*bip*bip*bip... Những âm thanh khó chịu này cứ vang lên liên tục không ngừng nghỉ. Nó vang vọng trong một không gian chật hẹp, văng vẳng trong tai. Cùng với với tiếng nổ của động cơ, tiếng ồn của máy móc, chúng kết hợp lại tại nên một thứ âm thanh inh ỏi, nhức nhói đầy ám ảnh. Nó đánh thức Nhân dậy khỏi giấc ngủ của mình. Mệt mỏi và buồn ngủ, cậu chỉ nghĩ đến một thứ duy nhất: "Kì vậy, mình nhớ đâu có hẹn giờ báo thức đâu?" Mặc dù toàn thân gần như không thể cử động được, Nhân vẫn cố gượng sức với tay tới chiếc điện thoại của mình. Chỉ để phát hiện ra, điện thoại cậu không có thiết lập báo thức. Trong lúc Nhân đang nhìn điện thoại của mình bối rối thì bỗng có một cú sốc mạnh đến từ vị trí phanh xe, khiến cậu giật mình, trượt tay, điện thoại rớt xuống đập thẳng vô mặt! ... Một lúc sau, âm thanh khó chịu kia cũng ngừng và cậu cũng tỉnh ngủ. Nhân chỉ ngồi đó, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cậu ngước mặt lên cố nghĩ về những thứ đã xảy ra. "Nhớ không lầm thì..." "Hồi nãy, mình đã mơ" Nhưng dù cố cỡ nào cậu cũng ko thế nhớ rõ được. Mọi thứ đã trở nên quá mơ hồ. Riêng, có một hình ảnh vẫn hiện lên liên tục trong suy nghĩ của Nhân, thứ mà cậu luôn luôn thấy trong bất kì giấc mơ nào. "Dù không nhớ rõ mình đã mơ về cái gì, nhưng mình biết là..." "Mình đã thấy..." "Một trạm xăng" Đột nhiên, chiếc taxi thắng gấp một lần nữa. Nhưng ngay sau đó nó dừng lại, tắt hẳn động cơ, đậu bên đường. Không biết đã đến nơi chưa. Nhân nhìn ra ngoài cửa kính quan sát. Cậu thấy một cầu cầu cực kì lớn ở bên phải, bắc ngang sông, xe cộ đông nghẹt. Thứ nổi bật nhất của cây cầu này chính là nó có hai tầng, một tầng cho phương tiện giao thông bình thường và tầng phía trên là một hệ thông đường ray. Đây nhất định là cây cầu mà họ đã nói cậu. Tuy nhiên, khi nhìn sang bên trái, cậu chỉ thấy một công viên xanh. Mặc dù địa điểm cậu cần đến nằm đâu đó gần cây cầu, đây chắc chắn không phải nó. Vậy tại sao lại ngừng? Nhân không nghĩ ra được một lý do nào nên cậu đành phải hỏi. "Mình tới nơi chưa vậy chú?" "Chỗ con cần đến nó nằm về phía bên trái ấy, tới đó đi chừng 200m"-Một giọng nói cất lên từ phía trước. Đó là bác tài xế, ông quay về nhìn Nhân với nét mặt mệt mỏi. Ồng chỉ tay về cái bờ kè ở trước mặt, nằm ngang hông bên trái cây cầu. Mặc dù ở sát bên, xe không thể đi tiếp. Cái GPS sẽ kêu liên mục mỗi khi xe tiến quá gần về trước và trên màn hình hiện lên dòng chữ màu đỏ cảnh báo: "You are unauthorized to enter this area". Chiếc xe này không được phép đi vào trong khu vực này, vì nguyên nhân nào đó. Tuy nhiên, cả hai không biết phải giải quyết như thế nào. Nên Nhân có một quyết định táo bạo. "Xe không đi thì mình tự đi bộ vậy"-Cậu nghĩ Cậu ra ngoài, lấy cặp, kéo vali chuẩn bị rời đi. "Con có chắc con đi vào được không?"-Người tài xế hỏi cậu Trước câu hỏi đó, Nhân mỉm cười đầy bản lĩnh, cậu hoàn toàn tự tin về việc này. Cậu quay về phía bác tài, dõng dạc và đường hoàng, cậu đáp: "Sao không được chứ?" "Nhà con mà!" ... Mặc dù nói tự tin như thế, ngay khi người tài xế rời đi, Nhân bắt đầu bước đi trong sự thấp thỏm, lo âu, không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Trên đường đi, cậu không thể không để ý rằng nơi đây rất hoang vắng, không một bóng người, không một căn nhà. Tất cả những gì cậu thấy là một hàng cây um tùm trải dài khắp bên hông đường, thỉnh thoảng vài băng ghế đá và những bồn nước uống, đôi khi lại có máy bán hàng tự động dưới những cột đèn. Một cảnh quan rất yên bình, không còn những âm thanh ồn ào inh ỏi của giao thông, mà thay vào đó là tiếng sóng từ dòng sông Cổ Chiên vỗ vào bờ, tiếng kêu của những đàn chim tụ tập trên đường đi, vỗ cánh bay mất khi cậu đến gần. Đây rõ ràng là một công viên bên bờ sông, nơi người ta đi dạo hay chạy bộ vào buổi sáng. Chứ nơi này không thể nào là một khu dân cư được. "Nhà mình ở trong này thiệt à!?"