Thập Thất gặm bánh bao, ăn cháo trắng với mơ, nỗ lực khôi phục trạng thái mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng trước đây, kết quả càng lúc càng buồn ngủ. “Mệt rồi thì ngủ, đừng cố chịu.” Hình Bắc Minh đang cầm sách đọc chăm chú chợt ngước mắt lên nhìn thấy vành mắt thâm đen của Thập Thất, nếu không lên tiếng bảo hắn nghỉ, có lẽ hắn sẽ cố gắng gượng đến khi trời tối. “Tạ ơn chủ tử.” Nhờ công Ảnh Thất vất vả ngày đêm lải nhải bên tai, hiện tại Thập Thất làm gì cũng nghĩ đến cái bụng mình, được Hình Bắc Minh cho phép, Thập Thất lại chui vào tấm chăn mềm mại, lấy chăn cuộn mình lại, trước lúc nhắm mắt vô thức nhìn Hình Bắc Minh một cái, vừa vặn thấy được trang bìa của quyển sách… “Tuân y thập bát thức”. “…” Chủ tử cũng đang học y sao? Quả nhiên là không gì không biết, mang theo tâm trạng sùng bái chủ tử, Thập Thất nhắm mắt lại. Hình Bắc Minh thấy Thập Thất đã ngủ, tiếp tục đọc sách, miệng rì rầm: “… Phải uống nhiều nước, ăn nhiều trái cây… Ừ…” Lúc này bọn họ đã đi vào một khu rừng rậm, trong rừng vốn tĩnh mịch, thỉnh thoảng mới có vài tiếng chim kêu, nhưng càng đi tới, tiếng đánh nhau lại càng rõ, Ảnh Thất đã lờ mờ thấy được mấy bóng đen phía xa, kéo ngựa đi chậm lại, nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, có cần đi đường vòng không?” Hình Bắc Minh không thích xen vào chuyện thiên hạ đáp khẽ một tiếng, xem như đồng ý. Thế là Ảnh Thất kéo nhẹ dây cương đổi hướng, tiếp tục khoan thai đi tới, chỉ là toàn thân đã bắt đầu bước vào trạng thái cảnh giới. Nhưng chuyện không theo ý người, ngay vào lúc bọn họ đang tránh xa khỏi hướng có đánh nhau thì bị phát hiện, một bóng người nhỏ nhắn loạng choạng chạy tới chỗ bọn họ, vẫy tay từ xa: “Cứu mạng, cứu mạng! Có sơn tặc! Đại hiệp…” Ảnh Thất cười lạnh, cách xa như vậy mà một tiểu nha đầu có thể thấy được người qua đường là đại hiệp hay người qua đường bình thường sao? Nếu chỉ là bách tính bình thường, chẳng phải là hại chết người ta rồi sao? Vậy mà lại bị phát hiện, Ảnh Thất quát khẽ một tiếng, xe ngựa chạy nhanh hơn. Tia sáng xanh lóe qua, Ảnh Thất chụp lấy thanh kiếm treo nghiêng trước xe ngựa, đánh bay ám khí bắn về phía bụng ngựa, ngay sau đó lại là một mảnh khác bắn tới đầu ngựa, Ảnh Thất phi thân lên, ngồi lên lưng ngựa đỡ lấy mảnh ám khí kia, vất vả dừng ngựa lại, nhưng không may bánh xe lại cán trúng một mảnh đá, thùng xe xóc nảy dữ dội. Khi tiếng đánh nhau đến gần thì Thập Thất đã sớm tỉnh rồi, nhưng Hình Bắc Minh tỏ ý bảo hắn không được dậy, thế là người hắn trong chăn mà hồn bay đi mất, cực kì tập trung nghe ngóng bên ngoài. Không ngờ người gọi cứu mạng lại phóng ám khí, thật không nói được là song phương đang đánh nhau hay đang hợp tác chờ hãm hại người qua đường nữa. Ngay khi xe ngựa rung lắc Thập Thất đã ngồi dậy, nhưng ngay lập tức bị Hình Bắc Minh ôm vào lòng, giảm tối đa chấn động của xe ngựa tới bụng hắn, Thập Thất kinh ngạc bị Hình Bắc Minh ghì chặt trong lòng, thân thể chợt cứng đờ, ánh mắt hướng thẳng vào cái cằm tao nhã của Hình Bắc Minh, chớp chớp chớp, thân thể Thập Thất thả lỏng. Bên ngoài, Ảnh Thất giận dữ nói: “Vì sao vô cớ đả thương người khác?” Nha đầu kia xem ra có tính tình không tốt, tay chống hông đổ hết tội cho bọn họ: “Vô cớ? Ta đã bạt mạng kêu cứu rồi mà các người còn giả vờ không nghe, chẳng phải là muốn bị đánh sao?” [cái con bánh bèo này =.