Thị Quân Thủ
Chương 5
Đêm trước đại lễ lập hậu, Phiền Ngọc Kì bị gọi đến ngự thư phòng trong tẩm điện của Chiếu Nguyên đế, ở nơi này chờ hắn không chỉ có chủ thượng của hắn, còn có tổng lĩnh Ám Vệ – Tiêu Dật.
“Tiêu Dật, đem những gì ngươi điều tra được trong mấy tháng qua nói rõ ràng cho Ngọc Kì......” Chiếu Nguyên đế mệt mỏi ngồi trên ghế bành.
Tiêu Dật một bên nghe lệnh cầm thứ gì đó trên tay đưa cho Phiền Ngọc Kì.
“Sáu tháng trước, tiên đế quy tiên, vì căn bệnh ngầm đột phát vô pháp cứu chữa, việc này nhìn vào tuy có vẻ bình thường nhưng kì thực có điểm vô cùng đáng ngờ, Hoàng Thượng muốn thần tra rõ nguyên nhân tử vong của tiên đế, phát hiện trong đồ ăn hàng ngày của tiên đế có thêm vào một loại hương liệu đặc biệt hiếm có, loại hương liệu này xuất phát từ phía Nam, dùng để đun nấu đồ ăn có thể làm cho đồ ăn dị thường ngon, bản thân nó thật ra cũng không có tác hại gì đối với cơ thể, nhưng..... Người dùng loại hương liệu này nếu đồng thời dùng thêm một loại thức ăn bổ dưỡng khác, hai cái tương hỗ lẫn nhau sẽ khiến người ta sinh ra hiện tượng trúng độc mãn tính*......”
*mãn tính: tính chậm chạp, từ từ
Phiền Ngọc Kì nghe đến đó ngạc nhiên trừng lớn hai mắt, nhìn bình sứ nhỏ trong tay, đây mơ hồ tản ra hương vị gì đó thật mê người mà lại là độc dược đẩy người ta vào chỗ chết, loại sự tình này hắn thật sự chưa bao giờ nghe qua, tiên đế chết bệnh là do ngự y chẩn đoán, có ẩn tình bên trong hắn cũng không cách nào biết được, nghĩ như vậy, xác nhận Chiếu Nguyên đế cố ý giấu diếm chân tướng.
Hắn nhìn về phía Chiếu Nguyên đế bên cạnh, trong mắt nghi hoặc tìm kiếm đáp án trên gương mặt băng lãnh của đối phương.
“Thức ăn của phụ vương luôn luôn do Hà tổng quản của ngự thiện phòng tự mình phụ trách, mà vừa vặn thay, đêm trước phụ vương đang ngủ, Hà tổng quản vì lão mẫu (mẹ già) trong nhà đột nhiên chết bệnh mà tạm thời xuất cung, thức ăn không hợp khẩu vị của phụ vương, đại hoàng huynh liền hướng phụ vương một mực đề cử hương liệu đồ ăn của chính hắn. Mà trong danh mục vật phẩm của ngự thiện phòng là món canh bổ dưỡng mỗi tuần bảy ngày dùng một lần...... Ngự y nói ẩn tật (bệnh không tiện nói ra) của phụ vương đã phát tác hai lần, mà hai mươi mốt ngày sau, sau bữa tối lần thứ ba phát tác...... Phụ vương đã không thể qua khỏi......”
Nhớ tới tiên đế đã ra đi, biểu tình hàn băng trên mặt Chiếu Nguyên đế xuất hiện vết nhăn nhè nhẹ, ngon tay thon dài khẽ nhu nhu thái dương.
Phiền Ngọc Kì nhìn Trữ Chiếu Dịch như vậy cảm thấy không đành lòng, Chiếu Hòa đế là vị vua chủ trương thực thi nền chính trị nhân từ, là vị minh quân đối xử với thần tử rất thân thiết, người quy tiên toàn quốc từ già đến trẻ đều làm quốc tang ba ngày, ba ngày này, trong kinh thành tất cả dân chúng cũng không hề bị ép mà đồng loạt đều treo cờ trắng, mặc tang phục đến dưới hoàng thành làm lễ truy điệu người, từ dân chúng nơi đây có thể nhìn ra rõ ràng nhất, phân lượng của vị hoàng đế này ở trong lòng mọi người.
Đối với Trữ Chiếu Dịch mà nói, việc phụ vương đem tất cả sủng ái hy vọng ký thác trên người y, lại không ai có thể thay thế, ngay cả mẫu phi của y cũng không thể.
