng ta trong kiếp này kết nghĩa kết oán, tương tri tương hận đều có cả, bây giờ lại có thể kề vai ngồi bên ánh lửa thế này, chắc bao nhiêu nhân quả kiếp trước đều dùng hết cả rồi! Kiếp sau hư vô mờ mịt, ai lại có thể bận tâm mà quản? Chỉ lo trước mắt là được rồi!” Thích Thiếu Thương nói rất thực tế, nhưng Cố Tích Triều lại biết, trong cuộc sống ở tương lai của mình, không có Thích Thiếu Thương, ít nhất trong hai mươi năm cuộc đời của mình, chưa từng nhìn thấy! Cố Tích Triều nghiêng mặt, nhìn Thích Thiếu Thương: “Hay là chúng ta ước hẹn đi?” Thích Thiếu Thương nhướn mày, tỏ vẻ hứng thú: “Ước hẹn cái gì?” Cố Tích Triều nói: “Nếu có kiếp sau, chúng ta đừng làm kẻ thù nữa được không?” Thích Thiếu Thương nhìn y chăm chú, im lặng một khắc: “Không được!” Cố Tích Triều ngẩn ra: “Tại sao?” Nhãn thần Thích Thiếu Thương u ám: “Ta nghĩ chúng ta bây giờ đã không phải là kẻ thù rồi!? Ta không thể giết ngươi rửa hận cho Liên Vân Trại, kể từ cái ngày ta từ chối xuống tay hạ sát ngươi, ta đã thành đồng lõa với ngươi, nói đến có tội, thì ta cũng như ngươi, không! Có lẽ ta tội nghiệt càng nặng nề hơn!” Cố Tích Triều sững người, trong lòng vẫn biết thứ tâm ý mơ hồ lẩn khuất đó của Thích Thiếu Thương, tuy trước giờ chưa từng biểu lộ rõ ràng, nhưng lại luôn hiển hiện bày ra đó. Nhưng mà, cảm giác tội lỗi đằng sau thứ tình nghĩa đó lại sâu nặng vượt ngoài dự liệu của Cố Tích Triều. Cố Tích Triều cuối cùng trầm mặc đi, nhất thời, trong cái lò gạch nhỏ bé chỉ có tiếng cành củi trong lửa nứt ra kêu lách tách và hơi thở nặng nhẹ không đồng nhất của hai người. Hồi lâu, Cố Tích Triều đưa cánh tay phải không bị thương ra, nắm lấy tay của Thích Thiếu Thương: “Đúng và sai đều không phải là thứ mà chúng ta có thể lựa chọn, số mệnh đã là vậy, đó là số mệnh của ngươi và ta, cũng là số mệnh của Liên Vân Trại, nếu đó đều tính là tội nghiệt, ngươi có thể cùng ta gánh vác, trong lòng ta rất vui.” Hai người nhìn vào mắt nhau, có thể thấy bóng hình nho nhỏ của mình trong mắt người kia, bóng người đó chầm chậm tiến gần, sau đó, trên môi truyền lại xúc cảm ấm áp. Dựa vào ký ức trong ảo ảnh của mình, Cố Tích Triều biết đây có lẽ không phải lần đầu tiên mình cùng với Thích Thiếu Thương chạm môi, trong ký ức hai người còn có những cử chỉ thân mật hơn nữa, chỉ là bản thân hiện đang mang ký ức của tương lai xa xôi, lại có thể tự nhiên tiếp nhận tất cả những chuyện này, làm Cố Tích Triều có chút mờ mịt. Tuy mờ mịt, nhưng lúc này ngón tay Thích Thiếu Thương giữ lấy sau đầu mình vừa thon dài vừa mạnh mẽ, đang dịu dàng chuyển động trong mái tóc, thứ cảm giác thân mật đó khiến Cố Tích Triều khó lòng cự tuyệt. Không biết từ lúc nào, vạt áo đã rời ra, thân thể dán vào nhau nóng bỏng như thiêu đốt, giây khắc đó, Cố Tích Triều quên mất cơn đau trên vai, quên mất thực tại kỳ dị lạ lùng và cuộc chiến dữ dội nơi hoang dã, trước mắt chỉ có người đó, đôi mắt đó, cùng trái tim ngăn cách bởi ***g ngực nhưng vẫn cảm nhận được đó… Có cảm giác thương tâm tràn ngập cõi lòng Cố Tích Triều, cơ hồ như đêm này là vĩnh viễn, Chuyển Phách Tán một khi cháy hết, tất cả những thứ trước mắt đều sẽ tan thành mây khói, thân ảnh Thích Thiếu Thương từ nay sẽ không thể nào thấy lại, dù cho là đời