Thiếu niên tóc bạc xuất hiện trước mắt khiến mọi người giật mình, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, Trâu lão gia tử không hề đặc biệt dặn dò bọn họ về tuổi tác tướng mạo của Cốc Duy Kinh, hẳn phải là tiền bối tuổi tác tương đương hắn, cũng đâu ai quy định tiền bối ẩn cư thì phải ẩn cư một mình. Hình Bắc Minh hoàn toàn không đếm xỉa đến ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên, bước tới một bước nói: “Tại hạ đến cầu kiến Cốc thần y, làm phiền chuyển lời.” Sắc mặt thiếu niên tóc bạc không có gì thay đổi, chỉ nói ra lời cự tuyệt đúng như trong dự đoán: “Sư phụ đã sớm rời khỏi giang hồ, sẽ không chữa bệnh cho người khác nữa, mời các vị về cho.” Lạnh lùng đấu lạnh lùng, Kha Vi Khanh cuối cùng cũng xem như gặp được người có thể đối kháng với khuôn mặt lạnh băng của Hình Bắc Minh rồi, không khỏi nảy sinh hứng thú với thiếu niên này, xông tới một bước cười tiêu sái với thiếu niên: “Tiểu đệ đệ, chúng ta được Trâu lão gia tử giới thiệu đến, có thư do chính tay Trâu lão gia tử viết đây, có phải hỏi sư phụ ngươi trước một tiếng không?” Thiếu niên lạnh lùng nhìn bọn họ một lúc, nhận lấy bức thư Kha Vi Khanh đưa đến, quay người đi vào: “Xin chờ ở đây một lát, ta đi hỏi sư phụ.” Nhìn theo bóng thiếu niên biến mất trong khu rừng, Kha Vi Khanh tấm tắc: “Dung mạo chẳng khác gì thần tiên, các ngươi nói xem, có khi nào Cốc Duy Kinh thật ra là thần tiên, chỉ có thần tiền mới có thể nuôi được đồ đệ như vậy.” Đổi lại nhận được cái nhìn khinh bỉ của Hình Bắc Minh. Không bao lâu thiếu niên kia lại xuất hiện, vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng mang theo tin vui: “Đi theo ta, trong rừng có ám khí.” Xem ra hài tử này cũng không tệ, hẳn là sợ người vô tội trúng phải ám khí nên mới ra ngăn lại. Nơi ở của Cốc Duy Kinh là một tiểu viện nhà nông rất bình thường, nhưng được thu dọn rất gọn gàng ngăn nắp, trong vườn, không trồng thảo dược mà trồng rau cải, cả khu vườn củ cải anh đào xanh xanh rất thích mắt, vị thần y trong truyền thuyết đang mặc áo vải thô mộc mạc ngồi trước hàng rào ngắt cái gì đó, thư của Trâu lão gia tử đặt bên cạnh. Lúc thấy bọn họ đến Cốc Duy Kinh chỉ liếc qua một cái, nhưng khi ánh mắt đảo đến chỗ Thập Thất, lại đột nhiên biến sắc, sau khi nhìn kĩ thì vội vàng đứng dậy, chụp lấy tay Thập Thất lôi vào phòng. Thập Thất phản xạ định vận công đánh bàn tay đang nắm tay mình ra, nhưng chợt nhớ tới mục đích đến đây lần này, đành phải nhịn xuống, nhưng Hình Bắc Minh thì ngăn Cốc Duy Kinh lại, giọng nói tràn ngập sự giận dữ không thể nhận lầm: “Làm gì vậy?” “Nếu còn muốn hài tử trong bụng hắn thì lập tức buông tay cho ta!” Đôi mắt phượng sắc bén trên khuôn mặt tuấn mỹ không thể nhìn ra tuổi tác trừng một cái, Hình Bắc Minh vô thức buông tay, vốn định cùng vào phòng, cửa phòng lại bị hắn hung hăng đóng “rầm” một cái! “Tứ Phương, không được để bất kì ai vào.” Hình Bắc Minh nắm chặt tay mới không tung một chưởng phá tan cửa phòng xông vào. Kha Vi Khanh