Thí Thiên Đao
Chương 100
Nên nơi đây cũng được mọi người gọi là lục địa Thanh Long. Rồngchính là thần thú thủ hộ phần đại lục này.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lão thất phu Triệu Hồng Chí của Trường Sinh Thiên sợ chuyện y lấy trộm trứng Phong Dực Long bị lộ ra. Một khi chuyện năm đó bại lộ, toàn bộ mọi người trên lục địa Thanh Long này sẽ không tha thứ y.
Dù Trường Sinh Thiên là đại phái hàng đầu ở lục địa Thanh Long, trong toàn bộ đại lục Tứ Tượng cũng được coi là môn phái hạng nhất, cũng không có khả năng vì loại chuyện như vậy mà khiến nhiều người tức giận, càng không vì một Triệu Hồng Chí mà đắc tội toàn bộ người trên phiến đại lục này.Mấy môn phái cao cao tại thượng, dù ở lục địa Thanh Long hay toàn đại lục Tứ Tượng, cũng đều giống nhau.
Người ở các môn phái đều tự thân tu luyện, muốn tiến vào tiên đạo. Nhiều năm qua đi, cũng chẳng có ai phi thăng. Nhưng địa vị của các môn phái này cũng chưa từng bị dao động.
Điều này khiến nhiều kẻ từng vào môn phái tu luyện, sau khi đi ra lại có thể ngạo nghễ trong thế tục, coi hoàng quyền chẳng ra gì, khinh thường toàn bộ mọi thứ trên thế gian.
Nhìn sơ qua đích thực có việc như vậy. Dù là con cháu hoàng thất,gặp những người đi ra từ các đại phái cũng đều tôn trọng mấy phần. Dù những tên đệ tử đại phái này có gây chuyện, hay chọc đại họa đi chăng nữa, cũng sẽ được từ chuyện lớn hóa nhỏ mà thôi.
Dù sao, sức ảnh hưởng của các môn phái ở thế tục này vẫn rất đáng sợ.
Trên thực tế…cái quan niệm thế giới môn phái và thế tục là hoàn toàn không đồng nhất là đúng sao?
Dĩ nhiên là sai rồi.Các cường nhân trong môn phải cũng không phải là thần tiên chân chính. Không đạt đến cảnh giới Tích Cốc, bọn họ cũng giống người thường, cũng có nhiều nhu cầu như ăn uống, vệ sinh,…
Mà nguồn tài nguyên họ cần lấy từ đâu? Không lẽ là tự cung tự cấp?
Đây là điều không tưởng.
Tự cung tự cấp chỉ giúp các đại môn phái này sống được thôi, sẽ không mang thể diện cho bọn họ.
Bọn họ không phải thần tiên, bọn họ cũng là người, cũng có thất tìnhlục dục, cũng cần tôn nghiêm, thể diện khi còn sống.
Muốn thế thì làm thế nào?
Các hoàng gia ở thế tục trở thành lựa chọn tốt nhất.
Người môn phái muốn tu luyện sẽ cần dùng đến lượng lớn nguyên thạch. Nguyên thạch từ đâu mà có? Nếu chỉ dựa vào các mỏ nguyên thạch các môn phái chiếm giữ thì nguồn đó sớm muộn cũng hết.
Các môn phái mạnh nhất cũng không có khả năng chiếm được tất cả các mỏ quặng nguyên thạch trên đời. Nhiều mỏ vẫn do các thế lực ở thếtục chiếm giữ.
Các thế lực này trên cơ bản sẽ chịu sự khống chế của hoàng gia.
Ngoài ra cũng có rất nhiều giao thiệp giữa các thế lực và các môn phái. Những người bình thường không biết mà cũng chẳng hiểu được mấy chuyện kiểu này.
Nhưng Khương Thu Dương không phải người thường, y là đệ tử của đại phái, cũng là con cháu hoàng thất ở thế tục. Vị trí tất nhiên được nhiều người tôn sùng…thậm chí có khả năng trở thành Thái tử.Từ lúc nhỏ, rồi khi thiếu niên…y vẫn luôn ở trong môn phái. Đến lúc hai mươi tuổi, đã là người trưởng thành, Khương Thu Dương mới xuống núi. Nên thật sâu trong nội tâm, y vẫn có chút khinh thường hoàng quyền ở thế tục.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao chuyện thảo nguyên phương bắc quan trọng như thế y cũng không quan tâm hơn so với truyền thuyết về tiên phủ. Theo y, trước mặt đệ tử môn phái như y, một thảo nguyên nho nhỏ chỉ như con kiến bình thường, có thể dễ dàng bị nghiền bị ép.
