Thị Vệ Sinh Bánh Bao
Chương 45
Vào xuân, mọi người cũng thoát khỏi tấm áo choàng dày, chuyển sang áo ngắn, không có áo choàng che giấu, bụng Thập Thất phồng cao thấy rõ, rất ít ra ngoài, ngoan ngoãn ở lại trong biệt viện Đông Hồ.
Buổi sáng ngủ no tỉnh dậy, ra sân đi vài vòng, hoạt động lưng bụng một chút, chỉ là dáng vẻ ngốc ngốc thường khiến Thập Nhị trốn trong chỗ tối cười điên cuồng; buổi trưa ăn thức ăn do Ảnh Thất đặc biệt chuẩn bị, rất bổ cũng rất không hợp khẩu vị, nhưng Thập Thất vẫn rất hợp tác ăn hết hơn một nửa; chiều ngủ một chút, sau đó Cốc Duy Kinh sẽ đến kiểm tra, xong rồi ra sân trò chuyện với mọi người giết thời gian, hoặc xem tin tức của chủ tử gửi về; buổi tối không thể thức khuya, cho nên ăn cơm xong thì ngủ sớm, cùng làm bạn chỉ còn mỗi cái vò nhỏ mà thôi.
Hôm nay Kha thiếu lại rảnh rỗi đến chơi, nói văn vẻ là đến thăm nghĩa tử. Nhìn bộ dáng hắn nhìn bụng Thập Thất cười nhỏ dãi, Ảnh Thất không thể không cảnh báo: “Thập Thất hiện tại không như trước, không thể tùy tiện đụng vào bụng đệ ấy, Kha công tử ngài nhìn xem đỡ vậy.”
Kha Vi Khanh chẹp chẹp miệng, vứt một cái hộp cho Ảnh Thất, “Chuyện này đương nhiên là bản thiếu biết, đây là quà bản thiếu tặng nghĩa tử, hy vọng sau khi nó ra đời bình an rồi sẽ thân thiết với nghĩa phụ, ha ha ha ha~” Nói xong còn cười trộm, không biết đang tự kỉ gì trong đầu.
Ảnh Thất mở ra xem, trợn to mắt, là loại thuốc hồi sinh cực kì quý giá trong truyền thuyết giang hồ, Linh Châu Quả, tuy chỉ nhỏ như quả nho, công dụng tuy không thể cải tử hoàn sinh, chỉ có thể khiến người sắp chết tiếp tục sống, nhưng cũng đủ để người khác thèm thuồng rồi. Tương truyền loại quả này cực kì hiếm, một cây chỉ có một quả, thời gian sinh trưởng cực kì lâu, gặp được khó lấy, hắn cũng chỉ mới thấy trên sách thuốc, không hề nghĩ có một ngày sẽ được thấy loại quả này.
Kha thiếu gia vì nhi tử của mình, quả thật rất thẳng tay.
“Có cho mới có được mà!” Nghĩ đến nghĩa tử béo trắng múp vẫy cánh tay ngấn thịt gọi nghĩa phụ, nước bọt của Kha thiếu sắp tràn cả ra ngoài.
Cốc Duy Kinh cầm Linh Châu Quả, cười ung dung: “Có nó, xem như không còn mối lo về sau.” Tuy là thần y, nhưng lần đầu tiên gặp phải nam tử mang thai, cho dù đến cuối cùng cũng không chắc không phải dùng đến phương án nguy hiểm, Linh Châu Quả này có thể bảo đảm cả hai bình an vô sự.
Tối hôm đó, Thập Thất cảm thấy bất an, hôm nay vốn sẽ có tin tức của chủ tử, nhưng hiện tại vẫn không thấy gì, Thập Thất tự thuyết phục bản thân, có lẽ là có lý do đặc biệt không thể báo tin đúng lúc, nhưng trong lòng vẫn nóng như lửa đốt, trằn trọc đến lúc trời hửng sáng mới ngủ được.
