Thị Tỉnh
Chương 27
Edit: Dờ
Thu Thu có lẽ vẫn chưa hiểu "về khách sạn xử lý em sau" nghĩa là gì. Sau khi gửi xe xong, hai người lại bắt taxi về, Tần Sấm tiện thể mua mấy lon bia ở dưới tầng rồi mới quay về phòng khách sạn.
Đi ra ngoài một lát mà toát mồ hôi đầy người, Tần Sấm không vội làm gì Thu Thu, hai người an phận đi tắm rửa trước. Chờ tới lúc Tần Sấm tắm xong mặc áo ba lỗ đi ra, Thu Thu đang ngoan ngoãn ngồi xem TV.
Tần Sấm đi lên tắt TV, thấy Thu Thu mịt mờ nhìn mình, anh với tay lấy mấy lon bia vừa mua về, "Thu Thu, chưa tính sổ với em đâu đấy."
Lắc lon bia lên, Tần Sấm mở "tạch" một cái rồi đưa cho Thu Thu, cậu cầm lấy ngửi thử, là mùi mà cậu không thích, ghét bỏ trả lại Tần Sấm.
Tần Sấm không nhận, lại mở lon khác ra rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, "Cầm lấy." Sau đó quay ra lấy di động của Thu Thu, "Một mình uống không vui, như này đi, dạy em nói tiếng Trung, nếu em nói không tốt thì phạt uống một hớp. Nếu không muốn uống, vậy em phải cởi quần áo."
Bia chưa vào bụng mà Tần Sấm đã bắt đầu giở trò lưu manh, Thu Thu kệ xác anh, sao lại có người mặt dày như vậy.
Nhung Tần Sấm có cách để thuyết phục cậu, "Em bơ anh là anh đi tìm người khác uống đấy."
"Người khác" này chắc chắn là A Lan, Thu Thu nghe vậy thì càng bất mãn, ngồi im nhìn Tần Sấm nhìn xem anh có nói thật hay không. Tần Sấm diễn thì diễn tới cùng, làm bộ đứng lên chuẩn bị đi, quả nhiên Thu Thu bổ nhào giữ lại không cho anh đi.
"Đồng ý rồi?" Tần Sấm đạt được mục đích, hỏi lại lần nữa.
Thu Thu gật gật đầu.
Học được hay không học được, ranh giới giữa hai chuyện này rất mong manh, bởi vì tất cả là do Tần Sấm quyết định, dù sao Thu Thu cũng là người chịu thiệt, thừa lúc cậu còn chưa suy xét cẩn thận, Tần Sấm đã chiếm được hời lớn.
Học gì là do Tần Sấm định đoạt, cơ hội tốt thế này đương nhiên không phải là lúc học hành gì hết.
Tần Sấm vươn tay ra kéo Thu Thu vào trong ngực, Thu Thu cần lon bia sợ đổ ra ngoài nên không dám giãy giụa, ngoan ngoãn ngồi lên đũng quần Tần Sấm.
Hai thân thể kề sát nhau, Tần Sấm cúi xuống ngửi cần cổ Thu Thu, giọng nói khàn khàn như âm thanh truyền đến từ rất xa, "Thu Thu, chỗ này là cổ."
Đầu lưỡi khẽ liếm sau gáy cậu, Thu Thu siết chặt tay, lon nước bị bóp đến biến dạng, bia sánh ra ngoài một ít. Tần Sấm tiếp tục, "Cổ..."
Như bị sâu bọ lúc nhúc bò lên người, Thu Thu muốn trốn cũng không được, tim đập thình thịch, khẽ lặp lại lời anh, "Cổ..."
Có lẽ là do nghe nhiều, nói cũng nhiều, Thu Thu phát âm tốt hơn trước. Tần Sấm chẳng moi được sai sót gì, "Chậc..."
Nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của anh, Thu Thu thầm thấy không ổn. Cậu tưởng mình nói không tốt nên đáng thương quay đầu nhìn Tần Sấm, lại bị anh giữ gáy, "Chúng ta tiếp tục."
Hôm nay Thu Thu mặc một cái áo sơ mi vàng nhạt, Tần Sấm chậm rãi cởi từng chiếc nút áo, tay lướt dọc từ bụng cậu lên tới xương sườn.
Ngón tay khẽ chạm lên da, hơn nữa do Thu Thu căng thẳng nên thở gấp, xương sườn dưới ngực như ẩn như hiện.
Ngực của đàn ông chẳng có gì mà xem, Tần Sấm cũng có, bằng phẳng khô khan. Nhưng Thu Thu thì khác, anh vuốt ve rất sướng tay, hai điểm nhỏ kia như biết chạy trốn, loáng cái đã trượt khỏi tay anh.
"Thu Thu, ti em sao nhỏ y như trym em vậy?" Cũng may Thu Thu không phải con gái, con gái nhà ai mà chịu được cái tính lưu manh này của Tần Sấm.
