Cốc Trình Hàm, theo trí nhớ của cô thì trong cả hai kiếp cuộc đời anh chỉ toàn là bi kịch. Trong mỗi quyển sách, vì để giúp cho vai chính đặc biệt có được sự oai hùng, lương thiện và tốt đẹp nên sẽ luôn có những nhân vật phản diện, boss được sinh ra để làm nền. Giống như trong trò chơi thông quan, phản diện được tạo ra chỉ là để chờ bị vai chính chém chết. Ở bộ sách mà Lý Tu làm vai chính, Vu Giai chỉ được coi như là một vai phụ nhưng Cốc Trình Hàm lại được xem là boss. Anh và Lý Tu “kết duyên” sau khi gặp cô. Kể từ khi Lý Tu bước vào giới giải trí, cô chính là vật hy sinh có tên tuổi đầu tiên, tiếp đến là Cốc Trình Hàm. Bọn họ đều cùng quen một nữ nhân chuyên “giật dây bắc cầu”, gọi là Giang Yến Linh. Cô là một đại tiểu thư ác độc, kiêu căng, ngạo mạn. Còn anh có tiếng là một đại thiếu gia hung ác, xấu tính. Lúc ấy, Giang Yến Linh chỉ là một nữ minh tinh hạng ba không nổi danh. Cho dù cô ta có ra mắt sớm hơn bọn họ nhưng cũng không hot cho tới khi gặp được Lý Tu. Đứng ở ven bờ sông, gió thổi buốt lạnh. Vu Giai bỗng nhiên nhớ tới ít lâu sau Chín Ca sẽ ký kết hợp đồng với một đám nghệ sĩ, Giang Yến Linh cũng nằm trong số đó. Một cơn gió lớn thổi tới, cô khẽ run rẩy. Không biết tận đáy lòng cô toát ra sự lạnh lẽo hay do cái lạnh của gió. Cô khoanh tay, quay đầu lại, đối diện với một cặp mắt phượng sáng ngời. Đuôi mắt nhếch lên, chân mày như họa, giường như đôi mắt ấy chứa mười phần sức sống. mang theo một cảm giác kiêu ngạo nói không nên lời. Cho dù lúc anh cười cũng như thế này nhưng ở trong mắt người thiếu tự tin, nụ cười ấy lại có ý xem thường. Lúc này, đôi mắt mang theo một chút men say lại càng thêm sáng ngời dụ người.  “Trời lạnh rồi, vào xe ngồi đi.” Tiếng nói của anh vang trong đêm gió buốt, có hơi thấp trầm. Chắc là do mới uống rượu xong có được sự hiền hậu mà thường ngày hiếm khi có. Anh quơ quơ tay cầm bình rượu trong không trung rồi đặt ở lan can, không đưa lên miệng. Đứng ở trên cầu nhìn xuống dòng nước chảy, vẻ mặt hơi suy sụp, cũng không có vẻ gì là chật vật cho lắm. “Được rồi, tôi quay lại xe đây.” Vu Giai cười cười xoay người rời đi. Còn chưa kịp đi, cô đã nghe được giọng nói tức muốn hộc máu của Cốc thiếu gia. “Người phụ nữ này!” Vu Giai quay đầu lại thấy đôi mày kiếm của Cốc thiếu gia dựng ngược lên, đuôi mắt nhếch cực cao. Đôi mắt phượng sáng ngời ấy dường như muốn phun lửa.trông rất giống con hổ đang giương nanh múa vuốt. Cô nhịn không được mà cười ra tiếng, không sợ hãi trước sự bạo nộ của anh mà đưa móng vuốt lên sờ đầu anh. “Tôi biết tôi là phụ nữ rồi, thiếu gia đây không cần phải lớn tiếng nhấn mạnh như vậy đâu.” Anh thở hồng hộc, vừa muốn mở miệng đã bị Vu Giai nói trước. “Là ai chọc cậu khó chịu vậy?” Khóe miệng cô lén cười, giọng điệu thoải mái, ưu tư. Hơn nữa, cô vừa nói vừa xoa xoa cánh tay. Hành động ấy làm cho lời nói của cô càng trở nên có lệ. Thật ra, bọn họ cũng không hiểu nhau cho lắm. Trên đời này, có rất nhiều câu nói tuy đơn giản nhưng mang nhiều hàm ý. Ví dụ như từ xưa đã có câu: “Đầu bạc mà như mới quen” đối câu “Vừa gặp mà như thân thiết lâu rồi”. Lúc sáng thử vai, sau khi