đứng bên cạnh trầm trồ: “Tính tình Cốc Duy Kinh đúng là nóng nảy, không hề giống người đã bốn mươi tuổi chút nào, thần y đúng là thần y, rất biết bảo dưỡng! Này, tiểu đệ đệ, vị sư phụ này của ngươi có phải chỉ cần đụng đến phương diện y học là sẽ cực kì kích động không?” Thiếu niên áo trắng không thèm để ý đến hắn, chỉ canh giữ trước cửa phòng không cho ai vào, Kha Vi Khanh không tha: “Ngươi tên Tứ Phương, tên thật là kì, sư phụ ngươi đặt đúng không…” Rốt cuộc, khi Hình Bắc Minh đã nhịn không nổi nữa sắp phá cửa, cửa mở ra, Hình Bắc Minh vội lao vào, bên trong, Cốc Duy Kinh đang cực kì không vui mà trừng hắn, Thập Thất ngồi một bên, sắc mặt tái nhợt. Có chuyện cần cầu người, nhịn xuống: “Cốc tiền bối, Thập Thất thế nào rồi?” Lửa giận của Cốc Duy Kinh bốc phừng phừng: “Ngươi làm phu quân thế nào vậy? Biết hắn mang thai còn bôn ba mệt nhọc, chẳng những toàn thân bị thương mà còn trúng độc! Nếu không muốn có hài tử thì nói sớm, bỏ đi sớm thì bớt nguy hiểm, hiện tại muốn bỏ còn phải suy xét đến mạng của hắn!” Hình Bắc Minh nhíu mày, gầm nhẹ: “Ta chưa từng có ý nghĩ không muốn hài tử này!” Thập Thất đứng lên, bất an nói: “Chủ tử…” Chưa thấy chủ tử thế này, sắc mặt thật khó coi. Cốc Duy Kinh hơi nguôi giận: “Được rồi, khi nãy Thập Thất của ngươi đã giải thích với ta rồi, có thể nghĩ đến chuyện đưa hắn tới tìm ta, xem như ngươi còn coi trọng hắn… Nếu không gặp được ta, với đám lang trung y sư chưa trải đời, có thể sinh hạ hài tử bình an không còn chưa chắc, càng không cần nói đến hai loại độc hắn trúng.” “Hai loại?” Hình Bắc Minh và Kha Vi Khanh bên ngoài biến sắc. “Không sai, một là chất độc dính phải trên người dược nhân, một loại trước đây ta chưa từng gặp, nhưng hai loại độc này gặp nhau, cho nên độc công độc, vậy nên hiện tại hắn không có gì đáng lo, có điều nếu không giải hết độc trong người hắn, với thân thể hắn thì không sao, nhưng hài tử thì không được may như vậy đâu.” “Tiền bối.” Thập Thất vội nói: “Ngài nhất định phải nghĩ cách, hài tử này không thể có chuyện!” “Cái đó đương nhiên!” Cốc Duy Kinh không vui, trừng hắn một cái: “Trong thiên hạ còn chưa có loại bệnh, loại độc nào Cốc Duy Kinh ta không chữa không giải được đâu, mấy ngày này ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho ta, chờ ta điều trị thân thể ngươi một chút.” Kha Vi Khanh bất ngờ nhìn Thập Thất bằng ánh mắt khác, khúc gỗ này, chẳng lẽ đã thông suốt rồi sao? Về phần Hình đại bảo chủ, tâm trạng âm u mấy hôm nay cuối cùng cũng sáng lên được một chút, ngay cả khi phải mang thảo dược đi phơi nắng cũng không oán trách nửa lời… Không sai, thay cho phí ở lại, Hình Bắc Minh và Kha Vi Khanh phải tự mình đi làm việc nông, những chuyện Cốc Duy Kinh và Tứ Phương phải làm mỗi ngày được giao hết cho bọn họ. Kha Vi Khanh đang chẻ củi ngửa mặt thở dài: bản thiếu là người xui xẻo nhất đáng thương nhất! Thập Thất bị Cốc Duy Kinh cưỡng chế nằm trên ghế dài áy náy phơi nắng, đắp tấm chăn tơ tằm ấm áp được các ảnh vệ đặc