Thị Vệ Sinh Bánh Bao
Chương 62
Thân thể tiếp xúc khiến hắn nhớ đến cảm giác tuyệt vọng khi đó, có lẽ là trước đây đã thấy quá nhiều khung cảnh giết chóc đẫm máu, chuyện trải ra cũng xem như giúp hắn luyện ra thần kinh cực mạnh, điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh, Kha công tử nói rất đúng, với người mình không thích thì cứ xem như bị chó cắn một cái là được rồi, nam nhân, không phải quyết định từ việc hoan ái với ai.
Ân đại cung chủ hoàn toàn không biết mình bị xem như chó cắn càn vẫn nhớ rõ lời Hình Bắc Minh khuyên, không dám quá càn rỡ, người trong lòng vùng vẫy dữ dội, hắn đành phải lỏng tay một chút để người kia chạy ra nơi ngoài tầm tay mình. “Bản cung chủ, không, ta để ngươi chạy lâu như vậy, chỉ vì muốn ngươi hiểu rõ, trước nay ta chưa từng phóng túng ai như vậy. Có lẽ hoàn cảnh chúng ta tương ngộ không được… lý tưởng lắm, nhưng ta thật sự muốn có ngươi bên cạnh!” Hình Bắc Minh đã nói, phải bỏ thói quen tự xưng bản cung chủ, vậy mà tên hỗn đản đó vẫn cứ luôn mồm bản bảo chủ thế này thế nọ.
Ảnh Thất cảm thấy rất buồn cười, hắn không nghĩ giữa bọn họ có quan hệ sâu đến thế, khi đó hắn là tù nhân, có xảy ra chuyện gì cũng chỉ là do bị ép buộc, hắn sẽ không nghĩ là mình bị cưỡng bức mấy lần rồi sẽ yêu hắn chứ? “Vì sao vẫn đuổi theo ta không tha? Ân cung chủ ngươi nếu muốn nam nhân, vẫy tay một cái chắc hẳn có rất nhiều người tình nguyện quỳ dưới chân ngươi! Ta chỉ là một thị vệ bình thường, phàm phu tục tử, không dám nhận ưu ái của ngươi!” Ảnh Thất giận dữ có phần nói không suy nghĩ.
Ân Giới lắc đầu: “Ta chỉ muốn ngươi thôi.”
Ảnh Thất gằn giọng nói: “Nhưng ta không muốn ngươi, ta, hận ngươi.” Hận đến cực điểm những thứ ngươi đã làm với ta, gần như tước đoạt hết tôn nghiêm của ta. Kinh hoàng lẫn căng thẳng vì đột nhiên bị tìm thấy cùng ập đến, ánh mắt Ảnh Thất gần Ân Giới gần như tóe lửa.
Ân Giới cảm giác như bị ánh lửa ấy đốt cháy, nhưng lại có chút động lòng.
Ảnh Thất bỏ ngựa của mình lại, vận khinh công biến mất trước mắt hắn, Ân Giới đương nhiên sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, khó khăn lắm mới tìm được, dù thế nào cũng phải mặt dày bám theo bên cạnh. Liền thúc ngực chạy theo hướng Ảnh Thất biến mất, trong lòng Ân đại cung chủ ngập tràn tự tin và hy vọng.
Thành Sa Thạch, đông đúc hơn những thành trấn hoang tàn xơ xác lần trước nhiều, chủ những gian hàng rong trên con đường lớn bằng phẳng không ồn ào chào mời như ở Trung Nguyên, mà nằm ngồi trên đất nhàn nhã nói chuyện phiếm hoặc che mặt ngủ. Ánh nắng dịu chiếu xuống thị trấn nhỏ, khiến người ta bất giác lười biếng.
Phía sau có cái kẹo mạch nha dính chặt không sao vứt bỏ được, Ảnh Thất giận dữ lại bất lực, với võ công của hắn thì vĩnh viễn không phải đối thủ của Ân Giới, chỉ cần đối phương muốn, hắn không có đường thoát. Rốt cuộc thì thoát được cảnh màn trời chiếu đất thê thảm những ngày trước, nhưng nằm trên giường lại không sao ngủ được, Ảnh Thất thở dài, ngồi dậy, mở cửa sổ ra, một cơn gió lạnh thổi vào, ánh mặt trời ấm áp ban ngày đã không còn. Vào đêm thị trấn này lại càng yên tĩnh hơn, tâm trạng buồn bực cũng bình ổn lại.
“Không ngủ được?” Đột nhiên giọng nói khiến Ảnh Thất giật mình vang lên, phản xạ có điều kiện muốn đóng cửa sổ, một cánh cửa lại bị chặn: “Đừng đóng, ngươi không muốn thấy ta, ta ở bên ngoài được không?”
