Đồ Vấn đi đến chỗ Lý Văn Hiên, cúi đầu nhìn thoáng qua dòng chữ như gà bới, nói: “Của cậu.” Lý Văn Hiên gắt gao nâng đầu lên, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Cái gì của tôi?” Đồ Vấn cầm bài thi lên, đưa cho cậu: “Bài thi.” Lý Văn Hiên nhìn thấy bài thi hai mươi lăm câu, mà cậu sai một nửa bài thi, khóe miệng co giật. Ngẩng đầu hỏi: “Đồ Vấn, cậu sai mấy câu?” Đồ Vấn mặt không biến sắc nói: “Một câu.” Lý Văn Hiên không tin, nhăn mày hỏi: “Một câu?” Đồ Vấn: “Ừ” Nữ sinh đứng trước Lý Văn Hiên xoay người, thổi một làn gió lạnh về phía cậu: “Đồ Vấn học tập tốt, sai một câu không phải là bình thường sao?” Lý Văn Hiên nhíu mày: “Cậu im đi.” Đồ Vấn cúi đầu, vừa muốn đi đã bị Lý Văn Hiên kéo lấy góc áo. Đồ Vấn dừng lại. Lý Văn Hiên hỏi: “Bài thi của tôi, sao lại ở chỗ của cậu?” “Là thầy chủ nhiệm bảo tôi đưa cho cậu” Cô quay đầu, “Ngoài ra, tôi quên nói cho cậu,Trần Hầu Nhâb yêu cầu cậu lên văn phòng sau khi tan học.” Lý Văn Hiên gãi đầu, kêu “Fuck”. Bởi vì âm thanh quá lớn, khiến người khác đều quay đầu nhìn về hướng này. Có nam sinh trêu ghẹo nói: “Lý Văn Hiên, mày muốn Fuck ai thế?” Lý Văn Hiên cáu kỉnh: “Cút, mày mới là người muốn.” Đồ Vấn không quay đầu lại, trở về chỗ ngồi. Lý Văn Hiên nhìn theo Đồ Vấn, ánh mắt mang theo nghiền ngẫm. Cho đến lúc tan học, có người chạy đến trước mặt Lý Văn Hiên, vỗ cậu một phát: “Đi, về nhà.” Lý Văn Hiên sắc mặt không tốt lắm, nói: “Chúng mày về trước đi.” Lý Văn Hiên bình thường kiêu ngạo, nhưng khi tức giận là là loại đáng sợ. Nam sinh thức thời nói: “Vậy bọn tao đi trước.” Lý Văn Hiên gật đầu. Trong phòng học chỉ còn lại Lý Văn Hiên và Đồ Vấn. Lý Văn Hiên ngập ngừng hỏi: “Cậu còn chưa về sao?” Đồ Vấn đeo cặp sách lên, nói: “Bây giờ về.” Lý Văn Hiên gật đầu, từ tốn bước ra khỏi phòng học. Đồ Vấn đeo cặp sách, hướng về phía tiểu khu đi, cuối cùng đem cặp sách để ở quán ăn vặt, đi ra mua đồ ăn. Một nhóm người không biết từ đâu tới, cầm đầu là một người đàn ông cao lớn, hai cánh tay đầy hình xăm, cái đầu hói bóng lưỡng. Đồ Vấn giống như không phát hiện ra, cúi đầu đi về phía trước. Đầu trọc chặn ở phía trước, hất hàm, đẩy Đồ Vấn, nói: “Không thấy ông mày à, mau đưa tiền đây.” Đồ Vấn lùi về sau một bước, nhíu mày, nói thẳng: “Tôi không có nợ tiền các người.” Đầu trọc khinh thường xì một tiếng: “Mày không nợ tiền? Nhưng cha mày nợ.” Đồ Vấn: “Vậy tìm ông ta mà đòi.” Đầu trọc nổi giận đùng đùng, chỉ thẳng vào mặt Đồ Vấn, hét lên: “Tìm ông ta? Tao khinh! Cái thằng họ Đồ kia đã sớm chạy đi đâu rồi! Mày nghĩ rằng tao ngốc hả?” Tên thuộc hạ bên cạnh đẩy cậu một cái: “Nhanh chóng đem tiền trả cho bọn tao, bằng không mày thay ba mày đi ngồi tù đi.” Đồ Vấn