=*] “Chúng ta không quen không biết, huống chi chúng ta còn có việc, không tiện can thiệp! Cho dù không cứu, ngươi cũng không thể ra tay đả thương người khác!” Ảnh Thất chẳng muốn nhọc công phí sức với nha đầu không hiểu biết này, đang định cưỡi ngựa đi, Hình Bắc Minh trong xe ngựa lại lên tiếng bảo hắn sang xem rồi giúp đỡ. Nếu đã là ý của chủ tử, Ảnh Thất chẳng hề nhìn nha đầu kia lấy một cái, phi ngựa thẳng đến chỗ bọn người kia đang đánh nhau kịch liệt, vừa nhìn đã thấy người quen, tiểu thư Ly gia Ly Uyển Nhi và hai hộ hoa sứ giả của nàng ta đang dẫn một đám hộ vệ giao thủ với một đám người có vẻ như là sơn tặc, Ly Uyển Nhi được nam tử tên Trâu Viễn che chở sau lưng, đang dần bị dồn vào thế hạ phong, nếu không phải có nỗi lo sau lưng, thì có lẽ đã thoát hiểm từ sớm rồi. Nhân mã hai bên đã phát giác thấy Ảnh Thất ngay khi hắn xuất hiện, phía sơn tặc không biết hắn là cứu binh của đối phương hay phe khác muốn đến làm ngư ông đắc lợi, dù sao thì cũng cảnh giác hắn, mà Ly Uyển Nhi và Trâu Viễn thấy Ảnh Thất thì mừng thầm, cho dù đối phương có thân phận thế nào, nếu đã cứu Ly Uyển Nhi và các nữ tử ở Tỏa Vân Thành thì lần này hẳn sẽ không thấy chết không cứu. Quả nhiên, Ảnh Thất vừa ra tay, lũ sơn tặc đua nhau bỏ chạy, miệng kêu la chân chạy cuống cuồng. Ly Uyển Nhi và Trâu Viễn đi tới nói cảm tạ, Ảnh Thất lãnh đạm nói: “Không cần, chỉ cần nha đầu kia đừng phóng ám khí cản trở chúng ta nữa là được rồi.” Trâu Viễn biến sắc, Ly Uyển Nhi thì khiển trách: “Tiểu Mai, muội lại làm bậy, mau tạ lỗi với công tử, lần này làm phiền người ta rồi.” Nha đầu tên Tiểu Mai thè lưỡi, miễn cưỡng cúi người nhanh một cái: “Xin lỗi nha, ta tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, ngươi tha thứ cho ta đi.” Ly Uyển Nhi thấy sắc mặt Ảnh Thất dịu lại một chút, liền tha thướt cúi người: “Khi nãy tiểu tỳ lỗ mãng, có làm bị thương đến người trong xe không? Xin đưa ta đến tạ tội với người ấy được không?” Ảnh Thất vừa định nói không cần, giọng nói lạnh lùng của Hình Bắc Minh từ trong xe ngựa truyền ra: “Tạ tội thì thật không dám nhận, nếu tại hạ là kẻ tuổi già sức yếu bệnh tật tàn phế thì không mất mạng cũng bán thân bất toại rồi, tạ tội thì được gì?” Ly Uyển Nhi không nghĩ người trong xe sẽ thẳng thừng như vậy, bất giác lại tỏ vẻ tủi thân oan ức, hai tên hộ hoa lập tức nổi giận, biểu đệ Trâu Vân của Trâu Viễn vẫn sắm vai người theo hầu lửa giận bừng bừng xông tới: “Tên kia, đã tạ lỗi với ngươi rồi còn muốn thế nào nữa? Nam tử hán mà lại muốn làm khó một cô nương sao?” Không có tiếng đáp, Trâu Vân xí một tiếng: “Biết sai rồi sao.” Ly Uyển Nhi lắc đầu phản đối: “Vân biểu ca, chuyện này là chúng ta sai trước, không thể vô lễ hơn nữa.” Màn xe bị vén lên, mọi người còn chưa kịp rõ đã thấy một khuôn mặt cực kì anh tuấn nhưng thần sắc lạnh lùng xuất hiện trước mắt: “Vẫn là Ly tiểu thư thức thời hiểu chuyện, tại