Nhưng một mực đắm chìm trong bi thống càng không phải hành động của Trữ Chiếu Dịch, y chấn chỉnh lại tinh thần tiếp tục trọng trách cai quản thiên hạ, đồng thời điều tra rõ nguyên nhân tử vong của Chiếu Hòa đế, kết quả đã xác minh phán đoán vốn không rõ ràng của y, cái chết của tiên đế quả nhiên có điều kỳ hoặc.
“E rằng sẽ làm cho người khác chú ý, trẫm hạ lệnh phong tỏa tin tức, hiện tại đã quyết định cái chết của phụ vương cùng bọn Nam Man không liên quan, mà dự cảm trước kia, khi công chưa Nam Man đến càng được chứng thực thêm một bước.”
Đứng lên, Chiếu Nguyên đế chỉ vào thứ gì đó cổ quái kỳ lạ trên bàn do ám vệ Tiêu Dật tự mình mang từ phía Nam về nói: “Theo như Tiêu Dật xác minh, công chúa Nam Man lần này cũng không phải là công chúa chân chính gì đó được gả tới, mà là nữ tử Vu tộc yêu mị được hoàng đế Nam Man mang về từ cuộc vơ vét phía nam!”
Nghe thế, Phiền Ngọc Kì cơ hồ khó có thể áp chế lửa giận đang bùng lên, mưu hại tiên đế còn chưa đủ, đây Nam Man không ngờ còn muốn động đến tâm tư Chiếu Nguyên đế, người Nam Man cũng thật sự là khinh người quá đáng!
Vốn tưởng rằng mấy năm nay yên lặng đã khiến cho hoàng đế Nam Man vứt bỏ dã tâm tranh giành Trung Nguyên, nhưng phía sau sự yên lặng lại là dụng tâm hiểm ác muốn chiếm giữ của Nam Man, nền chính trị nhân từ của Chiếu Hòa đế đã khiến cho dân chúng Đại Chiếu an cư lạc nghiệp, quốc lực cũng dần cường thịnh, một mực âm thầm lo lắng Nam Man có thể liên tiếp ám sát, nhưng vị hoàng đế nhân từ nhất trong thiên hạ này lại vì hao tổn tâm trí mà bị hại chết bởi phương pháp ác độc như vậy, lại trắng trợn lấy cớ hòa hiếu kết giao đưa thích khách tới, an bài ngay bên người Chiếu Nguyên đế vừa mới kế vị chưa được bao lâu!
“Hoàng Thượng, nữ tử Vu tộc này không thể lấy a, ngài nếu biết thân phận nữ tử này rồi tại sao vẫn quyết định lập nàng làm hậu? Đây, đây......” Phiền Ngọc Kì nhớ tới ngày mai đã là đại lễ lập hậu, nhất thời lòng như lửa đốt, minh thương dễ tránh a*, để một nữ tử như vậy bên người, chính là ngẫm lại, trong lòng Phiền Ngọc Kì liền tràn ngập bất an.
*Minh thương dễ tránh: ám tiễn nan phòng: ý nói những vũ khí sát thương hay những đòn đánh tuy mạnh mà công khai có thể dễ đối phó, nhưng những đòn đánh hiểm hay vũ khí đánh lén tuy nhỏ nhưng lại nguy hiểm khó đề phòng.=>nói gọn là ngoài sáng dễ đánh, trong tối khó phòng
Trữ Chiếu Dịch nhìn thiếu niên một lòng hướng hắn, thần tình lo lắng này, ngữ khí thở dài, sau một hồi lâu sửng sốt vung tay lên, Tiêu Dật đang quỳ một bên sau khi lui vào chỗ tối thì lập tức biến mất không thấy.
“Nhiều nhất là năm năm nữa...... Trẫm có thể dẫn đại quân đạp phá thành quách Nam Man! Để Đại Chiếu ta không còn là nước phụ thuộc vào Nam Man, chính là làm cách nào để tranh thủ thời gian năm năm này?
...... Trẫm, đã có kế hoạch...... Còn phiền ái khanh đồng ý phối hợp.”
“Hoàng Thượng không cần lo lắng thuộc hạ, thần Ngọc Kì nhất định toàn lực phối hợp!” Phiền Ngọc Kì quỳ một gối xuống, hai tay ôm quyền, vì quân chủ trước mặt, hắn dù có xông vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ, chính là muốn hắn chết hắn cũng không nửa khắc chần chờ.
Trữ Chiếu Dịch nhìn thiếu niên đáp ứng nhanh chóng như thế, không những không giống như trút được gánh nặng, ngược lại đôi lông mày liền nhíu lại.
“Trẫm muốn ngươi —— trở thành người của trẫm!” (editor:o.0 /beta: kyaaaaaaaaaah!!!
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
125 chương
42 chương
7 chương