Thi Vương Cuối Cùng
Chương 23 : Ấn chú trên tay và lời hứa
Tên đạo sĩ dẫn Nhất Trung vào thẳng đến một ngôi nhà ngay cạnh một vách đá to sừng sửng, xung quanh là hàng rào làm bằng cây cỏ sơ sài và trên mỗi một mét hàng rào đều có dáng bùa và một chiếc chuông gió bằng đồng kim. Hắn tiếp tục mời Nhất Trung vào bên trong và yên tọa trên một bộ bàn ghế bằng gỗ:
-Ta xin tự giới thiệu, ta tên là Nguyễn Đình Long, đệ tử đời thứ 9 của Thiên Kiếp phái, cũng chính là nguồn gốc của thứ mà cậu đang cầm trên tay, cậu cứ gọi tôi là Long được rồi, bởi vì tôi cũng chỉ mới 25 tuổi thôi.
Nhất Trung tiếp tục hỏi:
-Rốt cuộc thì tại sao đạo phái của các người lại rèn ra món bảo bối hiếm có này để rồi lại truyền lại cho cương thi chúng tôi? Thực ra thì các người còn có ý đồ gì?
Đình Long gụt mặt cười lớn:
-Hahaha!... cậu đừng có nói như kiểu đạo phái của tôi là tà giáo có được không!...
Đình Long thở dài rồi nói tiếp:
-haizz… Kì thực mà nói thì sau trận chiến giữa lục đại trưởng lão và gia tộc cương thi Lạc Gia thì hầu hết tất cả đều hàng phục dưới trướng của Thiên Kiếp phái, để thỏa hiệp cho những lời hứa mà gia tộc của cậu đã hứa với chúng tôi rằng, sẽ không hại người nữa, không tùy tiện xuất hiện trước mặt con người phàm trần và đặc biệt là không yêu con người.
Nghe đến đó trong lòng Nhất Trung bỗng nhói đau, vì giờ anh đã hiểu tại sao mỗi khi nhớ về Tuệ Như là cơ thể của anh lại thấy đau nhức một cách khó hiểu.
Đình Long tiếp tục nói tiếp:
-Thiên Kiếp Châm là một món bảo bối vô cùng tốt, nó mang trong đó thuộc tính ngũ hành của mỗi cương thi do trước lúc trao cho người sở hữu thì mọi cương thi đều phải được Thiên Kiếp Châm ban ấn chú trên tay.
Khi nói đến đây, Nhất Trung vội kéo tay ra xem và không còn nghi ngờ gì nữa, trên tay của anh cũng có một cái ấn chú có hình đặc trưng của thuộc tính mà anh sở hữu. Từ trước đến giờ anh cũng chưa bao giờ biết được thuộc tính ngũ hành mà mình sở hữu là gì cả. Nhất Trung ngờ vực:
-Làm sao tôi biết được anh có đang nói thật hay không?
-Cậu cứ yên tâm đi nếu cậu không tin thì cứ lấy cái Thiên Kiếp Châm của cậu ra mà sử dụng thử, à quên! Cậu mang trong mình thuộc tính Hỏa đó, cho nên cậu có thể dùng bất cứ nguồn năng lượng hệ Hỏa nào mà cậu muốn nếu cầm chắc bảo bối trên tay và tập trung sức mạnh vào đó.
Nhất Trung từ bên hông rút ra một thanh Thiên Kiếp Châm khác và có màu ánh cam… Quả thật là chính bản thân Nhất Trung từ khi trở thành cương thi cũng chưa bao giờ dùng đến nó nhưng vẫn luôn mang theo bên mình như một vật mang lại may mắn cho anh.
Lúc này bước ra trước sân của ngôi nhà mà Nhất Trung đang đứng, anh từ từ nắm chặt lấy Hỏa Linh Thiên Kiếp của mình, tập trung tất cả nguyên khí vào lòng bàn tay và hướng về cái cây ở cách đó 15m.
Ngọn lửa đột ngột xuất hiện và bay thẳng về cái cây đó, tiếng nỗ rõ to khi ngọn lửa chạm vào thân cây khiến cho nó bị gãy đỗ và cháy rụi. Thay vào đó là Nhất Trung cảm thấy mệt mỏi ngay sau khi sử dụng chiêu đó.
Đình Long mới chạy đến đỡ Nhất Trung kịp lúc anh sắp choáng váng.
-Cậu có sao không? Dùng Thiên Kiếp rất tốn hao nguyên khí cho nên đám cương thi như các cậu ít ai dùng đến trừ khi có việc quan trọng mà thôi, nhưng nếu bàn về uy lực của nó thì không hề nhỏ đâu. ~_~ Ngoài khả năng nắm giữ nguyên tố ra thì chắc cậu cũng biết được năng lực vốn có của nó là có thể thao túng tử thi rồi phải không…!
Nhất Trung gật đầu:
-Thôi không chần chừ nữa, nếu cậu muốn tìm lai lịch của tên cương thi kia thì bây giờ cậu phải đưa Thiên Kiếp Châm của hắn đã làm rơi cho tôi xem để kiểm tra.
Nhất Trung từ từ đưa tay ra và trao cho Đình Long cái Thiên Kiếp Châm mà anh nhặt được, nó có màu ánh lam bên trên có khắc ấn chú tượng hình đặc trưng của nó.
Sau khi Đình Long xem xét và lật các trang sách do sự phụ của cậu ta để lại được một hồi thì Đình Long trả lại cho Nhất Trung và nói:
-Tên này có thuộc tính ngủ hành mộc, thông thường thì những cương thi mang ngũ hành mộc thường có sức mạnh yếu hơn so với những cương thi khác nhưng đổi lại hắn có một tốc độ rất nhanh.
Đình Long tiếp tục bấm độn rồi lẫm bẫm gì đó một hồi lâu rồi nói tiếp:
-Hiện tại do cậu đã biết được hành tung của hắn cho nên hắn đã đổi nơi thường trú rồi, và bây giờ thì hắn đang ở đoạn đường số 72 đường Nguyễn Văn Linh lận, từ chỗ cậu chạy qua chắc là cũng tầm 30 phút xe máy đó nhưng với cậu thì chắc cũng 15 phút thôi nếu cậu dùng chiêu Thuấn Di để đi đến đó. À mà quên nữa! Có phải tên cương thi này thường hay gay án với những cô gái thôi có đúng như vậy không?
Trong bất giác Nhất Trung giật mình bừng tỉnh rồi mau chóng rời khỏi ngôi nhà trong rừng của Đình Long mà phi thẳng về chỗ của Tuệ Như bởi vì anh biết rằng nơi mà cô ấy đang ở cũng rất gần tên cương thi đó.
Truyện khác cùng thể loại
351 chương
71 chương
73 chương
10 chương
10 chương
801 chương
114 chương