nói chuyện với nhau, Cốc Trình Hàm tự nhiên liền có cảm giác này. Nếu không, anh đã không chủ động mời cô đi ăn cơm. Đối với người mà mình không thích, từ trước đến giờ, anh toàn dùng “lỗ mũi” để nói chuyện với họ, tỏ ý bị quấy rầy. Nhưng nếu trong một ngày, hai người đã gặp mặt nhau những hai lần ở hai địa điểm khác nhau, vậy cũng đã được coi như là duyên phận rồi. Cốc thiếu gia lên tiếng: “À, vậy là cô tính trút giận thay tôi à?” Anh liếc mắt nhìn qua, đánh giá Vu Giai trong chốc lát rồi duỗi tay ra, xoa đầu cô. Bị sắc đẹp của thiếu gia mê hoặc, Vu Giai nghĩ lại về hành động ban nãy của mình, sau một hồi im lặng. Thế này là xem như gậy ông đập lưng ông rồi. Cô sờ đầu anh một cái, anh liền muốn xoa lại đầu cô. Lại nói, hành động này của anh… cũng thật là đáng yêu. “Tôi mời cậu ăn bữa khuya, cậu cho tôi chút mặt mũi được không?” Cô đến gần, trong đêm gió ngược, mùi rượu hơi nồng. Gió đêm xuân đúng là lạnh đến run người. Gió thổi lạnh, đứng ở đầu cầu để tán gẫu, thật là ý tưởng tào lao hết sức. Cách đó không xa có cửa hàng buôn bán mở suốt 20 giờ, chi bằng vào đó vừa uống trà nóng vừa nói chuyện. Trong tình huống cho phép, Vu Giai chẳng bao giờ làm khổ chính mình. Có lẽ sau khi xoa đầu cô, thiếu gia đã cảm thấy bình thường trở lại, anh đồng ý lời đề nghị của Vu Giai. Vì xe của Cốc Trình Hàm đậu hơi xa nên Vu Giai không muốn chờ, hai người ngồi lên xe cô. Hiện còn chưa đến 10 giờ nên vẫn còn rất nhiều cửa hàng mở cửa, đặc biệt là tiệm ăn uống. Qua hai con phố, bọn họ liền tìm thấy được một tiệm cà phê. Vu Giai để Cốc Trình Hàm ở cửa rồi lái xe đi tìm chỗ đậu. Tiệm này không có nhiều người lắm. Những người ngồi trong đây nếu không phải là người yêu của nhau thì cũng là bạn bè, vừa tan làm. Vu Giai đẩy cửa tiến vào. Âm thanh thanh thúy của chuông gió vang lên. Tiếp sau đó là giọng nói của người phục vụ, “Hoan nghênh quý khách.” Cô đứng ở cửa nhìn xung quanh, thấy Cốc Trình Hàm ngồi dựa cửa sổ vẫy tay với cô. Có một cô gái mặc bộ đồng phục của người phục vụ đang đứng ở bên cạnh anh chờ chốt đơn. Vu Giai đến đấy, đặt chiếc túi xách xuống chỗ ngồi. Thiếu gia đưa thực đơn qua, “Cà phê, trà sữa hay là sữa bò? Cô muốn uống cái gì?” “Ở đây có trà không?” Vu Giai mỉm cười nhận thực đơn, hỏi người phục vụ. Cô bé phục phụ này hình như vẫn còn rất nhỏ, cỡ khoảng 17, 18 tuổi gì đó. Giọng nói còn có vẻ non nớt. “Có, chị muốn uống gì ạ? Chúng em có trà hoa, hồng trà và trà xanh. Trà hoa có trà hoa lài, trà hoa hồng, chớ quên trà hoa, trà hoa bách hợp, trà hoa cúc vạn thọ… Hồng trà có Kỳ môn hồng trà, đại cát lĩnh hồng trà, ô ba hồng trà, a tát mỗ hồng trà; trà xanh có Bích Loa Xuân, Trúc Diệp Thanh, Long Tĩnh, Hoàng Sơn mao phong, trà xanh Lục An……” Có rất nhiều tên trà độc và lạ, khó tài nào nhớ nổi. Thế mà mồm miệng cô bé ấy vẫn rất lanh lợi, âm thanh rõ ràng, nghe thôi cũng là một loại hưởng thụ, khiến tâm tình cũng trở nên tốt hơn. “Một tách Kỳ môn hồng trà, một bánh Tiramisu và một phần bánh bông lan quả phỉ nhé!” Ở Hà gia, cô cũng không ăn nhiều nên lúc này có cảm giác đói bụng. Cô bé phục vụ nhắc lại những món mà bọn họ đã