hạ Hình Tiềm, chỉ vì người trong xe bị thương, đang trong lúc nóng vội, mong tiểu thư đừng trách.” Mặt Ly Uyển Nhi ửng hồng, khiến Trâu Vân phẫn nộ đến nghiến răng, “Thì ra là vị công tử đã cứu Uyển Nhi và các tỷ muội trước đây, ân cứu mạng còn chưa báo đáp, hôm nay lại được cứu giúp lần nữa. Lần này chúng ta đến nhà của Trâu đại ca, ngay trong thành trấn phía trước, mong công tử nhất định phải đến, Uyển Nhi chuẩn bị chút rượu nhạt cảm tạ ân cứu mạng của công tử.” Thế là, từ ba người ban đầu biến thành một đội xe, Ảnh Thất từ chối ý tốt của hộ vệ Trâu gia muốn giúp hắn đánh xe, đi theo đội xe phía trước, trong lòng vẫn chưa rõ vì sao chủ tử lại đồng ý đến Trâu gia. Nếu nói Ly gia Giang Nam lấy Ly Uyển Nhi thân mang hương thơm để nổi danh, thì Trâu gia thành Bùi Kỵ lấy Trâu lão gia tử kết giao khắp thiên hạ để vang danh, Trâu lão gia tử Trâu Tuần ngày thường không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích kết giao bằng hữu khắp nơi, tính tình hắn thoải mái, nhiệt tình, chân thành, tuy bản thân Trâu lão gia tử không có thế lực lớn trên giang hồ, nhưng bằng hữu thâm giao của hắn đều là các đại hiệp tôn giả nức tiếng, đương nhiên cũng có không ít người không danh không tiếng nhưng rất hợp tính với lão gia tử. Nghe nói là ân nhân cứu mạng của Ly Uyển Nhi, Trâu lão gia tử lập tức bảo dâng rượu, muốn cảm tạ Hình Bắc Minh, nghe nói Ly Uyển Nhi là đứa con dâu Trâu lão gia tử đã nhìn trúng, cực kì yêu thương, cho nên trực tiếp xem Hình Bắc Minh như ân nhân cứu mạng của mình mà tiếp đãi. Một bàn tiệc rượu, không phân tôn ti, ngồi thành vòng tròn, Trâu lão gia tử vốn không câu nệ những thứ này. Hình Bắc Minh chuyển sang trạng thái xã giao, khiến lão gia tử cực kì vui vẻ, hận không thể nhận làm tri kỉ. Huynh đệ Trâu gia thấy kẻ vẫn lạnh lùng lãnh đạm đột nhiên như biến thành người khác, nhìn đến sững sờ, ngay sau đó liền cảnh giác, chuyện này rất bất thường, không biết hắn có mục đích gì! Ly Uyển Nhi thì không nghĩ gì, nàng ta thấy mọi người uống rượu vui vẻ, thì chuyển sang Thập Thất vẫn im lặng không nói câu nào. Làm ảnh vệ của chủ tử, tuy không thường thấy chủ tử thế này, nhưng cũng đã từng thấy, thông thường đều là những trường hợp khi tham gia võ lâm đại hội hoặc đến nhà các nhân vật lớn trong võ lâm dự hỉ sự tang sự các loại, cho nên năm đó khi bảo chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo Hình Bắc Minh có năng lực có thủ đoạn phong độ tiêu sái lại nhã nhặn nho nhã khẽ cười khéo léo từ chối chiếc ghế võ lâm minh chủ đã khiến người giang hồ vừa tiếc nuối vừa khâm phục, càng nâng cao địa vị của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo trên giang hồ. Đương nhiên, những thứ này chỉ là biểu hiện bên ngoài. “Thiếu hiệp, những món này không hợp khẩu vị sao? Hay là, thân thể khó chịu?” Bên tai có tiếng nữ tử nhẹ nhàng hỏi, Thập Thất đưa mắt nhìn một cái, Ly Uyển Nhi vốn ngồi cách hắn hai ghế đã đổi chỗ với Trâu Vân để ngồi cạnh hắn. Ly Uyển Nhi vốn rất có cảm tình với vị ân nhân gián tiếp này, nếu khi đó không có hắn, cộng với Ngô Ân Từ thề thốt bảo đảm hắn không phải người thường, bọn