Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt của Hạ Gia Du rõ ràng dịu xuống, cao hứng mà nhìn cô: “Ta biết Tiểu Giai sẽ tin tưởng ta.” Chợt nhỏ giọng oán giận, “Gần đây Tiểu Giai rất bận, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau đi ra ngoài chơi. Cuối tuần này, Tiểu Giai có thời gian hay không, chúng ta cùng đi leo núi?”. Hắn nhiệt tình đề nghị, hình ảnh đêm qua A Đức ngồi trên ghế điều khiển trong xe luôn quanh quẩn trong đầu hắn. Hắn biết đó là bạn bè khác phái của Tiểu Giai, cũng biết A Đức kia luôn chướng mắt, khinh thường hắn, hắn nhìn A Đức kia cũng không thuận mắt, phần lớn là do lòng tự ti của hắn. So với hắn A Đức lớn lên tốt, gia thế càng tốt hơn, có nhiều lần hắn thấy A Đức trái ôm phải ấp, mỹ nữ giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa vây xung quanh A Đức kia, hắn vừa tự ti lại vừa hâm mộ. Hắn cảm giác được gần đây Vu Giai rất xa lánh hắn, có lẻ chính cô cũng không phát hiện, tuy rằng trên mặt luôn mỉm cười, nhưng đáy mắt đầy vẻ không kiêng nhẫn, hắn quen thuộc cô như vậy, sao có thể không phát hiện ra. “Tôi chỉ sợ không có thời gian.” Vu Giai nói, cô cũng chú ý tới trong khoảng thời gian gần đây cô có hơi xa cách Hạ Gia Du, không phải do cô cố tình, chỉ là do thói quen, trước khi trọng sinh bên cạnh cô không có Hạ Gia Du, nhưng cô cũng không còn thời gian để nói chuyện, đi chơi, … với hắn. Chuyện đời trước, tuy rằng Hạ Gia Du lừa gạt cô, cuối cùng lựa chọn nữ nhân khác, tai nạn xe cũng không phải do hắn bày kế, đời này cô liền thành toàn cho hắn và Lý Ngãi. Liệu tình yêu không có bị ngăn cản sẽ giống như kiếp trước thành một cây bách hợp cao lớn hay sẽ phát triển thành một bông hoa trong nhà kính? Cô rất tò mò. Cứ chậm rãi xa cách dần cũng rất tốt. Cho nên, cô không nghĩ đến việc cứu vãn nó. Cô mệt mỏi. “Tiểu Giai” Hạ Gia Du còn muốn nói thêm, lại nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, liền nuốt những lời muốn nói xuống, “Nếu mệt rồi, thì hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút. Anh thấy em không lái xe trở về, xe hỏng rồi sao?” Hắn để Trang Đình ngồi trên ghế sopha, quen cửa quen nẻo mà vào bếp bưng ra một ly sữa nóng, đưa lên khóe miệng của Vu Giai, mỉm cười ấm áp, “Uống hết đi, cảm giác sẽ tốt. Ngày mai em đi đoàn phim rồi, để anh đưa em đi.” Vào một thời điểm nào đó, Hạ Gia Du thật sự là một người bạn trai ôn nhu chu đáo. Vu Giai có chút xúc động, thuận tay cầm lấy ly sữa uống một hơi. Hạ Gia Du cầm ly đặt trên bàn trà, dùng ngón tay xoa bóp hai bên lông mày của cô, lực đạo không nhẹ cũng không nặng. “Anh học kỹ thuật xoa bóp ở đâu vậy?” Vu Giai thở dài trong lòng, cười hỏi. Hắn cười, làm ra vẻ kinh ngạc: “Em không biết thú cưng cũng cần matxa sao?” Tuy rằng biết hắn cố tình nói vậy để chọc cô cười, nhưng Vu Giai vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng, cố ý nghiêm mặt: “Anh thật sự xem em trở thành con gì?” “Samoyed trắng.” Hạ Gia Du trả lời. “Gia Du ca ca…” Hai người đang cười, bỗng có một âm thanh yếu ớt truyền tới. Hai người quay đầu lại. Trang Đình tay ôm ngực ngã trên sô pha đối diện, mồ hôi từ trên trán không ngừng tuôn xuống, sắc mặt tái nhợt, hô hấp khó khăn. Hạ Gia Du nhảy dựng lên, vội vàng nhào qua: “Tiểu Đình, em làm sao vậy?” Giọng nói của Trang Đình yếu ớt: “Gia Du ca ca, em thật khó chịu, thật là khó chịu…”. Nắm lấy quần áo của Hạ Gia Du, bàn tay tái nhợt giống như sắc mặt của cô, mạch máu màu xanh lá dưới làn da cũng có thể thấy được. Tuy rằng không cùng chuyên ngành, nhưng dù sao Hạ Gia Du vẫn học y, hướng dẫn Trang Đình bình tĩnh hô hấp nhưng hiệu quả không hề rõ ràng. Vu Giai ở bên cạnh nhìn: “Đưa đi bệnh viện đi.” Hạ Gia Du gật đầu: “Tiểu Giai, em nhìn Tiểu Đình một chút, anh đi lấy xe.” Đứng dậy định rời đi, nhưng Trang Đình vẫn giữ chặt quần áo của hắn. “Để tôi đi.” Vu Giai nói. Hạ Gia Du nhìn tay Trang Đình đang nắm chặt quần áo hắn, không còn biện pháp nào: “Đây là chìa khóa gara, chìa khóa xe còn ở trên xe.” Vu Giai cầm lấy chìa khóa gara. “Tiểu Đình, Tiểu Đình.” Vu