mặt lạnh như băng: “Tôi không có tiền.” Đầu trọc bị vẻ mặt với bộ dáng không sao cả làm cho tức giận, khua tay, kêu lên: “Đánh cho tao!” Người phía sau lập tức nghe lời, đi lên đạp thẳng vào bụng Đồ Vấn. Đồ Vấn trực tiếp tự mình đứng lên, nhìn động tác rất quen thuộc như là đã luyện qua. Một trận ồn ào ẩu đả vang lên. Bạch Niệm cùng Trịnh Thư Ý đang ở ven đường mua trà sữa. Bạch Niệm tựa hồ như nghe được âm thanh gì đó, hỏi: “Cậu có nghe  thấy tiếng gì không?” Trịnh Thư Ý tâm tư đều bị trà sữa lấy đi rồi, nghe cô hỏi, nghi hoặc quay đầu: “Không có, cậu nghe được cái gì à?” Lúc này, chủ quán trà sữa cầm 2 cốc trà sữa đi ra, nhỏ giọng nói: “Các cô không biết hả? Hai ngày này, một đống người đến phố ăn vặt, luôn kiếm chuyện, gây sự.” Bạch Niệm hỏi: “Ai vậy ạ?” Chủ quán lắc đầu: “Khó mà nói.” Trịnh Thư Ý nói: “Có cái gì mà khó nói?’ Chủ quán nhìn bốn phía, mới nói: “Nhìn như côn đồ, không giống người tốt.” Trịnh Thư ý nói: “Họ đến đây làm gì thế?” Bạch Niệm véo Trịnh Như Ý, cho cô nàng một ánh mắt. Đừng hỏi. Trịnh Thư Ý trợn mắt lại với cô: Tớ muốn hỏi một chút Chủ quán còn nói: “Nghe nói có người thiếu tiền họ, hai ngày nay vẫn đến đòi tiền đấy.” Bạch Niệm cẩn thận hỏi: “Ai vậy?” Chủ quán xoay người thu dọn đồ đạc, nói: “Là một người trẻ tuổi, nhìn qua trạc tuổi các cô, là một người đẹp trai nhưng rất ít nói và có vẻ thâm trầm.” Ông chủ lại chỉ chỉ phía trước.”Đấy, ngay tại phía trước, rẽ hai khúc cua kia liền thấy.” Trịnh Thư Ý hỏi: “Từ bao lâu rồi?” Ông chủ tính tính, nói: “Không lâu lắm, đã gần một tuần” Bạch Niệm như là nhớ tới cái gì, trà sữa chưa kịp lấy, chạy thẳng đến chỗ ông chủ nói. Trịnh Như Ý không gọi lại, lấy trà sữa, chạy ở phía sau. Mãi cho đến nơi, Bạch Niệm bỗng dừng lại. Trịnh Thư Ý cong lưng thở hồng hộc, nói: “Cậu nói, cậu, cậu chạy tới cái nơi này để làm gì hả? chúng ta…”, cô nhìn về phía đối diện, lời muốn nói ra lại nuốt trở lại. Đồ Vấn ngồi dưới đất, đem bản thân cuộn thành một con tôm, đầu đặt trên gối. Lý Văn Hiên mặt mũi bầm dập đứng bên cạnh. Trịnh Thư Ý đứng thẳng dậy: “Lý Văn Hiên? Tại sao cậu lại ở chỗ này?” Trong khi cô nàng hỏi, Bạch Niệm đi đến bên cạnh Đồ Vấn, ngồi xổm xuống. Lý Văn Hiên nhíu mày, nói: “Cậu tới làm gì?” Trịnh Thư Ý lắp bắp: “Tớ, tớ tới xem như thế nào.” Lý Văn Hiên đi nhanh về phía trước: “Cậu từ nay đừng có đến mấy cái chỗ như thế này nữa.” Trịnh Thư Ý nhìn Bạch Niệm, không nói gì. Lý Văn Hiên “Ách” một tiếng, nhìn về phía Trịnh Thư Ý: “Cậu có nghe thấy không vậy?” Trịnh Thư Ý quay đầu: “Nghe thấy mà.” Lý Văn Hiên ôm tay: “Nghe thấy cái gì?” Trịnh Thư Ý nói: “Lần sau đừng tới.” Lý Văn Hiên: “Lần sau!?” Trịnh Thư Ý sửa miệng: “Về sau, về sau