Thí Thiên Đao
Chương 42
Con ngươi trong trẻo của thiếu niên Sở Mặc chợt lóe lên một chút sắc lạnh.Sự thuần lương của thiếu niên lúc này đã bị thay thế bởi cơn giận dữ.
Nói gần một chút thì trước kia Thất trưởng lão của Trường Sinh Thiên, chỉ vì một việc chưa chắc đã xảy ra, liền có thể không tiếc tiêu hao vô số nguyên lực bay thẳng tới Viêm Hoàng thành để giết ông nội của hắn diệt khẩu.
Mà nói xa một chút thì là chuyện với họ Hạ, thân là con cháu hoàng tộc, biết rõ kẻ sai là người nhà mình, nhưng khi đó đường đường một thân vương như Hạ Kinh chẳng phải cũng muốn giết hắn trước để diệt khẩu hay sao?- Mấy nhân vật lớn quyền cao chức trọng còn cẩn thận như vậy, một thiếu niên lẻ loi một mình trên thảo nguyên hoang vắng này như ta, còn ban phát thiện tâm bừa bãi làm chi?
Đôi mắt sáng như sao của Sở Mặc lóe lên tia sáng lạnh, giấu mình trong một bụi cỏ thấp bé.
Nhờ bóng đêm, hắn ẩn mình vô cùng kín đáo.
Cho dù là kẻ do thám khôn khéo đến đâu cũng khó mà phát hiện. Chớ quên, trước đây Sở Mặc lớn lên ở trong quân đội. Vô cùng quen thuộc với loại việc kiểu này.Lọc cọc... Lọc cọc.
Một tiếng vó ngựa nhẹ nhàng truyền tới.
Âm thanh rất nhỏ, nếu không phải là do đêm khuya tĩnh mịch thì rất khó mà nghe thấy.
Sở Mặc tự nhủ: Đám người kia... hình như không giống như bọn cướp thông thường, kiểu tác phong cẩn thận chặt chẽ thế này càng giống như là quân đội chính cống hơn!
- Chẳng nhẽ...Sở Mặc hơi nheo nheo mắt, đoán thầm.
Đối phương cũng rất xảo quyệt, mặc dù không rõ ràng vị trí ẩn nấp của Sở Mặc, nhưng vẫn cứ cẩn thận hết mức, đi lại lục soát kỹ càng giữa những bụi cỏ cao cao.
Tâm trí Sở Mặc lúc này cũng căng như dây đàn, tập trung cao độ, nhìn bụi cỏ nhỏ cách đó không xa khẽ nhúc nhích.
Cuối cùng cũng có một tên kỵ binh xuất hiện trong tầm mắt của Sở Mặc.- Nếu biết được cảnh giới của hắn cao đến đâu thì tốt biết bao!
Sở Mặc tự nhủ trong lòng.
Chính vào lúc này, miếng ngọc trên người hắn đột nhiên hơi nóng lên, đồng thời trong đầu Sở Mặc cũng dần hiện ra một loạt tin tức.
Hai bậc hoàng cấp, tố chất cơ thể cấp hai, không bệnh tật.
- Hả?
Sở Mặc hơi nao nao, nghĩ thầm: Chuyện này là sao vậy? Chẳng lẽ là do miếng ngọc của ta?Không có nhiều thời gian cho hắn suy nghĩ, tên kỵ binh kia lúc này đã đến gần sát lùm cỏ mà Sở Mặc đang ẩn nấp.
Ngay lúc Sở Mặc định ra tay, phía xa một giọng nói truyền tới:
- Có phát hiện thấy gì không?
- Không, thằng nhóc này còn xảo quyệt hơn suy nghĩ của chúng ta rất nhiều!
Tên kỵ binh hai bậc hoàng cấp cất giọng trả lời một câu rồi sau đó liền chuẩn bị rời đi.
- Giảo hoạt cái đầu! Vậy liền bắt đầu từ ngươi!Sở Mặc gào thét trong lòng, từ trong bụi cỏ bật dậy, đoản đao trong tay lóe sáng nhắm thẳng vào yết hầu của gã kỵ binh!
Phập!
Một dải máu tươi phun ra.
Tên kỵ binh trợn to hai mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó mà tin tưởng, thân hình mềm oặt ngã xuống đất.
Sở Mặc nhanh tay đỡ lấy, nhẹ nhàng đem tên kỵ binh này đặt trên cỏ.Con ngựa chiến của gã, tựa như không hiểu chuyện gì đang xảy ra cứ luẩn quẩn tại chỗ.
Tim Sở Mặc đập thình thịch, tay nắm đoản đao còn run lên khe khẽ.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn giết người!
Một mạng sống cứ thế liền bị chấm dứt trên tay hắn như vậy!