Giai rời đi lấy xe, Hạ Gia Du tiếp tục trấn an Trang Đình: “Tim của em không tốt, không được kích động, cùng tập hít thở với anh, hít vào ____thở ra____hít vào____thở ra____” Âm thanh dưới phòng khách làm ảnh hưởng đến Tiểu Duy đang ở trên lầu, Tiểu Duy đứng ở đầu cầu thang nhìn hai người trong phòng khách, khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ châm chọc. Tâm tư của Trang Đình rõ ràng khắc sâu trên mặt của cô ta, đại khái chỉ có mình Hạ Gia Du là không thấy. Xe tới, Hạ Gia Du ôm Trang Đình lên xe, Vu Giai đang muốn lái xe đi, Tiểu Duy đột nhiên mở cửa xe ngồi vào: “Em cũng đi.” Vu Giai cũng không nói gì, khởi động xe, hướng về phía bệnh viện gần nhất. Trải qua một hồi đăng kí khám, Tranh Đình cũng thuận lợi vào được phòng bệnh, truyền nước. Bác sĩ trực ban tức giận nói: “Người bệnh có bệnh tim bẩm sinh, màng tim mỏng, lưu thông máu kém, bình thường kị nhất là cảm xúc bị kích động. Các người làm người nhà như thế nào, người bệnh phải được chăm sóc tỉ mỉ. Loại tình huống như hôm nay, nếu còn phát sinh thêm vài lần nữa sẽ dễ dẫn đến suy tim, tính mạng của người bệnh coi như xong.” Bọn họ chỉ có thể im lặng nghe, Tiểu Duy định phản bác lại, nhưng bị Vu Giai ngăn cản. Bác sĩ nói xong, lại tỉ mỉ kỹ càng nhắc nhỡ những điều cần chú ý trong quá trình theo dõi, thấy bọn họ đều nhớ kỉ mới chịu rời đi. Đứng ở hành lang ngoài phòng bệnh, Hạ Gia Du vẻ mặt xin lỗi: “Ngày mai không thể đưa em đi đoàn phim, thực xin lỗi, Tiểu Giai.” “Tôi tự lái xe đi là được.” Vu Gia có nhiều hơn một chiếc ô tô trong gara của mình. Hạ Gia Du còn muốn nói thêm cái gì, Tiểu Duy đã từ trong phòng đi ra: “Tiểu Giai tỷ, chúng ta đi về thôi.” Vu Giai nhìn hắn: “Một mình anh ở lại được không?” “Đương nhiên có thể, anh là một người đàn ông mạnh mẻ nha.” Hạ Gia Du cười, cánh tay cong lại, ý chỉ cơ bắp của hắn. Vu Giai cười cười: “Vậy tôi cùng Tiểu Duy về trước.” “Ân, em trở về nghỉ ngơi cho tốt.” Sự việc không hề giống như đời trước, lúc đó cô không nhận được vai nào trong “Biên thành”, “Vệ tử phu” cũng chưa bắt đầu quay, cô và Hạ Gia Du ở lại cùng chăm sóc Trang Đình, ban đêm bệnh tình của Trang Đình lập lại vài lần, khiến bọn họ quá sức mệt mỏi, nhưng Trang Đình một chút cũng không có ý lãnh ân tình này, địch ý đối với cô của Trang Đình lại ngày càng nhiều. Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, đó là người ngưỡng mộ, một lòng hướng về Hạ Gia Du, hai tháng sau bệnh tình của Trang Đình càng thêm nghiêm trọng, không thể cứu chữa. Hạ Gia Du buồn bã một thời gian. Hai buổi tối liên tiếp không có được giấc ngủ hoàn chỉnh, ngày hôm sau, Vu Giai nhìn thấy quầng thâm mắt của chính mình trong gương, cố gắng chườm nóng chườm lạnh để che lại quầng thâm mắt trước khi ra khỏi nhà. Đêm qua tới giờ, Vu Đoan không hề về. Tiểu Duy đang ăn bữa sáng: “Vu Giai tỷ, cho em đi chung với chị đến nơi chị làm xem thử đi?” Vu Giai liếc mắt, cúi đầu ăn cơm, tay nghề của cô không bằng anh trai, bữa sáng cũng không ngon như mọi khi: “Em đi làm gì? Nơi đó ngư long hỗn tạp. Anh trai đã liên hệ trường học cho em rồi, đáng lẻ hôm nay em phải đi báo danh.” “Em ghét nhất là đến trường học, bởi vì không muốn đi học nên em mới bỏ về nước một mình.” Cô lẩm bẩm lầm bầm nói, thọc dĩa trứng chiên vỡ nát. Ngẩng đầu, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng: “Giai biểu tỷ, chị mang em theo nhìn xem, em rất tò mò ở thành phố điện ảnh có cái gì. Có phải cảnh sắc hương vị đều toát lên vẻ cổ xưa như trong phim điện ảnh? Giai biểu tỷ___?” Cô chạy tới, lay cánh tay Vu Giai. Vu Giai bị cô làm cho chóng mặt cũng nhất quyết không đồng ý: “Hôm nay em thành thành thật thật đi tới trường học báo danh đi, trường học nghệ thuật, sẽ có rất nhiều soái ca.” Vu Giai cười nói. Quả nhiên Tiểu Duy bị cô dụ dỗ: “Trong trường thật sự có soái ca?” Vu Giai nghiêm túc, dụ dỗ nói: “Đương nhiên. Những minh tinh hiện nay, phần lớn đều xuất thân từ trường học nghệ thuật này.” Vu Giai đi tới đoàn làm phim, Tiểu Duy vô cùng cao hứng mà đến trường học báo danh..