Mở hai mắt thâm quầng ra thức dậy, Thập Thất cầm chén nước trên bàn đặt lên môi, lạnh buốt, vội buông xuống, muốn lấy lau mặt thì suýt nữa cầm nhầm khăn lau chân, muốn ngồi xuống thì suýt nữa bị chân bàn gạt ngã, Thập Nhị trên xà ngang cười phụt ra: “Ta nói Thập Thất, đang làm gì vậy, mới sáng sớm đã như mất hồn?”
Thập Thất xoay người ngồi lại trên giường, cười bất đắc dĩ: “Không biết vì sao, trong lòng cứ có linh tính không tốt, có lẽ là ta nghĩ nhiều quá.”
Thập Nhị nhảy xuống, ghé sát vào tai Thập Thất cười trộm: “Có phải vì mỗi tối không có ai ủ chăn cho nên cô đơn không, để ta làm cho~”
“Nói lung tung, rốt cuộc có tin tức không?”
“Lão đại đã đích thân đi nghe ngóng rồi, kiên nhẫn chờ, có lẽ chỉ bị gì đó làm vướng chân.”
Rốt cuộc tình trạng thế nào, không ai biết, lại qua vài ngày, chờ tin tức của chủ tử gần như trở thành ác mộng của Thập Thất, cho đến một ngày…
“Xoảng…” Tiếng ly rơi xuống đất, Thập Thất đứng bật dậy, không dám tin, nhìn chằm chằm người báo tin trước mặt: “Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa.”
Người đến là thủ hạ của Ảnh Nhất, sắc mặt bi thương, nhưng vẫn nói rõ ràng: “Hành tung của chủ tử bại lộ, khi đám yêu nhân ma giáo đó vây đánh chủ tử, chỗ bọn chúng bị ám toán, chôn sẵn hỏa lôi, sau đó toàn bộ mặt đất sụp xuống, bảo chủ và đám yêu nhân mất tích, chúng ta và người của Võ Lâm Minh tìm dọc theo bờ biển mấy ngày cũng không thấy gì.”
Hỏa lôi? Sụp xuống? Thành Ly Hải là một thành trấn trên biển, nếu rơi xuống biển, với bản lĩnh của chủ tử hẳn là không vấn đề, nhưng quan trọng là hỏa lôi, không biết chủ tử có bị thương không? Rõ ràng, nếu không bị thương thì đã sớm xuất hiện rồi, Thập Thất nắm chặt tay, gần như là nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vì sao tung tích của chủ tử lại bại lộ?”
Sắc mặt người đưa tin hiện vẻ căm hận: “Trong Võ Lâm Minh có kẻ phản bội! Không, có thể nói kẻ đó từ đầu đã là nội gián! Chỉ có điều không điều tra được tung tích của hắn!”
“Là ai?”
“Phương Tư Hàm.”
Người báo tin cáo lui, Thập Thất ngây ngốc đứng tại chỗ, máu nhỏ từng giọt ra từ trong tay áo, Ảnh Thất đi đến mở tay hắn ra, lo lắng nói: “Thập Thất, đừng để bị thương.”
“Thất ca, Phương Tư Hàm là ai, vì sao trên giang hồ chưa từng có người này?”
“Là nhân vật mới trong võ lâm, dường như là cháu trai của Trường Thanh Ổ Phương lão, mấy tháng trước gia nhập Võ Lâm Minh, võ công cao cường, được đám người đó tin tưởng, cho nên mới biết được chuyện bí mật thế này! Nghe nói người này khiêm tốn thận trọng, ôn hòa lễ nghĩa, xem ra hắn diễn không tệ… Thập Thất!”
Thấy Thập Thất ôm bụng ngã ra sau, Ảnh Thất tái mặt đỡ hắn lên: “Thập Nhị, mau đi mời Cốc tiền bối!”