Loại cảm giác này không dễ chịu chút nào. Sở Mặc không ngừng tự nói với bản thân: Nếu ngươi không ra tay thì kẻ phải chết nhất định sẽ là ngươi đó!Một lúc lâu sau, trong lòng Sở Mặc cuối cùng cũng khôi phục một chút bình tĩnh.
Nhìn tên kỵ binh hai bậc hoàng cấp nằm chết không nhắm mắt trên mặt đất, Sở Mặc nói thầm trong bụng:
- Xin lỗi, nếu không phải là ngươi muốn giết ta, sao ta có thể ra tay với ngươi?
Tiện tay cởi bộ giáp mềm trên người tên kỵ binh xuống mặc lên người, Sở Mặc ngầm nghĩ một lúc rồi lại gỡ cả thanh trường đao trên người gã xuống, sau đó thu gân, xương, da nguyên thú vào không gian trong miếng ngọc.Sau đó bật người nhảy lên ngựa, chậm rãi đi về phía âm thanh vừa phát ra.
- Mẹ nó, thằng nhãi khốn kiếp này thật là quá xảo quyệt, ta xem ngươi có thể trốn đến khi nào? Chọc giận ông ông liền châm lửa đốt cả cái thảo nguyên này!
Một tên kỵ binh tính tình nóng nảy lớn tiếng lẩm bẩm.
- Ấy đừng, nếu ngươi thực sự châm lửa đốt, thì chính chúng ta cũng xong đời. Mùa thu khô hanh, cả thảo nguyên này cũng khô ráo lắm, đốt một ngọn lửa nói không chừng sẽ cháy hết cả mấy ngày mấy đêm!Một tên kỵ binh khác nói.
- Đúng vậy, ngươi vội làm gì, đợi đến trời sáng thì xem xem thằng nhãi đó còn trốn được vào đâu! Trên thảo nguyên này trừ đám con cháu chết tiệt của Vương Đình ra còn ai thông thuộc địa hình ở đây hơn chúng ta?
Tên kỵ binh thứ ba nói.
- Sinh sống ở đây mười mấy năm ta sắp quên luôn quê mình trông thế nào rồi.
Tên thứ tư nói chen vào.- Thôi được rồi, chắc chẳng bao lâu nữa là chúng ta có thể về nhà rồi!
Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Trong lòng Sở Mặc giật mình: Những người này... quả nhiên không hề đơn giản!
Lúc này, hắn tay nắm trường đao, cưỡi ngựa bước tới chỗ mấy người kia.
- Đêm tối không thích hợp với việc tìm người, ta thấy hay là chúng ta đợi trời sáng rồi tìm! Thằng nhãi kia còn ở trên thảo nguyên này thìkhông trốn thoát được đâu!
Một gã kỵ binh cách Sở Mặc khoảng hai mươi mấy trượng nói.
Sở Mặc không mở miệng, mang theo trường đao, hai chân thúc vào bụng ngựa, con chiến mã hý dài một tiếng, vọt về phía gã đó.
- Đội trưởng Tào, ngài sao vậy? Ngài phát hiện...
Khoảng cách chỉ hơn hai mươi trượng, người này còn nói chưa dứt lời, chiến mã của Sở Mặc đã vọt tới trước mặt gã, giơ thanh trường đao trong tay chém thẳng một đao xuống đầu gã kỵ binh.
Thanh trường đao vừa nặng vừa sắc bén vẽ ra trong không trung mộtvệt sáng lạnh lẽo.
Răng rắc!
Đầu gã kỵ sĩ bị một nhát đao của Sở Mặc chém thành hai nửa.
Máu tươi hòa lẫn óc văng ra trong nháy mắt.
Gã kỵ sĩ chết ngay tại chỗ.
- A! Chết rồi! Đây không phải người của chúng ta, mà hắn chính là thằng nhãi ranh kia!Một gã kỵ binh ở cách đó không xa chứng kiến tận mắt cảnh này lên tiếng quát to.
Tuy nhiên, đây cũng là những lời trăn trối cuối cùng của hắn trên cõi đời này.
Trường đao trong tay Sở Mặc chém ngang một nhát, liền chém rụng đầu của hắn.
Một dòng máu nóng hổi phun ra.
- Ọe!Sở Mặc cảm thấy lục phủ ngũ tạng cồn cào từng cơn, không chịu nổi nôn khan mấy cái, nhưng động tác của hắn thì không ngừng lại chút nào.
Chém về phía tên kỵ binh thứ ba!
- Chết tiệt...giết hắn đi!
- Giết, không được để cho hắn sống!
Tên kỵ binh nói ra những lời này chính là kẻ có giọng nói trầm thấp ban nãy, đồng thời cũng chính là đại đội trưởng của nhóm kỵ binh hơn năm mươi người. Đăng bởi: longnhi
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
48 chương
349 chương
17 chương
20 chương
110 chương
161 chương
144 chương