Thị Vệ Sinh Bánh Bao
Chương 13
Dường như nhận ra sai lầm của mình, vẻ kiên định vốn có trong mắt Thập Thất cũng không còn nữa, chỉ còn sự tĩnh lặng.
Ngón tay của công tử áo gấm dừng trên bụng hắn một lúc lâu, thu lại, xoa xoa dòng máu ướt trên người Thập Thất, vẫy vẫy vạt áo ra khỏi Hình Thất, ném lại một câu: “Đưa hắn đến phòng ta, chú ý, đừng để hắn chạy.”
Ngô Ân Từ và Ly Uyển Nhi thấy một người mặc cẩm y lướt qua ngoài rào sắt, sau đó là một bóng người đẫm máu bị hai người khác kéo đi, nhìn nhau một cái, đều cảm thấy lo lắng hoảng loạn.
Trong Mê Tung Lâm ở ngoại thành thành Tỏa Vân, một nhóm nhân sĩ võ lâm đang lục soát, Kha Vi Khanh thấy hai nam hai nữ hôm qua nay chỉ còn hai nam một nữ đang sốt ruột nói với nhau gì đó, không khỏi cảm thán: “Cho nên mới nói mỹ nữ không nên xuất hiện ở thời điểm nguy hiểm dễ gây chú ý như thế này, do bọn họ chưa hiểu chuyện giang hồ hay ỷ vào mình có võ công cao cường không để tên hái hoa tặc này vào mắt vậy?
Ảnh Thất tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm một kí tự chữ thất ở một chỗ không dễ phát hiện dưới gốc một thân cây nhỏ, vội đến bẩm báo với Hình Bắc Minh: “Chủ tử, kí hiệu đến đây thì không thấy nữa, xung quanh cũng không có dấu vết đánh nhau nào.”
Nội công của nam tử họ Trâu không kém, vừa nghe vậy lập tức nhảy đến trước mặt bọn họ, sốt ruột hỏi: “Kí hiệu gì, các ngươi có manh mối gì?”
Toàn bộ tâm trí của Hình Bắc Minh hiện tại đều đang dùng để suy nghĩ, nghe vậy chỉ thờ ơ nói: “Trước mắt không có manh mối nào.”
Nam tử họ Trâu tuy bất mãn nhưng cũng không nói gì, tiểu nha hoàn lại không nhịn được, nhào đến ồn ào: “Này bây giờ chúng ta đang ngồi cùng thuyền, tiểu thư nhà chúng ta có chuyện thì người nhà các ngươi cũng không tốt hơn bao nhiêu! Tiểu thư nhà chúng ta là thiên kim tiểu thư của Ly gia Giang Nam, cả bọn các ngươi cũng không đền nổi!”
Nam tử họ Trâu ngăn nó lại: “Tiểu Mai, đừng nói bậy!”
Tiểu Mai bĩu môi: “Muội nói bậy khi nào, bọn họ biết tiểu thư bị đưa đến đây, nhất định có lý do!”
Ảnh Thất lắc đầu, không hơn thua với tiểu nha đầu, Kha Vi Khanh cười lạnh một tiếng: “Nếu đã cảm thấy chúng ta không đáng tin, vậy các ngươi còn theo đến đây làm gì?”
Tiểu Mai dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, bị mỉa mai như vậy, lập tức đỏ mặt, vẫn còn muốn đeo bám, bị nam tử họ Trâu ngăn lại, đảo mắt một cái chạy qua một góc ngồi xổm.
Hình Bắc Minh hoàn toàn không để tâm xem bọn họ nói gì, đi xuôi theo hướng của kí hiệu kia vài bước, ánh mắt dừng lại, ngồi xuống gạt bụi cỏ ra…
Khi Thập Thất mở mắt ra lần nữa, thì đang nằm trên giường, hắn thử động đậy, tuy thân thể nặng nề nhưng sợi xích nặng trên tay đã được tháo, không biết có phải đã tin chắc hắn không trốn thoát được không.
Muốn ngồi bật dậy như bình thường, nhưng lại lăn xuống đất, vết thương trên người hoàn toàn chưa được điều trị, cử động như thế này lại làm miệng vết roi nứt toát ra, Thập Thất cắn chặt răng, nhưng cảm giác đau buốt vẫn không lùi đi, song song đó một luồng nhiệt kì lạ đang tăng dần lên, rát buốt trên miệng vết roi, thân thể đã hơi suy yếu của Thập Thất không chịu nổi, lập tức ngất đi.
Thân thể nóng rát khó chịu, lại thêm cảm giác đau buốt như kiến cắn, Thập Thất mở đôi mắt mờ mịt ra, một khuôn mặt cỡ đại ập vào mắt, vị công tử áo gấm trong Hình Thất hứng thú hỏi: “Cảm giác thế nào? Rất khó chịu có phải không? Không sao cả, nếu không chịu nổi nữa thì cầu xin ta, ta lập tức giải thoát cho ngươi.”
Thập Thất không thèm để ý tới hắn, âm thầm vận nội lực, vẫn không có phản ứng, trên người càng lúc càng nóng. Đặc biệt là những vết roi hằn sâu, vừa ngừa vừa nóng làm hắn gần như nhịn không được đưa tay gãi.