biệt mang đến, nhưng ánh mắt hắn vẫn dính chặt vào người nào đó đang chăm chỉ trải thảo dược theo lời Cốc Duy Kinh chỉ, nhìn hơi ngốc… Cốc Duy Kinh liếc thấy, hừ lạnh một cái: “Có gì mà đau lòng, lúc làm chuyện xấu có đau lòng vì ngươi không?” Hơ? Thập Thất chìa một mắt qua cho hắn, nhìn ánh mắt ngơ ngác là biết ngay nghe không hiểu, Cốc Duy Kinh cắn răng, ngốc đến trình độ này, khó trách bị ăn sạch sẽ còn muốn sinh hài tử cho người ta! Buổi tối, Cốc Duy Kinh gọi Hình Bắc Minh đang định vào phòng lại, lén đưa cho hắn một cái hộp, nhỏ giọng nói: “Cái này, từ hôm nay bắt đầu dùng cho hắn, không có việc gì thì tốt nhất đừng lấy ra.” Hình Bắc Minh ngạc nhiên định mở ra xem, bị Cốc Duy Kinh đánh mạnh một cái, nhìn quanh một lúc, phát hiện Tứ Phương không ở gần, liền kéo hắn vào chỗ tối: “Nhìn cái gì? Chỉ là thứ đó thôi, cũng như ngươi thường làm, làm nhiều một chút thì sẽ rộng ra, đến lúc sinh hài tử sẽ không quá đau đớn, chậc… Nếu hắn thấy khó chịu, thì không cần dùng thường xuyên, dùng ngón tay cũng được, chỉ…” Làm chuyện đó… Ngón tay… Mấy chữ này đang bay tới bay lui trong đầu Hình Bắc Minh, đến lúc hắn nhận ra đây là thứ gì, cả người đều nóng lên, hắn phải nói thế nào đây, chẳng lẽ nói thật ra bọn họ chưa từng làm thật sự sao? Lần đầu tiên duy nhất mình chẳng nhớ được gì nữa, Hình Bắc Minh không khỏi nhớ đến nữ nhân tên Bạch gì đó, hận không thể bóp chết nàng ta lần nữa. Cốc Duy Kinh thấy ánh mắt hắn là lạ, cho là hắn nghĩ đến mấy chuyện nóng bỏng, khinh bỉ trách mắng: “Tuy hiện tại thích hợp để làm chút chuyện phòng the, còn có lợi cho thân thể hắn, nhưng phải nhớ, không được dùng lực quá mạnh, không được đè lên bụng hắn…” Thảo luận chuyện phòng the với một nam nhân, rất kì dị, tuy hắn là thần y, chỉ đang dặn dò đúng lệ. Hình Bắc Minh mang biểu tình 囧囧 ôm hộp vào phòng, liền thấy người kia ngồi trên giường nhìn ra cửa, vội đi tới, để cái hộp lên giường: “Sao không nằm xuống?” Thập Thất nhìn chằm chằm cái hộp: “Vừa nãy nghe thấy ngài và Cốc tiền bối nói chuyện bên ngoài, trong hộp này… Là cái gì?” Ánh mắt Hình Bắc Minh lóe lên ánh sáng kì dị, vờ thản nhiên nói: “Cốc tiền bối bảo ta giao cho ngươi.” “Cho ta?” Thập Thất cầm hộp lên, nghĩ chắc cũng là dược thảo bình thường, ai ngờ… Mặt Thập Thất lập tức đỏ bừng, bên trong, bên trong là hai cây ngọc thế hình dạng sinh động như thật còn đang lấp lóe ánh ngọc… Có ngây thơ mấy cũng biết thứ này dùng để làm gì, hôm nay, cái này, dùng cho hắn? “Cốc tiền bối đã nói rồi, tốt nhất là dùng mỗi ngày, đến lúc sinh sẽ không quá đau đớn…” Hình Bắc Minh độc ác dán sát vành tai Thập Thất, dùng giọng nói trầm thấp lặp lại lời Cốc Duy Kinh, ngón tay tìm đến cái bụng phình phình, gây ra chút run rẩy, “Hắn còn nói, nếu không thích ứng, thì ta dùng ngón tay…” Ngón tay linh hoạt dừng lại trên bụng một lát, sau đó chuyển hướng trượt đến khe hở ẩn hiện giữa hai chân… “Giúp ngươi…” Hai chữ cuối cùng được thổi vào tai Thập Thất cùng với một luồng hơi nóng bỏng…