Ảnh Thất không muốn nghe lời hắn nói, định ra ngoài, nhưng bất đắc dĩ giọng nói kia lại chui vào tai: “Nếu ngươi đi ra, nói không chừng sẽ thấy mặt ta, nói không chừng ta sẽ làm vài chuyện ngươi ghét, ngươi bằng lòng?”
Ảnh Thất nắm chặt tay, giậm chân thình thịch đi đến bên giường ngồi xuống, nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Rốt cuộc phải thế nào mới buông tha ta, hả?”
Giọng nói âm u kia lại bay vào phòng, mang theo hơi lạnh giữa đêm: “Tiểu Thất, ngươi đừng nghĩ đến chuyện không thể, ta không tin mình không thể làm ngươi cảm động, tới khi ngươi thích ta ta vẫn sẽ theo ngươi.”
“Đừng có gọi ta như vậy!” Ảnh Thất phẫn hận nói: “Ân cung chủ, có lẽ trước đây ngài chưa từng nếm thử cảm giác không có được thứ mình muốn, cho nên mới cố chấp với ta như vậy, nếu là người khác, ngài cũng sẽ thấy thích người đó. Thật ra đây không phải thích thật sự, có lẽ khi có được rồi ngài sẽ cảm thấy không phải thứ ngài muốn, không bằng…”
“Không có nhiều có lẽ như vậy!” Ân Giới ngắt lời hắn, có chút kích động, bởi vì đây là lần đầu tiên Tiểu Thất nói với mình như thế, e là lời cự tuyệt: “Có một điểm ngươi nói sai, từ nhỏ, ta vẫn luôn đánh mất, thứ ta thích, thứ ta ghét… Cái gì là gặp dịp thì chơi, cái gì là chân tình giả ý, ta hiểu rõ hơn bất kì ai, nếu không, không biết ta đã chết bao nhiêu lần! Phải, có lẽ ban đầu chỉ vì ngươi không chịu khuất phục ta mới… đối xử với ngươi như thế… Hình Bắc Minh nói ta không biết yêu, hắn bảo ta nghĩ cho kĩ là vì cái gì rồi mới đến tìm ngươi, một năm, nếu ta không rõ, sẽ không đến tìm ngươi.”
Chủ tử… Ảnh Thất ngơ ngác ngồi trên giường nghĩ ngợi, Ân Giới ở bên ngoài không ngừng nhẹ giọng nói chuyện, không biết hắn có nghe vào tai không, chỉ ngẩn người ở đó, đến khi chân trời hừng sáng…
Chân tê cứng, gọi tiểu nhị mang nước nóng đến, rửa mặt, ngâm chân, Ảnh Thất chưa ăn cơm đã lên giường ngủ bù, trong lòng hỗn loạn, dứt khoát không nghĩ gì nữa, nhắm mắt ngủ. Ân Giới bên ngoài cửa sổ không biết đã biến mất từ khi nào, hắn cũng chẳng để tâm, khi hắn đã thiu thiu ngủ, hai cánh cửa sổ vẫn chưa đóng nhẹ nhàng khép lại.
Ngủ một giấc thẳng đến khi bao tử kêu ùng ục, Ảnh Thất mới miễn cưỡng bò dậy, rửa mặt xuống lầu dùng… bữa tối. Trong lúc cặm cụi ăn, tai không thể không nghe thấy tiếng nói chuyện của người người bàn bên cạnh.
Người này nói: “Ai nha, đêm qua ta không ngủ, nghe bên ngoài có người thành tâm tỏ tình, cảm động chết mất!”
Người kia nói: “Đúng vậy, ta cũng nghe thấy, giọng nói rất hay, chắc chắn là một công tử cực kì anh tuấn tiêu sái, này, hôm qua trên đường đi ta thấy một vị công tử áo tím, nhìn là biết người Giang Nam, còn xinh đẹp hơn nữ nhân, có khi nào~ là chàng không?”
Người này nói: “Nhưng từ đầu đến cuối không hề có tiếng đáp lại, chẳng lẽ là đơn phương, ai da, nếu là ta, đã sớm lao vào lòng chàng rồi, một nam nhân tốt như thế! Nhưng giọng nói của chàng rất nhỏ, không to rõ lắm, dường như trước đây từng hại đối phương, nhưng mà, nếu là ta, vẫn sẽ lao đến!”
Người kia nói: “Ngươi thôi đi, thân hình béo tốt của ngươi chắc chắn sẽ đè bẹp chàng! Thật muốn nhìn thấy bọn họ, chắc chắn là một đôi nam nữ si tình… Đúng rồi, không phải là cô nương trong gian phòng đầu tiên bên trái trên lầu sao? Đi xem thử!”
Có người bên cạnh phản đối: “Các ngươi lầm rồi, ta nhớ gian phòng đó là của một nam nhân!”
Bị khinh miệt: “Cút! Không có chứng cứ đừng nói bậy! Chẳng lẽ công tử áo tím đó là nữ giả nam sao? Hừm!”