“Tâm trạng kích động quá mức, đây là đại kị, ngươi muốn sinh non hay muốn giết hài tử?” Cốc Duy Kinh lấy một viên thuốc ra cho Thập Thất uống vào, vốn định nghiêm khắc mắng mấy câu, nhưng nhìn người đang mất hồn nằm trên giường, đành phải nuốt lời vào trong, để hắn tự ý thức hiện tại hài tử đang gặp nguy hiểm.
“Ta muốn đến thành Ly Hải.” Thập Thất đột nhiên mở miệng.
“Cái gì?” Cốc Duy Kinh và Ảnh Thất cùng ngẩn người, ngay sau đó Cốc Duy Kinh trầm giọng nói: “Không được! Ngươi có biết tình trạng hiện tại của mình thế nào không? Tuy chưa đủ tháng, nhưng hài tử có thể ra bất kì lúc nào, còn muốn đi bôn ba, ngươi muốn một xác hai mạng?”
“Cốc tiền bối nói đúng, chúng ta sẽ cố gắng tìm kiếm tung tích chủ tử, đệ không tin chủ tử có thể thoát được nguy hiểm sao?” Ảnh Thất cũng khuyên can.
“Không, Thất ca, Cốc tiền bối, ở lại đây đệ càng không thể yên tâm, hai người để đệ đi đi, đệ bảo đảm hài tử sẽ bình an!” Thập Thất sốt ruột nói.
“Không được, không thể lấy tính mạng bản thân ra đùa!” Cốc Duy Kinh tức giận để lại một câu, vung tay bỏ đi.
“Thất ca…”
“Ta tán thành lời Cốc tiền bối, nghe lời, nếu là chủ tử, nhất định không muốn đệ gặp nguy hiểm.” Nghe đến đây, Thập Thất im lặng, nhưng tâm trạng muốn biết người ấy có bình an hay không làm sao người khác có thể hiểu được?
Đến đêm, một bóng người len lén ra khỏi phòng, nhưng bị Ảnh Thất giữ lại, hắn chờ ở đây hơn một canh giờ rồi, rốt cuộc chờ được rồi! Thập Thất giả vờ bình tĩnh, chỉ sang bên trái, “Thất ca, đệ chỉ đi nhà xí…”
Ảnh Thất cười khổ: “Đệ còn muốn lừa ai nữa, nếu đệ nhất định muốn đi, Thất ca đành phải tháp tùng.”
“Cả chúng ta nữa!” Trong chỗ tối có tiếng vài người, thế là, một người trốn đi trở thành hai người, cuối cùng biến thành một đám người cùng lên đường đến thành Ly Hải. Cốc Duy Kinh phẫn hận ngồi trên xe ngựa, lần đầu thấy một tên dựng phu lắm chuyện thế này, nếu để hắn gặp chuyện, chẳng phải là tự đập vỡ bảng hiệu? Cho nên, hắn tuyệt đối không phải tự nguyện!
Nơi Hình Bắc Minh và Ân Giới ác chiến cực kì hoang tàn, bị hỏa lôi phá thành một hố lớn, cây cối xung quanh bị lửa thiêu gần như cháy rụi, nơi này vốn ở bờ biển, hỏa lôi nổ, ranh giới tiếp biển sụp xuống, những phần còn lại bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi toàn bộ.
Thập Thất nhìn cái hố lớn đờ đẫn cả người, một người đi đến bên cạnh. Lâm Thương Hải áy náy nói: “Không ngờ trong Võ Lâm Minh lại có nội gián, khiến Hình bảo chủ… Võ Lâm Minh nhất định sẽ dốc toàn lực tìm Hình bảo chủ! Nhưng không hiểu vì sao Ân Giới cũng trúng kế, trong chuyện này…”
“Phương Tư Hàm ở đâu?”
“Hắn, sau khi chuyện xảy ra hắn đã mất tích rồi, Phương lão nghĩ hắn cũng gặp nạn, không ngờ lại tìm thấy thư hắn để lại trong phòng, nói là thay mặt Ân Giới tuyên chiến với Võ Lâm Minh.”
“Lâm minh chủ, chuyện này chưa chắc có liên quan đến Huyết Ma Cung.”