chọn, kiểm tra đi, kiểm tra lại kĩ càng rồi mỉm cười, khom lưng, “Cám ơn quý khách. Xin vui lòng chờ một lát.” Xong, ôm thực đơn rời đi. Đồ ăn được đưa lên rất nhanh. Vu Giai nhẹ nhàng kéo cái đĩa điểm tâm lại gần rồi ăn. Cốc Trình Hàm cầm tách cà phê trong tay nhưng không uống. Ánh đèn cam của tiệm cà phê chiếu vào mặt, để lại một góc tối nhỏ. Anh khép hờ mắt, người nghiêng nghiêng dựa vào chỗ tựa lưng, cánh tay phải đặt trên tay vịn. Lúc đầu, nhìn có vẻ như anh rất mệt mỏi. Sau cởi áo khoác, mùi rượu trên người cũng đã biến mất. Vu Giai đã lót dạ xong. Cô đặt nĩa xuống, lau miệng. Anh im lặng như vậy, cô có chút không quen. Nhưng khi nhìn vào chàng trai đối diện, cô cảm thấy tốt nhất là không nên quấy rầy hắn. Ngồi được hơn mười phút, hắn đánh tan sự im lặng bằng cách đặt cà phê còn đầy nhưng đã nguội xuống, ngồi ngay ngắn, “Hôm nay tôi có tham gia một bữa tiệc. Tâm trạng khó chịu nên muốn ra ngoài hít thở không khí.” Những lời này nói ra như là giải thích cũng như là thuận miệng nói ra. Vu Giai lên tiếng, xắn một miếng bánh nhỏ bỏ vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm. Đối với gia đình của Cốc Trình Hàm ở kiếp trước cô cũng không quen biết. Ngay cả quyển sách kia cũng không có chút thông tin. Cô chỉ đành dựa vào chút khả năng của mình, biết được những người hắn quen. Cô cẩn thận suy nghĩ. Giới giải trí hôm nay cũng không có bữa tiệc nào nổi tiếng cả. Nếu không phải do kiến thức của cô hạn hẹp thì chắc là hắn buồn vì việc riêng tư rồi. Lấy thìa khuấy hai vòng trong cốc cà phê đã lạnh, sự mệt mỏi trên khuôn mặt điển trai của Cốc Trình Hàm không những không bớt đi mà còn biểu hiện ngày một rõ hơn. Vu Giai đang băn khoăn không biết có nên nói đôi lời an ủi hay không, còn không biết nên nói gì thì bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại di động vang lên. Đó là một giai điệu cực kỳ quen thuộc. Là một ca khúc từ 10 năm trước hiện rất ít người biết đến. Cốc Trình Hàm sửng sốt, buông muỗng cà phê ra rồi từ bên trong áo khoác, lấy điện thoại di động ra. Nhìn thấy tên người gọi, hắn cau mày một hồi lâu rồi quyết định ấn từ chối. Hắn còn chưa kịp cất di động đi thì giai điệu ấy lại vang lên. Và một lần nữa, hắn lại ấn từ chối. Sau ba lần như vậy, hắn biết được rằng đối phương thực sự muốn gọi tới cùng. Cốc Trình Hàm cầm điện thoại lên như muốn ném đi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn không tình nguyện mà ấn đồng ý. Giọng nói của đối phương lập tức truyền tới qua loa điện thoại. Là giọng nữ, một giọng điệu sắc bén: “Cốc Trình Hàm…” Tốc độ nói của đối phương cực nhanh. Trừ ba chữ đầu cô có thể nghe rõ thì những câu còn lại Vu Giai chẳng thể nghe ra. Đối phương gân cổ lên nói hơn mười phút, làm cả tiệm cà phê ai nấy cũng phải ngoái lại để nhìn họ. Cốc Trình Hàm thật ra là một “lão già”, một chút xấu hổ hắn cũng không cảm thấy. Hắn đưa điện thoại ra xa, kiên nhẫn nghe đối phương phát điên xong rồi sau đó mới thể hiện sự không đồng ý mà tắt máy. Dùng muỗng khuấy cà phê hai vòng. Sau đó, hắn thả cái muỗng xuống, làm vài giọt cà phê bắn ra, dính lại trên chiếc bàn trắng sứ, trông