Bóp nát cái bánh khô trong tay, trong lòng Ảnh Thất đã âm thầm chặt Ân Giới ra thành tám mảnh, vội ăn xong bữa, vứt bạc lại trốn khỏi khách điếm ấy. Khi ra cửa suýt nữa tông trúng người khác, Ảnh Thất vội tạ lỗi, chạy khỏi khách điếm biến mất trên đường.
Nhìn con đường mờ mịt phía trước, thật ra cũng không biết phải đi đâu, hắn rời khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, chỉ để có thể hoàn toàn cắt đứt với Ân Giới, trước mắt không thể hoàn thành mục đích này, rốt cuộc phải đi con đường nào? Đứng ở giao lộ trước thị trấn, lần đầu tiên Ảnh Thất cảm thấy mất phương hướng…
“Là ngươi? Ngươi ở đây làm gì?” Tiếng vó ngựa sau lưng càng lúc càng gần, rồi dừng lại bên cạnh hắn, có người kinh ngạc hỏi.
Ảnh Thất quay đầu, nhưng lại thấy một người lạ: “Ngươi là ai? Có phải nhận lầm người rồi không?”
Người kia đánh xe, phía sau chất rất nhiều hàng hóa, mà vẫn có khí chất tiêu sái phóng khoáng, có vẻ giống một người giang hồ hơn, khi cười lên cũng rất dễ khiến người khác có thiện cảm: “Không, huynh đài hiểu lầm, khi nãy huynh chạy vội từ trong khách điếm ra, suýt chút nữa tông vào ta, ta nhận ra huynh.”
Thì ra là thế, Ảnh Thất áy náy gật đầu, “Thứ lỗi, tại hạ, có việc gấp…”
Người kia biết hắn đang nói dối, nhưng không vạch trần, thành tâm mời: “Ta thấy huynh không có ngựa, hơn nữa ở thành Sa Thạch cũng khó đón xe, huynh đi đâu, nếu thuận đường ta tiễn huynh một đoạn, thế nào?”
Hai người, cũng tốt! Chỉ sợ Ân Giới hắn… Nhớ đến huyết án lần trước, trong lòng Ảnh Thất cảm thấy rất nặng nề, vừa định từ chối, người kia lại chỉ lớp mây đen phía xa nói: “Sắp có gió rồi, thời tiết ở đây rất thất thường, không hơn một canh giờ nữa sẽ có mưa, huynh đài mau lên xe, chúng ta đi nhanh đến điểm dừng chân tiếp theo, nếu không thì suốt quãng không có nơi nào để tránh mưa!”
Nếu lại cự tuyệt sẽ phụ ý tốt của người ta, Ảnh Thất nói tiếng cảm tạ, sau đó ngồi vào trong xe ngựa, dựa thành thành xe.
Bầu không khí trên đường xem như hài hòa, người này tên Liễu Nhược Phong, rất khéo nói, chuyện trời nam biển bắc gì hắn cũng nói được, Ảnh Thất cũng dần buông lỏng thần kinh, trò chuyện với hắn.
Đi được nửa đường, đột nhiên một trận gió lớn thổi đến, Liễu Nhược Phong lấy đấu lạp áo tơi trong xe ra mặc vào, sau đó nói với Ảnh Thất: “Huynh đệ, huynh ngồi vào trong một chút, để tránh gió thổi trúng người. Ta chặn mép xe lại.”
Bản thân đi nhờ, dù sao cũng không thể để người ta cực nhọc, Ảnh Thất muốn thuyết phục Liễu Nhược Phong đổi cho hắn đánh xe, nhưng bị ngăn lại, lý do là hắn đánh xe nhiều rồi, loại gió bão này không đáng kể, nếu để người không quen đánh xe, nói không chừng sẽ văng vào hốc núi nào đó. Ảnh Thất bất đắc dĩ, hắn mà là người không quen sao, tốt xấu gì cũng đã đánh xe cho chủ tử nhiều rồi!
Xe ngựa gian nan chạy tới trong gió dữ, Ảnh Thất nghe thấy tiếng vó ngựa loáng thoáng phía sau, ngay lúc đó Liễu Nhược Phong nói lớn: “Khéo thật! Phía sau cũng có người cùng đường với chúng ta, đều là người cùng cảnh ngộ cả!”
Người xuất hiện đằng sau lúc này, còn có thể là ai? Dù Ân Giới choàng một tấm vải bông dày trên cổ, cũng không ngăn được đá vụn bay tới tấp đến, dáng vẻ ưu nhã thường ngày đã thành chật vật không chịu nổi, cho dù vậy, vẫn vững vàng theo sát sau xe ngựa, ánh mắt tóe lửa nhìn chiếc xe ngựa đáng chết.
Thứ gì vậy? Dám tới gần Tiểu Thất của ta như vậy, chủ động ước hẹn, chắc chắn không phải thứ tốt lành!
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
23 chương
79 chương
110 chương
134 chương
25 chương