cũng không đến đây nữa.” Lý Văn Hiên lẩm bẩm: “Như thế còn được.” Bạch Niệm ngồi xổm ở bên cạnh Đồ Vấn trong chốc lát. Cậu vẫn luôn gục đầu, không có ý ngẩng dậy. Trịnh Thư Ý cùng Lý Văn Hiên đứng đối diện nhìn bọn họ. Trịnh Thư Ý đầu hướng phía trước một chút, hỏi: “Cậu ấy bị làm sao vậy?” Lý Văn Hiên quay đầu: “Tôi làm sao mà biết được.” Trịnh Thư Ý: “Vậy mặt mũi của cậu sao lại bầm dập như vậy? Bị heo đụng hả?” Lý Văn Hiên cắn răng: “Tôi bị cậu đụng đấy!” “Ah.” Lý Văn Hiên: “Cậu a cái gì?.” Trịnh Thư Ý: “Cậu gặp qua chú heo nào xinh đẹp như tớ không?” “……………” Đồ Vấn trưc tiếp ngã xuống mặt đất, môi thâm lại, trán còn có tầng mồ hôi mỏng. Bạch Niệm sợ tới mức bả vai run lên, cứng đờ tại chỗ. Trịnh Thư Ý cùng Lý Văn Hiên nhíu mày đi tới. Bạch Niệm hỏi: “Cậu, cậu ấy bị làm sao vậy?” Lý Văn Hiên nói: “Đưa đi bệnh viện, đừng để cậu ấy chết.” Trịnh Như Ý liếc cậu ta một cái: “Cậu nói cái gì thế hả?” Bạch Niệm ngẩng đầu nhìn Lý VĂn Hiên. Lý Văn Hiên quay mặt đi: “Tôi nói bừa đấy thôi.” Bạch Niệm lấy điện thoại di động ra, bình tĩnh bấm 120, trần thuật một lần vị trí cùng địa điểm. Bốn người đợi tại chỗ đại khái hơn 10 phút. Nhân viên cứu hộ vội vội vàng vàng đến đưa Đồ Vấn nâng lên xe cứu thương, tức tốc hướng bệnh viện nhân dân. Lúc đang muốn lên xe, vốn 3 người đều phải lên xe. Nhân viên y tế nói nhiều người không tốt cho việc hô hấp của Từ Ôn, cuối cùng chỉ để lại Bạch Niệm một mình lên xe. Lúc gần đi, Trịnh Thư Ý cầm tay Bạch Niệm, nói: “Tớ cùng Lý Văn Hiên bắt taxi, cậu đừng khẩn trương, có bác sĩ nên sẽ không có việc gì đâu.” Bạch Niệm gật gật đầu, miễn cưỡng cười. Trên xe. Trịnh Thư Ý mở miệng trước hỏi: “Cậu sao lại như vậy?” Lý Văn Hiên nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Không rõ lắm, lúc tôi đi ngang qua, thấy người ta bị đánh thê thảm. Nếu tôi không ra tay giúp đỡ, không biết sẽ xảy ra cái gì đâu.” Trịnh Thư Ý “A” một tiếng, nói: “Cho nên cậu cũng bị đánh?” Lý Văn Hiên: “Tôi không phải vì giúp cậu ta sao? Nếu tôi một mình một ngựa còn làm sao có thể bị đánh?” Trịnh Như Ý gật gật đầu, cảm thấy có lý. Ngừng vài giây, Trịnh Thư Ý lại hỏi: “Không đúng lắm, Lý Văn Hiên.” Lý Văn Hiên: “Làm sao?” Trịnh Thư ý: “Nhà cậu… không phải ở khu phố này mà?” Lý Văn Hiên không nói gì nữa. Trịnh Thư Ý như bừng tỉnh ngộ ra, vỗ Lý Văn Hiên một cái: “Cậu theo dõi cậu ấy!” Lý Văn Hiên che miệng cô: “Cậu nói bừa ít thôi.” Trịnh Thư Ý phủi tay cậu: “Cậu thôi giả bộ đi. Không phải là cậu không vừa ý với cậu ấy sao?” Lý Văn Hiên: “Tất cả đều là quá khứ! Tôi cần gì phải so đo với một bệnh nhân chứ?” Trịnh Thư Ý gật đầu: “Rất khó nói… Cậu về sau không được làm như vậy nữa.” “Ừm” Trịnh Thư Ý: “Ừm”.