Mặc cho Thu Thu giãy giụa, Tần Sấm nóng lòng, "Em không tin đúng không? Không tin thì tự nhìn đi." Sau đó thuận tay cởi quần cậu ra.
Thu Thu sợ hãi kêu lên một tiếng, lon bia vẫn cầm trong tay, cậu không biết che phía trên hay phía dưới trước.
Người trong lòng quần áo xộc xệch, hơi thở hỗn loạn, áo sơ mi được mở ra, phía dưới lộ cả quần lót.
Cồn nhanh chóng xông lên não, Tần Sấm bị kích thích, bàn tay luồn xuống quần lót của Thu Thu, "Sao lại nhỏ như vậy? Trym, mau đọc theo anh."
Thu Thu tức chết rồi, muốn quay lại cắn anh một phát nhưng vừa mới nghiêng mặt đã nhìn thấy nụ cười cưng chiều của Tần Sấm.
Người đang yêu rất kỳ lạ, rõ ràng là những hành động và lời lẽ rất phản cảm, nhưng nếu đối phương là Tần Sấm, Thu Thu không còn thấy ghét nữa.
Tần Sấm nói năng ngả ngớn, hai tay xấu xa đụng chạm Thu Thu, ép cậu vào đường cùng, nhưng tới lúc hơi quá đà thì anh lại xụ mặt nhận lỗi lấy lòng cậu.
Hành vi mang tính mặt dày này nhìn thì như t*ng trùng lên não, xét cho cùng vẫn là tình thú.
Niềm vui lớn nhất khi tán tỉnh ve vãn, chính là một người xấu hổ, một người mặt dày. Mà Thu Thu rõ ràng là người sẽ xấu hổ, cắn chặt răng không chịu mở miệng.
Tần Sấm muốn thương lượng, lùi một bước nói, "Không muốn nói thì uống một hớp bia đi."
Miễn cưỡng chấp nhận đề nghị của Tần Sấm, Thu Thu nhấp một ngụm nhỏ, cậu vẫn không thích vị này. Thu Thu lè lưỡi, mềm thắt lưng tựa vào ngực Tần Sấm sau đó ngước lên oán hận trừng anh một cái.
Môi cậu còn đọng lại chút bia, Tần Sấm lấy cái lon trong tay cậu, một tay kéo Thu Thu lên giường rồi mình cũng đè xuống, anh ngẩng đầu tu một hớp bia, cúi xuống dùng miệng chuyền qua cho Thu Thu.
Đầu lưỡi hơi tê, Thu Thu phát ra âm thanh nuốt ừng ực. Chờ cậu uống xong, Tần Sấm mới buông ra, chống hai tay từ trên cao nhìn xuống, "Ngoan, hôm nay sẽ làm chết em."
Trước mắt Thu Thu tối sầm, Tần Sấm lại đè lên. Đang học hành tử tế thì tình hình lại phát triển theo chiều hướng không hiểu ra sao, cậu không phục cũng chỉ có thể lặng lẽ nhéo vai Tần Sấm xả giận.
Tần Sấm lột áo ra, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại.
"Chậc..." Tên đã lên dây, bây giờ trời sập anh cũng không quan tâm. Nhưng tiếng chuông réo liên hồi, Thu Thu đẩy vai Tần Sấm.
Anh nghĩ là điện thoại gọi đi bốc hàng, hôm nay anh không muốn đi, cùng lắm đợi mấy ngày nữa rồi tính sau, nhưng ai ngờ lại là điện thoại của ông em rể.
"Đại ca!" Giọng cậu em rể vừa vui vừa vội vã, "Tiểu Lệ sinh rồi, con gái!"
Tần Sấm vỗ đầu, mau chóng xuống khỏi người Thu Thu. Từ sau khi có Thu Thu, anh quên béng mất chuyện em gái anh sắp có đứa thứ hai. Nhà em rể vẫn luôn mong con gái, bây giờ xem như thỏa lòng.
Cậu em rể lại dông dài thêm một lúc, nói là mẹ tròn con vuông, cả hai đều bình an. Tần Sấm vẫn còn cởi trần, vừa nghe vừa sờ chân Thu Thu, "Đầy tháng anh sẽ về."
Nhân lúc Tần Sấm nghe điện thoại, Thu Thu cũng lén ghé vào gần nghe ngóng. Tần Sấm vừa quay ra thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu thì bật cười, nói với cậu em rể, "Đúng lúc để anh mang một người về, lần trước về Trùng Khánh vội đi quá nên chưa có cơ hội giới thiệu."
"Ai hả anh?" Cậu em rể không mấy nhanh nhạy trong các vấn đề kiểu này, đã nói rõ như vậy mà còn ngốc nghếch hỏi lại.
Tần Sấm đắc ý cười, "Chị dâu chú mày."
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
39 chương
9 chương
60 chương
40 chương
365 chương
11 chương
47 chương
31 chương