-Nhân nghĩ thầm trong lòng Cậu cảm thấy hơi thất vọng. Cậu không mong rằng nhà mình sẽ nằm trong một khu đô thị sầm uất hay trung tâm thành phố. Cậu chỉ mong đó là một khu dân cư yên bình, hay ít nhất, một "khu dân cư". "Vậy là những chuỗi ngày cô độc tiếp tục!" Đi một lúc, cậu nhìn thấy những dấu hiệu của "sự sống" bắt đầu hiện ra trước mặt. Từ xa, Nhân nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen và một chiếc xe tải đang đỗ trên đường, đậu trước một căn nhà, căn nhà duy nhất mà cậu thấy trong khu vực này. Khi cậu đến nơi, từ trong chiếc xe hơi bước ra một nhóm người mặc đồ đen. Những người khác đi vào trong nhà, còn một người trong số đó bước đến bắt tay cậu. "Con hẳn chính là...?"-Ông ta hỏi "Dạ..." "Mai Nguy Chính Nhân" Trước câu trả lời ấy, người đàn ông bắt đầu tự giới thiệu về mình: "Chú là nhân viên môi giới, thuộc Dịch vụ tư vấn, chăm sóc khách hàng của thành phố" Khi ông ta thắc mắc lý do Nhân đi bộ đến đây một mình, cậu mới kể hết ra mọi thứ, toàn bộ những rắc rối mà cậu đã gặp phải. Nhưng thay vì tỏ ra thông cảm cho cậu, người nhân viên liền phì cười sau khi nghe về nó. Như thể...ông ta biết rõ chuyện gì xảy ra. "Con có phải người đặt chiếc xe đó không?"-Ông chỉ hỏi một câu duy nhất Mặc dù không thấy việc này có liên quan gì đến những rắc rối kia, nhưng Nhân vẫn sẽ trả lời: "Dạ không...?" "Ba con đặt" Và đó là lý do tại sao chiếc xe kia bị cấm vào. Công viên này có thể xem là một khu sinh hoạt dân sự. Để giữ bầu không khí trong lành và đồng thời hạn chế giao thông tại đây, thành phố đã đề ra một chính sách cấm các phương tiên giao thông cỡ lớn như ô tô từ ngoài thành phố đi vào mà không có sự cho phép. Nếu như Nhân, một công dân của thành phố, là người đặt xe thì sẽ tự động được cấp phép. "Ủa nhưng ngôi nhà đó của ba mẹ con mà?"-Nhân nói Ba mẹ cậu sở hữu nhà ở đây thì chắc hẳn họ đã trở thành công dân của thành phố. Đây chẳng phải là chính sách sao?! Và vấn đề nằm ở đó, ba mẹ cậu không phải là công dân của thành phố. Người nhân viên giải thích thêm: "Ngôi nhà này của con, nó rất..." "Đặc biệt" "Nó tồn tại trước cả khi thành phố này được thành lập" "Một số gọi nó là..." "Ngôi nhà số 0" Cách mà ngôi nhà này được sáp nhập vào thành phố là một quá trình rất rườm rà mà người nhân viên không có thời gian giải thích cụ thể. Chỉ cần biết là, nó đã là một phần của thành phố kể cả khi ba mẹ cậu không phải. Hay nói cách khác: "Nhà con là trường hợp ngoại lệ duy nhất trong này đó!" Sau đoạn trò chuyên ngắn đó, người đàn ông đi vào đề tài chính. "Con thấy không, toàn bộ nội thất, đồ đạc đã được vận chuyển đến đặt đúng chỗ rồi, những món đồ khác nhà con yêu cầu giữ nguyên thì để sẵn trong phòng" "Giờ con chỉ cần làm thủ tục xác nhận nữa là xong rồi đó" "Vào nhà đi con" Người nhân viên bước đi vào trong nhà, nhưng đi được vài bước thì ông bỗng quay lại. Trước sự bỡ ngỡ của ông, Nhân không hề bước đi. Cậu chỉ đứng đó, hướng ánh nhìn xa xăm về phía cảnh vật xung quanh, như đang nghĩ ngợi về điều gì đó. Cảm thấy khó hiểu, người nhân viên tiến về phía cậu. "Con nhìn gì thế?"-Ông hỏi "Dạ, không...con chỉ đang..." "Nhớ về quá khứ" Cậu nói một cách ngập ngừng, như thể đang mãi tập trung vào một thứ gì đó khác.