họ chắc chắn rất nhanh sẽ được cứu, thì chuyện lần đó nhất định sẽ trở thành ác mộng cả đời mình, thế là, Ly Uyển Nhi cố ý đổi chỗ hỏi thăm, nàng ta vẫn không quên Hình công tử từng nói hắn bị thương. “Đa tạ tiểu thư quan tâm, không có gì đáng ngại.” Thập Thất thấp giọng nói. Ly Uyển Nhi còn định nói tiếp, nhưng lại bị cắt đứt, Hình Bắc Minh đứng lên khách sáo: “Trâu lão gia tử, thị vệ của ta bị thương, có thể mượn một chỗ cho hắn nghỉ ngơi được không?” Trâu lão gia tử lo lắng, đăm chiêu nói: “Là vết thương từ lần trước sao, ai, lũ ác tặc đáng chết! Thải Hà, mau đưa vị công tử này đến khách phòng nghỉ ngơi, không được chậm trễ!” Hình Bắc Minh cười: “Vậy làm phiền rồi.” Rượu qua ba lượt, Trâu lão gia tử lại nói đến thành Tỏa Vân lần nữa, mày nhíu chặt, đang nghi ngờ thân phận của bọn người kia, trên giang hồ đều đồn đãi là Huyết Ma Cung tái xuất giang hồ, nhưng Trâu lão gia tử không tin hoàn toàn. Hình Bắc Minh nhìn mặt đoán ý: “Nghe nói những kẻ được thả ra năm đó đều là bọn lâu la không đáng bận tâm, hẳn là không đến mức khơi lên sóng gió lần nữa, chuyện lần này ập tới đột ngột, có thể là thăm dò, cũng có thể là bước đầu tiên chen chân vào giang hồ của một thế lực vô danh, ngay cả Nghiêm gia đã có chút danh tiếng trên giang hồ cũng có liên quan ít nhiều đến bọn họ, có thể thấy được không thể khinh thường thế lực này.” Trâu lão gia tử gật đầu: “Ngươi nói rất đúng, cho dù không phải Huyết Ma Cung, thì cũng không dám chắc không phải một tổ chức tà ác khác, nhất định không thể để thảm cảnh năm đó tái diễn, Hình tiểu huynh đệ, ngươi khí chất bất phàm, võ công cao thâm khó dò, có dám cùng võ lâm minh chủ đối đầu với thế lực này không?” Lão gia tử này, thật biết giúp đỡ võ lâm minh chủ, Hình Bắc Minh gật đầu: “Chuyện này, vãn bối không thể chối từ! Chỉ là…” Sắc mặt hơi đổi, trong lời nói đệm thêm vẻ bi thống: “Chuyến này vãn bối đi để cầu y cho thị vệ, hắn trúng phải một loại độc không biết tên, tinh thần vẫn không được tốt, vãn bối sợ có bất trắc, chỉ có thể cố hết sức nhanh chóng giải độc cho hắn.” Trâu lão nhớ đến nam tử vừa gặp khi nãy, vốn là nam nhi sức dài vai rộng, sắc mặt lại trắng bệch, không ăn được gì, không khỏi vừa lo lắng vừa tán thưởng: “Hình tiểu huynh đệ quan tâm đến ảnh vệ của mình như vậy, thật tốt! Chỉ tiếc lão phu không biết y thuật, nhưng mà, có một vị bằng hữu có thể giúp được…” Hình Bắc Minh vội nói: “Lão gia tử, chỉ cần có một tia hy vọng, vãn bối cũng không muốn bỏ qua, xin hãy chỉ đường!” Diễn vẻ lo lắng sốt ruột cực kì nhập tâm. Trâu lão gia tử vỗ vỗ vai hắn: “Đừng sốt ruột, vị bằng hữu đó của ta đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm rồi, nếu là người thường chắc chắn hắn sẽ không trị, để lão phu thay ngươi thỉnh cầu hắn, nếu hắn có thể chữa khỏi là tốt nhất, nhưng nếu hắn không nắm chắc, tiểu huynh đệ, ngươi cũng đừng quá thương tâm.” Hình Bắc Minh hỏi dò: “Xin hỏi lão gia tử, bằng hữu của ngài là?” Nghe đến đây, Ảnh Thất cuối cùng cũng hiểu ra mục đích chủ tử đến Trâu gia rồi, quả nhiên, Trâu lão gia tử đáp… “Không dám, “Quỷ Kiến Sầu” mà giang hồ từng tôn xưng chính là hắn.”