“Phải, Phương Tư Hàm mất tích rất đáng nghi, chỉ khi tìm được hắn mới biết được chân tướng, ngươi có… Này!” Lâm Thương Hải vốn nghĩ Thập Thất sẽ tiết lộ manh mối cho hắn, kết quả Thập Thất sải chân đi đến bờ biển, không hề nhìn đến hắn, Lâm Thương Hải hổ thẹn trong lòng, không dám đi đến quấy rầy hắn.
Lúc này vẫn có không ít người đang tìm kiếm xung quanh, thậm chí đưa rất nhiều thuyền ra biển tìm kiếm, cứu người, Thập Thất cũng muốn lên thuyền, bị Ảnh Thất ngăn lại, bị Cốc Duy Kinh nạt, đành phải từ bỏ.
Lần đầu tiên, Kha Vi Khanh có vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt hắn đảo một cái, sau đó mi mắt giật một cái, im lặng đuổi theo một bóng trắng.
“Ngươi dẫn bản thiếu đến đây làm gì?” Nghĩ đến mối thù bị sờ, Kha Vi Khanh nhìn Tả Vô Tiếu bằng ánh mắt như đang muốn lăng trì hắn tại chỗ.
“Ha ha, ngươi cũng thật nghe lời, ta bảo đi là đi, có phải thích ta rồi không?” Tả Vô Tiếu ngả ngớn.
“Phi, ngươi mọc thêm một con mắt một cái lỗ tai hẵng mong bản thiếu để mắt đến ngươi? Dâm tặc, ngươi muốn giở trò gì?”
“Thì ra ngươi thích thể loại đó… Không có gì, chỉ là muốn hợp tác, cùng tìm Hình Bắc Minh và cung chủ của ta, bọn họ cùng mất tích, mà cung chủ đã tự hạ Truy Hồn Hương lên người hắn, ta có thể tìm được.”
“Sao bản thiếu lại phải hợp tác với ngươi? Nếu ngươi tìm được hắn thì tìm đi, có mục đích gì, nói!”
“Được được, ta nói thật, xung quanh đây toàn là người của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo và Võ Lâm Minh, kẻ hèn này làm sao chống nổi, cho nên trao đổi với ngươi, ta giúp ngươi tìm người, ngươi bảo đảm an toàn cho ta.” Nếu không phải có người phản bội, làm sao có chuyện hắn một mình chống lại đám người võ lâm này, trong mắt Tả Vô Tiếu lóe lên vẻ tàn độc.
Cuối cùng, Kha Vi Khanh dẫn Tả Vô Tiếu về bờ biển, Tả Vô Tiếu đáng ghét dám uy hiếp hắn, nếu không chịu giúp hắn sẽ âm thầm ám toán, Kha thiếu nghĩ thay vì để hắn ám toán ngầm, còn không bằng dẫn theo bên cạnh trông chừng chặt chẽ. Nhìn tấm mặt nạ Tả Vô Tiếu đeo một cái, Kha Vi Khanh cười nhạo: “Xí! Ma giáo chỉ giỏi mấy thứ bắt gà trộm chó này, đeo mặt nạ cũng không thành người tốt được đâu!”
Tả Vô Tiếu không giận, chỉ cười: “Vậy chẳng lẽ vị bằng hữu tốt ấy của ngươi cũng là hạng bắt gà trộm chó?”
Kha Vi Khanh biết hắn đang nói đến chuyện Hình Bắc Minh đeo mặt nạ trà trộn trong Võ Lâm Minh, khinh miệt nói: “Minh của bản thiếu quang minh chính đại hiên ngang lẫm liệt, loại dâm tặc như ngươi làm sao so được!”
Tả Vô Tiếu vờ kinh ngạc: “Kha công tử khen hắn như vậy, chẳng lẽ yêu thầm hắn rồi sao?”
Truyện khác cùng thể loại
136 chương
101 chương
34 chương
26 chương
11 chương
152 chương
24 chương