Cho dù đối với chính phụ hoàng – cũng là quốc quân của Đại Tề, thái độ của của Khương Thu Dương chủ yếu là sự tôn trọng của ngườicon với người cha chứ không hẳn là vì sức mạnh của hoàng quyền.
Nhưng y đã quên mất một việc, vì đâu mà y được tiến vào môn phái để tu luyện!
Y càng không nhớ lúc trước khi còn ở môn phái, sư phụ y dường như vô tình đề cập đến chuyện một người sư thúc. Người sư thúc này vốn là chấp sự ở trong môn phái, nhưng tu vi mãi không đột phá, lại chán cảnh sống kham khổ ở môn phải, nên thỉnh cầu môn phái được tiến về thế tục, nhiều khả năng sẽ lưu lại hoàng thất Đại Tề, trở thành một gà thần tử.Sư thúc của sư phụ chính là sư thúc tổ của y rồi. Lúc ấy Khương Thu Dương còn có chút khinh thường vị này. Tu vi mãi không đột phá, chắc cũng chẳng mạnh bao nhiều.
Kết quả lại bị sư phụ y giáo huấn ngay lập tức, nói y thì biết gì. Thực lực vị sư thúc tổ kia còn cao hơn sự phụ y. Có thể cả đời này y cũng chẳng đạt đến được độ cao đó. Y có tư cách gì mà cười nhạo?
Lúc ấy Khương Thu Dương không thể lý giải được, vì sao vị sư thúc tổ lợi hại như vậy lại tham luyến hồng trần. Những thứ trong hồng trần thế tục, không phải là nên bị người tu hành vứt bỏ sao.Y còn nhớ rõ, sư phụ khi ấy chỉ lắc đầu cười cười, nói. Nếu một ngày nào đó y có thể trở thành hoàng đế của Đại Tề, khi nói chuyện với y, sư phụ y còn phải để thêm vài phần kính trọng nữa.
Đã qua mười mấy năm, khi đó Khương Thu Dương còn là một tiểu hài tử mười mấy tuổi. Nên y đã đem chuyện này quên lâu rồi.
Hôm nay bị cha y hung hăng giáo huấn nửa ngày. Cuối cùng còn lạnh lùng nói với y câu nói kia, lại nghe được âm thanh thản nhiên đó trong cung điện vàng ngọc, khiến y ngay lập tức nhớ lại chuyện năm đó.
- Có phải…Sư thúc tổ không ạ?Khương Thu Dương nhìn phụ thân đầy khí chất vương giả đứng phía trên, chẳng hiểu tại sao, y đột nhiên thấy hình ảnh phụ hoàng trở nên cao lớn hơn.
- Oh, đã có người nói về lão hủ cho ngươi sao?
Theo sau thanh âm bình thản này, một ông cụ non diện mạo xấu xí, khoảng năm mươi mấy tuổi, mặc một bộ quần áo màu xám nhạt nhẽo, hiện ra trước mặt Khương Thu Dương, có chút hăng hái quan sát y.
- Cung Tương Hà…đệ tử thứ bảy mươi ba Khương Thu Dương bái kiến sư thúc tổ.
Vì vẫn quỳ nên Khương Thu Dương không mất thêm công quỳ thêmlần nào, y thành thật hướng ông cụ non trông bình thường này thi lễ.
Nhưng trong lòng y rất nghi hoặc: đây là vị sư thúc sư phụ nói…là người chán ghét môn phái kham khổ mới dấn thân vào hồng trần. Nhưng nhìn thế nào chăng nữa, vị sư thúc tổ này cũng không giống kẻ quần là áo lượt, thê thiếp thành đàn… Không khác gì lúc ở môn phái tu luyện cả.
Lão nhân cười tủm tỉm nhìn Khương Thu Dương, cái nhìn đầy thâm ý:
- Người trẻ tuổi, con đường tu luyện này không dễ đi. Nếu ta là ngươi, với điều kiện hiện tại của ngươi, có thể làm một Vương gia nhàn tản, một lòng tu luyện. Trong trường hợp tốt nhất, có thể làm một quốcquân anh minh. Ha ha… Ngươi rất may mắn, chẳng những có môn phái làm chỗ dựa, lại có bối cảnh ở hoàng gia, hãy biết quý trọng đi.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
1800 chương
13 chương
82 chương
85 chương
13 chương