Trước khi Thích Thiếu Thương nhận được tin dữ, anh đang ở trong rừng anh đào vẽ tranh. Cố Tích Triều nghiêng người dựa vào gốc cây, mắt phượng nheo lại, trong cơn mưa hoa trở thành một quang cảnh tuyệt diệu. “Nhưng mà tôi muốn vẽ cậu trực diện.” Thích Thiếu Thương nhỏ giọng kháng nghị. “Xa như vậy, nhìn đâu cũng thấy hoa, không rõ lắm.” Cố Tích Triều cười cười, “Mông lung một chút không tốt sao? Cần gì phải rõ ràng?” Nói tới nói lui, vẫn xoay thẳng người thêm một chút. Thích Thiếu Thương cười toe. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, anh vừa cười vừa bắt máy, nhưng chỉ nghe được vài câu, nụ cười đông cứng. Cố Tích Triều lẳng lặng rũ mắt. Dưới Thúy Hoa sơn, sớm đã có cảnh sát phong tỏa hiện trường, du khách tò mò vây quanh bên ngoài, ló đầu nhìn. Nằm trước mặt Thích Thiếu Thương là cơ thể của lão Bát cơ hồ đã không còn nhìn ra hình dáng. Da đầu bị bong ra, ngũ quan cháy xém, trên mặt dính một lớp màng ẩm ướt không rõ là chất gì; đáng sợ nhất là ngực, bị thủng một lỗ to, máu thịt tung tóe, gân cốt nát như tương, nội tạng co rút, tim gan phổi đều chỉ còn bằng kích cỡ một nắm tay. Những du khách nhìn thấy được cảnh tượng đó bắt đầu phát hoảng hãi hùng, vài phụ nữ nhịn không được ngồi phục xuống ven đường nôn mửa. Thích Thiếu Thương chau mày, nhìn chăm chăm vào thi thể đáng sợ trước mắt, tay nắm chặt. Cố Tích Triều lẳng lặng đứng bên cạnh, trong đám người ồn ào cơ hồ không cảm nhận được sự hiện hữu của cậu. “Là cương thi!” Cậu nghe thấy Thích Thiếu Thương nghiến răng nói, thanh âm khàn khàn không giống mọi khi. Quay đầu nhìn, phát hiện ánh mắt anh ngầu đỏ. “Lão Bát, tôi thề, nhất định phải đem nó băm thành trăm mảnh tế vong linh cậu!” Khóe miệng Cố Tích Triều hơi nhếch, cương thi nào còn có thi thể? Sau khi “chết” bất quá chỉ là một đống tro tàn. Lúc Thích Thiếu Thương về đến nhà, trời đã đen kịt. Anh bước thẳng vào phòng lão Bát. Cố Tích Triều hơi chần chừ, rồi cũng theo vào. Trong phòng quần áo bừa bãi lộn xộn, bùa chú to nhỏ vứt loạn trên bàn, rõ ràng lão Bát lúc đó vội vàng ra ngoài. Thích Thiếu Thương thuận tay cầm lên một chiếc áo, cảnh tượng tàn khốc ban ngày lại tràn về, khiến sắc mặt anh trong phút chốc trắng bệch, ngã lùi về sau hai bước. Cố Tích Triều gấp gáp bước lên đỡ lấy. “Anh không sao chứ?” “Tôi không sao.” Ánh mắt Thích Thiếu Thương liếc quanh. Căn phòng vẫn thế, đồ vật vẫn vậy, nhưng mà, người đã không thể trở về được nữa. “Vì sao? Vì sao cậu ấy không gọi tôi cùng đi?” Anh ngồi sụp xuống vò đầu bứt tóc. Cố Tích Triều nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, “Khóc đi, để thấy thoải mái hơn.” Thích Thiếu Thương tựa vào vai cậu, không rơi lệ, nhưng thân thể lại run lẩy bẩy. “Tôi và lão Bát đều là cô nhi, lúc mười tuổi đã dựa vào nhau mà sống. Trong nhà có bùa phép ma thuật tổ truyền, tôi chỉ xem qua một lần đã học được. Nhưng cậu ấy thì không, phải luyện rất nhiều rất nhiều lần. Tôi thường hay chọc cậu ấy