cực kỳ rõ. “Phục vụ, cho tôi một tách cà phê khác!” Ngữ khí táo bạo có phần không kiên nhẫn này của hắn lại một lần khiến tất cả mọi người trong tiệm cà phê quay ra nhìn. Sau khi liếc mắt nhìn tầm nửa vòng, tất cả mọi người đều lập tức thu hồi ánh mắt ấy đi, làm như chưa có gì xảy ra. Sau một lúc yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng kim rơi, tiệm cà phê lại náo nhiệt trở lại. Bên trái thì các cô gái thảo luận về những bộ quần áo, kiểu dáng phổ biến của năm. Phía trước quan tâm cách sinh tồn của người châu Phi. Đằng sau thì lại nghiên cứu 108 phương pháp pha trà sữa. Vu Giai căng mặt. Bản thân cô nếu không làm vậy thì sẽ không nhịn được cười mất. Cốc Trình Hàm nửa mắt híp lại. Xem ra, ngay tại lúc này, hắn đúng là rất có uy. Nhưng cô đã chứng kiến vẻ nôn nóng và mệt mỏi của hắn nên đứng dậy không chút sợ hãi. “Cậu thật là uy vũ.” Mặc dù cô nói rất nhỏ, song Cốc Trình Hàm vẫn nghe rõ. Nói vậy, nếu trong lúc tức giận mà nghe được tiếng cười của người khác ở trước mặt thì quả thật vô cùng khó chịu, mà nửa cười nửa không lại càng khó chịu. Cốc Trình Hàm không biết rõ cách khống chế bản thân. Điều này cả người trong lẫn ngoài cuộc đều công nhận. Nếu là người khác, không phải là cô thì đã không gió yên sóng lặng như bây giờ. Hắn nhìn chằm chằm Vu Giai một lúc lâu, thở một hơi dài, “Cô không thể nói câu gì dễ nghe hơn sao? Tốt xấu gì thì cô cũng nên mời tôi một bữa ăn khuya đi chứ.” Hắn xoa đầu cô, kiểu tóc bù xù trở nên có chút rối. Hắn gõ mặt bàn, giọng nói dường như ngày càng to. “Cái gì mà lại kêu tôi mời cậu ăn bữa ăn khuya? Ít nhiều gì thì cậu cũng nên có phong độ của một thân sĩ chứ…” Nhìn vẻ mặt của hắn, Vu Giai tự động nuốt lại lời sắp nói: “Được rồi. Muốn tôi nói dễ nghe? Đơn giản.” Cô cất cao giọng nói, Cốc Trình Hàm liền nhìn gương mặt đã thay đổi biểu cảm nịnh nọt của cô, tay ôm trước ngực, há mồm ra thôi cũng đã đủ khiến cho bản mặt của hắn căng ra rồi. “A…” Vu Giai dùng giai điệu cao thứ ba của bài thánh ca để mở đầu. Tiếng hát của cô cực kỳ có nhịp điệu, “Cậu là người oai hùng bất phàm, cậu chính là vầng mặt trời kia…” Cô sử dụng đủ các loại ngôn ngữ. Từ những từ ngữ thông tục, những lời nói quê mùa cho đến cái loại ngôn ngữ chỉ để so sánh hắn với bầu trời, vô song trên mặt đất, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe chở tiền. Đất nước năm nghìn năm, trăm triệu năm vũ trụ hồng hoang, hằng tỉ năm ánh sáng chỉ có một người. Lúc này, người mà mọi người nhìn đến không phải là Cốc Trình Hàm nữa. Trên phương diện nào đó, Vu Giai và Cốc Trình Hàm đại khái là cùng một loại người. Cốc Trình Hàm thuộc kiểu “không coi ai ra gì”, còn cô là “ngoảnh mặt làm ngơ, phó mặc sự đời”. Trên thực tế thì tính cách của Vu Giai có phần cố chấp, không đâm tường không quay đầu. Đối với người đã xác định là đặc biệt thì mới có thể đặt ở trong lòng, giữ gìn, trân trọng bằng mọi cách. Những thứ lặt vặt dư giả kia sẽ tự động bị chặn lại, không cho quấy rầy. Nếu không như thế, kiếp trước cô cũng sẽ chẳng chờ đến lúc Hạ Gia Du mang Lý Ngải xuất hiện ở trước mặt mới thất vọng về nhân cách của Hạ Gia Du..