“Sở Thế Kiệt, mẹ kiếp, anh còn có phải con người không?” Ngoài cửa, lại thêm một bóng dáng cao to với tiếng bước chân mạnh mẽ chạy ập vào, giương tay cao hướng về mặt của Sở Thế Kiệt mà đấm một phát. Sở Thế Kiệt chưa kịp đề phòng, đôi chân loạng choạng lùi về sau vài bước, ngay mép miệng, anh ấy đưa đầu lưỡi ra mép môi thì nếm được mùi vị của máu. Anh ấy dùng mu bàn tay chùi đi vết máu ở mép miệng đồng thời liếc mắt nhìn, lập tức nắm đấm được trả về, “Mục Tư Vận, vợ của tôi, tôi nói là phải nghe theo, cho dù tôi bắt cô ấy phải chết cũng không liên quan tới anh!” Cú đấm này, ra sức cực mạnh, khiến Mục Tư Vận lập tức té ngã xuống đất, nhưng anh ấy đã nhanh chống đứng dậy, đôi mắt đỏ lên vì giận dữ lại tiếp tục vung nắm đấm, “Sở Thế Kiệt, khi xưa Thất Thất có mắt không tròng mới phải lòng anh! Cô ấy yêu anh như vậy, anh lại đối xử với cô ấy như vậy sao, lương tâm anh để ở đâu!” Khuôn mặt Sở Thế Kiệt trở nên u ám, nắm lấy nắm đấm của Mục Tư Vận, khuỷu tay chống một cái đã dồn Mục Tư Vận sát tường, giọng nói như băng đá của mùa đông lạnh lẽo, “Từ trước đến nay tôi không hề muốn có được tình yêu của cô ấy, trái lại tôi thà rằng cô ấy yêu anh, còn hơn là cô ấy mượn danh nghĩa là yêu tôi để cố chia rẻ tình cảm giữa tôi và Tiểu Nhã.” Ánh mắt Mục Tư Vận như rực cháy, “Nhưng người cô ấy yêu là anh! Cô ấy biết rõ anh căm ghét cô ấy, nhưng cô ấy vẫn bất chấp tất cả để lấy anh! Giờ đây tính mạng cô ấy đang gặp nguy hiểm, mà anh lại lấy máu của cô ấy để cứu lấy Đóa Hoa Sen Trắng đó à, Sở Thế Kiệt, trái tim anh tại sao lại độc ác đến như vậy?!” “Nói xong chưa, nói xong rồi thì cút đi.” Đôi mắt Sở Thế Kiệt như bị đóng băng, lạnh lùng quay lưng đi, “Mục Tư Vận, tôi cảnh cáo anh, chuyện của Hạ Thất Thất, tốt nhất anh đừng nhún tay vào, nếu không thì đừng trách tôi nói với viện trưởng cách chức anh!” “Sở Thế Kiệt!” Mục Tư Vận hậm hực đấm một phát mạnh vào tường, sau đó muốn đuổi theo Sở Thế Kiệt, nhưng bên cạnh đó bỗng xuất hiện một nữ bác sĩ khuyên răng, “Bác sĩ Mục, anh đừng có nhiều chuyện nữa, đừng đem sự nghiệp của mình ra làm trò đùa chứ.” Mục Tư Vận cắn chặt môi dưới, vẻ mặt tuấn tú nhìn về phía Hạ Thất Thất với gương mặt tái nhợt không một huyết sắc kia lại làm cho anh ấy càng tức giận thêm. Anh ấy trợn mắt nhìn những nữ bác sĩ kia và nói, “tiền đồ tiền đồ..., mấy cô còn có y đức không? Không lẽ mấy cô có thể trưng mắt ra mà nhìn cô ấy chết sao? Mấy cô không sợ đêm ngủ gặp ác mộng à, không sợ đêm đêm không ngủ được à!” Một nữ bác sĩ thì thầm, “Anh nạt chúng tôi thì có tác dụng gì, bây giờ trong kho trữ máu chỉ còn hai bịch máu RH thôi, ông Sở đã lựa chọn cứu người tình của mình thì chúng tôi còn có thể làm gì?” Mục Tư Vận vẻ mặt căng thẳng nói, “Cho tôi thời gian nữa tiếng, tôi sẽ kiếm người đến hiến máu, mấy cô hãy cố gắng giữ mạng sống của Hạ Thất Thất!” Mục Tư Vận sử dụng hết tất cả nguồn tài nguyên bác sĩ và y tá của mình, cuối cùng cũng tìm được hai người có cùng nhóm máu với Hạ Thất Thất, hơn nữa còn ra một số tiền lớn để mời họ đến hiến máu cho cô ấy. Sinh mạng của Hạ Thất Thất cuối cùng cũng được cứu ra từ trong tay tử thần, nhưng sức khỏe cô ấy vẫn còn rất yếu, hôn mê suốt 3 ngày liền mới tỉnh lại. Sau khi nghe toàn bộ sự việc của đêm hôm ấy từ một cô y tá kể lại, trái tim cô ấy nặng trĩu. Không thể ngờ rằng Sở Thế Kiệt lại không màng đến sinh mạng của cô ấy, mà lấy máu của cô ấy để cứu Hàn Nhã, nếu không phải nhờ có Mục Tư Vận, có lẽ bây giờ cô ây đang nằm ở nhà xác rồi. Nước mắt cô ấy chảy ròng ròng giống như van nước bị gãy, chảy không xiết, hứng không hết. “Ôi Thất Thất, sao cô khóc vậy? Đã nói thai phụ là không được khóc rồi mà, cô không sợ đôi mắt khóc tới mù luôn à?” Trong tiếng khóc, một giọng nói nhẹ nhàng thoáng qua. Hàn Nhã bước vào phòng với bộ trang phục của người bệnh, nhưng nhìn vẻ mặt cô ấy có vẻ không tệ, nụ cười trên môi hiện lên một tâm trạng hết sức vui sướng. Mèo khóc chuột giả từ bi, Hạ Thất Thất bĩu môi, liếc nhìn Hàn Nhã nói, “Tiểu Nhã, mời cô ra ngoài.” “Sao vậy, nhìn thấy tôi là khiến cô đau lòng hả?” Hàn Nhã với gương mặt mỉa mai ngồi lên chiếc ghế cạnh giường, một tay che lại vết thương ở bụng, nhếch môi cười và nói, “Thất Thất à, mặc dù vết dao này rất đau, nhưng dường như nó lại rất đáng.”