ngốc nghếch.” Anh thở dài, trước mắt là nụ cười tươi rói chân thành của lão Bát. “Vậy mà cậu ấy chưa từng nổi giận, mỗi ngày đều ở trong phòng nghiên cứu học hỏi, không giải trí, chẳng bạn bè. Cậu ấy còn trẻ như vậy, chưa được hưởng thụ gì cả, vậy mà đã ra đi như thế…” Thích Thiếu Thương xoa mi tâm. Cố Tích Triều lại càng kéo anh vào người chặt hơn, nhẹ nhàng nói: “Anh có chắc muốn báo thù cho cậu ấy?” Thích Thiếu Thương trầm mặc hồi lâu, phiền muộn: “Nhìn lực phá hoại ở hiện trường, tên yêu nghiệt kia phải là lục nhãn cương thi trở lên, mà công lực của chúng tôi chỉ có thể đối phó với cấp lam nhãn.” Cố Tích Triều nghe vậy đứng lên, chậm rãi nói: “Có lời đồn trong bán kính 500m là một ngôi miếu trúc, trụ trì Tuệ Giác đại sư có Thanh Long kiếm vô cùng quý giá, có thể đánh bại tất cả yêu ma quỷ quái, thậm chí…” Cậu nhìn Thích Thiếu Thương, “cương thi cấp cao nhất.” Thích Thiếu Thương kinh ngạc mừng rỡ, “Thật không? Vì sao tôi chưa từng nghe qua?” Cố Tích Triều úp mở: “Tôi cũng nghe trưởng bối trong nhà nói sơ qua, không biết có đáng tin không. Bất quá, nếu đã chẳng còn cách nào khác, chi bằng thử một lần?” “Được!” Thích Thiếu Thương lập tức gật đầu. “Ngày mai tôi với anh cùng đi.” Cố Tích Triều lơ đãng nói. “Cậu?” Thích Thiếu Thương có chút chần chừ. “Thân thể của cậu còn chưa khỏe, không nên đi tàu xe đường xa mệt nhọc, tôi đi một mình được rồi.” Cố Tích Triều cười khẽ, “Chủ ý là của tôi, đương nhiên tôi muốn biết thực hư ra sao.” Nói xong xoay người bước ra khỏi phòng. Thích Thiếu Thương chặn cậu lại, “Tích Triều, cái chết của lão Bát chứng minh đang có cương thi nhắm vào chúng ta, tôi không muốn khiến cậu phải gặp nguy hiểm.” “Huống chi…” Anh hạ giọng, “Lão Bát đã đi rồi, nếu cậu cũng có chuyện, tôi không biết nên sống tiếp thế nào nữa.” Cố Tích Triều trong lòng len lỏi một luồng cảm xúc ấm áp, “Chúng ta vừa mới quen biết thôi.” Thích Thiếu Thương chăm chú nhìn cậu, “Vừa quen thì sao? Thời gian nói lên điều gì? Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cậu ở rừng anh đào, tôi đã không thể kiềm chế bản thân…” Cố Tích Triều yên lặng rũ mắt. Cả ngàn năm qua, cậu sớm cho rằng tim mình đã giá lạnh, nhưng thời khắc này, lại nghe được âm thanh đá tan băng chảy. Thích Thiếu Thương không thấy cậu đáp, tự đáy lòng hối hận mình đã quá đường đột, gọi một tiếng “Tích Triều…” lại không biết nên nói gì thêm. Hai người lẳng lặng nhìn nhau. Trăng, lưỡng lự trong bóng đêm vô tận. Cây, múa loạn để che mất con tim. Đang lúc mơ màng, Cố Tích Triều nghiêng người trăn trở hôn lên môi anh. Thích Thiếu Thương không kịp phản ứng, nhất thời ngây ngẩn. Cho đến lúc biết rõ đó không phải là ảo giác, mới bắt đầu đáp lại. Đôi môi Cố Tích Triều như lửa, chạm vào chỗ nào, chỗ đó hóa thành dòng dung nham nóng bỏng, bùng nổ trong nháy mắt. Lý trí vừa le lói đâu đó, ngay lập tức bị ngọn lửa kia bao phủ, cuồng điên thiêu đốt quá khứ tàn khốc cùng tương lai nguy hiểm bủa vây…