“Cảm giác rất kì lạ có đúng không, đây là loại Xuân Mộng do bản cung đặc chế, vừa có thể kéo dài thời gian vết thương khép miệng, vừa có thể đạt được tác dụng tương đương với xuân dược cao cấp, thích lắm đúng không? Có phải miệng vết thương vừa ngứa vừa nóng không? Đừng lo lắng, một lát nữa sẽ hết đau, chỉ còn ngứa và nóng, hơn nữa không chỉ là ngứa như thế này đâu nha!” Tay phải xoa lên thân thể đang nóng bừng bên dưới, vừa lòng cảm nhận thân thể ấy đang run rẩy.
Xuân dược? Hắn muốn làm thứ chuyện đó sao? Thập Thất đã biết chút chuyện đời mơ màng nghĩ, trước kia khi thi hành nhiệm vụ cũng từng gặp qua chuyện như vậy, khi đó cũng không nghĩ gì, hiện tại trong đầu lại vô thức nhớ đến hình ảnh diễm lệ kia, thân thể càng nóng hơn, Thập Thất giãy giụa thân thể đang cực kì muốn được người khác an ủi, nhắm chặt mắt.
Công tử áo gấm áp bên trên nhìn hắn chằm chằm, thấy ý chí hắn dần dần tan rã, chậm rãi nhếch miệng cười yêu dị, dung mạo vốn có vẻ âm nhu lại càng lộ rõ, “Ngươi như thế này thật sự rất ngon miệng! Xem ra bản cung vô tình mà nhặt được bảo vật rồi, ha hả~”
Vốn dĩ thân thể cường tráng của nam tử đẫm trong máu đã tràn ngập vẻ thê mỹ, gương mặt kiên nghị bị xuân dược dày vò đến đỏ rực bức người, ánh mắt mơ màng ngập nước, từng lọn tóc dài ướt mồ hôi dán trên gò má, khiến nam tử vốn kiên cường có vẻ rất suy yếu, hấp dẫn cực kì! Quả nhiên phải điều giáo nam tử như vậy mới có cảm giác thành tựu!
“Rất nóng! Hay là để bản cung giúp ngươi cởi phần dưới ra trước…” Không tiếp tục che giấu thân phận, nam tử hiển nhiên có địa vị hiển hách không hề để người đang suy yếu trước mặt vào mắt, độ cảnh giác trong giọng nói cũng giảm xuống.
Hai tay luồn vào sợi đai lưng đã lỏng, cố ý cử động thật chậm để tra tấn thần kinh người kia, cuối cùng thuận tay ném đai lưng đi, trực tiếp xé quần, dù sao cũng đã bị máu thấm ướt đến không nhìn nổi rồi…
Đang định giải quyết nốt lớp vải che cuối cùng, bên ngoài đột nhiên có tiếng gọi cung kính: “Cung chủ, Nghiêm trang chủ cầu kiến.”
Động tác dừng lại, mất hứng đứng lên, vỗ vỗ gương mặt đẫm mồ hôi của người nào đó: “Ngươi cứ thong thả tự hưởng thụ trước, một lát nữa bản cung sẽ về với ngươi!” Nói xong thì thậm chí không đắp chăn lại cho Thập Thất, chỉ ném chăn lên giường rồi đi.
Tiếng đóng cửa, tiếng bước chân đi xa, cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa, Thập Thất mới mở bừng mắt, ánh mắt sáng đến đáng sợ, hắn chật vật đứng lên, trong đầu suy xét rất nhanh: người này tự xưng là bản cung, theo hắn biết, trên giang hồ, người có thể xưng như thế chỉ có Huyết Ma Cung đã rời khỏi giang hồ nhiều năm trước, vì tàn sát người vô tội hơn nữa lại dùng thủ đoạn cực kì tàn nhẫn cho nên bị các nhân sĩ chính nghĩa thảo phạt, năm đó sau khi cung chủ Huyết Ma Cung Ân Hạo Nguyệt bị tam đại cao thủ trước đây liên thủ đánh xuống vực sâu vạn trượng thì Huyết Ma Cung đã giải tán, hiện tại trong giang hồ…
Thập Thất lắc lắc cái đầu mơ màng, khoan nghĩ đến những thứ này đã! Nặng nề bước đến cửa, miễn cưỡng tập trung tinh thần nghe ngóng, không cảm giác được có bao nhiêu người, nhưng cho dù có bao nhiêu người, với tình trạng hiện tại của mình tuyệt đối không thoát được, hắn lại cố lê người đến cửa sổ, đột nhiên cảm thấy chân lạnh buốt, dải khố đã bị nới lỏng rơi xuống, bàn tay vô lực còn chưa kịp bám lấy song cửa thì mắt đã tối sầm, gục xuống…
Thế là, khi Hình đại bảo chủ phá cửa xông vào, liền thấy ảnh vệ nhà mình gần như khỏa thân quỳ rạp trên mặt đất chừa ra cho mình một cặp mông rất tròn…
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
4 chương
64 chương
22 chương
135 chương
7 chương
58 chương