thực hay trong cõi mộng. Cánh tay và bờ ngực ôm lấy lúc này, ấm áp biết bao, chân thực biết bao, có thể cảm nhận được khổ đau và hoan lạc, cảm nhận được hơi ấm thân thể và hơi thở nóng bỏng của Thích Thiếu Thương, chỉ là, tất cả phải chăng chỉ là một cơn mộng Thận?? Cố Tích Triều run rẩy như phát bệnh, hoảng loạn nghênh hợp với nhiệt tình của Thích Thiếu Thương, chỉ muốn lưu lại tâm ý cùng hơi ấm của giây khắc này. Ánh lửa hắt bóng người nhảy múa lên vách lò gạch cong cong, bên ngoài gió xuân thổi đắm say một trời sao sáng. Mới đó, hương xuân ngọt ngào đã trôi qua, thời cuộc lại vào lúc cỏ cây xanh thắm này mà có sự biến động vi diệu. Vết thương của Cố Tích Triều không chạm đến xương, về lại Khinh Bôi Túy không lâu cũng khỏe lại bảy tám phần, chỉ để lại một vết thẹo nổi bật. Thích Thiếu Thương lo lắng thế cục của Kim Phong Tế Vũ lâu, vội vàng hồi kinh, quả nhiên không ngoài dự đoán của Cố Tích Triều, các thế lực khác trong kinh thành đều gặp phải những vụ tấn công khó hiểu, bốn bề nhất thời bao trùm bầu không khí nghi kỵ cao độ, ai nấy đều dưỡng sức chờ thời cơ. Cố Tích Triều vẫn như bình thường, xử lý các loại tin tức và tư liệu đi qua Hy Châu, hôm nay lật đến một báo cáo do thuộc hạ vừa mới đưa đến, tay Cố Tích Triều khựng lại. Trên mấy trang giấy mỏng đó, có một địa danh đặc biệt khiến tim Cố Tích Triều thắt lại, sự thật mà nửa tháng nay cơ hồ quên mất giờ chợt nổi lên: Ảo ảnh này, chính là do Chuyển Phách Tán mang đến! Địa danh đó là thứ mà trong khoảng thời gian không gian xa xôi kia từng khiến mình lưu tâm chú ý: Minh Sa Sơn! Minh Sa Sơn hiện tại nằm gần Túc Châu trong địa phận Tây Hạ. Lúc này một dải Đôn Hoàng vẫn là con đường chính yếu nối liền nam bắc, trong hoang mạc, vùng này có thể nói là nguồn nước dồi dào, cỏ cây um tùm, bò dê béo tốt, là ốc đảo hiếm có, các lữ khách qua lại từ Hồi Hột và Hắc Hãn về Trung Nguyên đều đi qua nơi đó, dừng ở đó để bổ sung nước uống và lương thực. (Hồi Hột: một dân tộc cổ ở Trung Quốc, từng lập ra một vương triều tồn tại khoảng 1 thế kỷ, là tổ tiên của người Duy Ngô Nhĩ ngày nay Hắc Hãn: vương triều của một liên minh các bộ lạc Đột Quyết nằm ở tây bắc Trung Quốc) Chỉ là thông tin cấp báo này lại đề cập đến một sự thật đáng sợ: Mười bốn ngày trước, Truy Mệnh và Lãnh Huyết trong tứ đại danh bộ bị tập kích ở Minh Sa Sơn, Truy Mệnh trọng thương, Lãnh Huyết bị thương nhẹ, tuy hiện được một thương đội hộ tống đi xuyên qua Tây Hạ về đến Đại Tống, nhưng theo tư liệu của Khinh Túy Bôi, thương tích của Truy Mệnh cực kỳ đáng ngại. Cố Tích Triều lập tức nghĩ ngay đến kết luận mà Thành Nhai Dư rút được từ quá trình thôi miên: mình đã nhìn thấy Truy Mệnh chết! Vì vậy trong lòng Cố Tích Triều trỗi lên một dự cảm không lành, tuy trong đời này Truy Mệnh và Cố Tích Triều không mấy tiếp xúc, nhưng mà vì cậu nhóc vui vẻ đơn thuần trong tương lai kia, trong lòng lại bất giác thấp thỏm. Thứ nữa, ở Minh Sa Sơn rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Khiến cho tứ đại danh bộ phải điều động hai vị mà vẫn chuốc lấy thất bại?? Trước mắt thấy mê trận trùng trùng, Cố Tích Triều lại bất giác nhớ ra bản thân đã ở trong ảo ảnh gần hai tháng rồi, một nhúm bột đó lại có ma lực đến thế này sao?