Thị Quân Thủ
Chương 49
Trình Thiên Viễn cùng Tề Mục Chi vừa đi, Trữ Chiếu Dịch lập tức dùng thanh âm trầm thấp một lần nữa hỏi lại: “Nói đến chữ【 trung 】? Ngọc Kỳ, ngươi đem...... chuyện khi đó...... Nói?” Sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Phiền Ngọc Kỳ.
Phiền Ngọc Kỳ không dám ngẩng đầu, ấp úng đỏ mặt cúi đầu chăm chú nhìn đôi giày viền lưu kim hoa của đối phương, thấp giọng ứng đáp “Vâng”.
Trữ Chiếu Dịch không biết hắn là nghĩ đến cái gì đem chính mình biến thành mặt đỏ tai hồng, phản ứng này cũng không phải vì khiêm cung nên có phản ứng, nhưng y yêu thích nhất là nhìn thấy biểu tình ái tướng đỏ mặt này của hắn.
Không biết vì sao, y vừa thấy hắn biểu tình cùng ngày thường hoàn toàn bất đồng đáy lòng luôn sẽ bốc lên một loại cảm giác tà ác rục rịch. (là cái đuôi sói ló ra rồi a =)))))
Hắn thân thủ nắm lấy cằm nam nhân nâng lên lộ ra khuôn mặt đỏ rực, mặt mang mỉm cười hỏi: “Đến tột cùng nghĩ đến cái gì? Mặt đỏ thành như vậy...... Không chỉ nói chuyện khi đó, ngươi có đúng hay không còn nói gì đó?”
Phiền Ngọc Kỳ vừa nghe đối phương hỏi, không nói gì sắc mặt ngược lại càng thêm hồng nhuận, hắn nghĩ muốn trả lời, chính là lại có cảm giác khó có thể mở miệng, ban đầu vì khẩn trương, bị đối phương nắm lấy cằm gần gũi đối diện biến thành lại càng không dám trả lời.
Trữ Chiếu Dịch nhìn thấy phản ứng của đối phương chỉ cảm thấy tiểu phúc tà hỏa tán loạn, đối phương khẩn trương ngay cả môi đều có chút phát run, người như thế cường hãn nhưng lại có hành động như vậy, rốt cuộc là chuyện gì khiến Phiền Ngọc Kỳ như thế khác thường, y quả thực tò mò đến chết.
“Ngươi không nói câu nào, ta liền trực tiếp hỏi Trình tướng quân, ta nghĩ hắn hẳn là sẽ không giấu ta.”
Không có biện pháp làm cho Phiền Ngọc Kỳ nói ra chuyện đã phát sinh ở trong lao, y đành phải dùng Trình Thiên Viễn biết sự tình từ đầu đến cuối tới uy hiếp hắn. Vừa nói như vậy, Phiền Ngọc Kỳ quả nhiên không dám giấu diếm thêm nữa.
Hắn hít một hơi thật sâu, đỏ mặt đem những lời đã nói qua ở trong lao thuật lại một lần, nhưng Trữ Chiếu Dịch trừ bỏ nghe ra thanh âm đối phương thực vừa lòng biểu hiện một Hoàng Thượng của chính mình, vẫn chưa nghe ra ý tứ khác gì có thể làm Phiền Ngọc Kỳ như vậy quẫn bách.
“Ta dùng trung với thiên hạ được sự tín nhiệm của ngươi, thắng được trung tâm của ngươi, thế nào? đây có cái gì khiến ngươi cảm thấy ngượng ngùng chứ?”
Trữ Chiếu Dịch khăng khăng muốn biết rõ nguyên nhân đối phương đỏ mặt, từng bước ép sát truy vấn, thấy nhãn thần đối phương lấp lánh lại bắt đầu muốn tránh né y, y nhất thời lại từng bước đến gần, thân thể dán trên người đối phương, mũi muốn kề sát chóp mũi đối phương, “Ta nhắc nhở ngươi một câu, Ngọc Kỳ...... Ngươi nếu như không nói thật, ta liền không tuân thủ lời hứa bắt đầu hỏi thân thể ngươi......”
Cố ý dùng thân thể chính mình đụng vào đối phương, ám chỉ mạnh bạo quả nhiên khiến cho Phiền Ngọc Kỳ càng thêm kinh hoảng, hắn có chút vô thố nhìn Trữ Chiếu Dịch, nhãn thần do dự bị bắt bí không có biện pháp, đây là lần đầu tiên hắn không thành thật trả lời câu hỏi của đối phương mà bị ép hỏi như vậy, hắn biết đối phương luôn luôn nói được làm được.
Không có biện pháp, sau một lúc lâu do dự, phút chốc tay đối phương đã tham nhập vào sườn bên trong áo giáp, hắn thấp giọng thành thật khai báo:
“Thần...... Ta chỉ là đột nhiên nhớ tới...... Khi đó Hoàng Thượng lần đầu tiên cùng ta trường đàm...... Lần đầu tiên đối ta...... Mỉm cười, làm cho ta...... Làm cho ta......”
Nói đến này, Phiền Ngọc Kỳ có chút nói không được, nhưng cảm giác được bàn tay đang phủ trên đùi chính mình có xu thế hướng vào trong thăm dò, hắn hít một hơi thật sâu một mạch nói cho xong lời đang nói:
“Làm cho ta nhận ra đó là khi ta bắt đầu yêu ngài!”
Ngoài ý muốn bức ra được câu trả lời như thế, Trữ Chiếu Dịch gần như là sững sờ ngay tại chỗ, tươi cười trên mặt có chút ngưng trệ, động tác trên tay đang khi dễ đối phương cũng dừng lại, y nhãn tình chớp cũng không chớp mà nhìn đối phương.
Tuy rằng biết, tuy rằng vẫn có thể cảm nhận được Phiền Ngọc Kỳ đối chính mình yêu thương, nhưng Trữ Chiếu Dịch cho tới bây giờ không nghĩ tới khởi đầu của hai người rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu, thậm chí ngọn nguồn cảm tình của bản thân đều có chút mơ hồ không rõ.
Chỉ là nhớ mang máng, từ sau khi tự mình biết đến sự tồn tại của Phiền Ngọc Kỳ, liền vẫn chú ý, mặc dù lúc biết danh tự này y cũng chưa từng gặp qua hắn, đã để ý hỏi thăm vị thiếu niên nhỏ hơn mình bốn tuổi lại được ví như một kỳ tài võ học này, bằng không chính mình cũng sẽ không vừa mới gặp mặt liền nói ra những lời hà khắc như vậy.
Y là để ý hắn, từ nhỏ chính là như thế, nhưng loại để ý này từ khi nào thì chuyển biến thành tình yêu chiếm giữ, y lại nói không được, theo như lời Phiền Ngọc Kỳ là thời điểm【 lần đầu tiên đối hắn mỉm cười 】, hay là sớm hơn lúc y hỏi hắn 【 kiếm đã khai phong? 】 cũng nhận được câu trả lời của hắn【 Kỳ lợi đồng tâm! Chém sắt như chém bùn 】(xem lại chương 3), hoặc là muộn hơn một chút vì bức ra mật thám Côn Đóa ngụy trang phía sau mà cùng y diễn một màn kịch, thấy hắn lộ ra những thần sắc khác nhau? (chém ;__;)
Y thật sự không biết...... Y hiện tại chỉ biết rằng —— chính mình yêu vô cùng nam nhân đã đem thể xác và tinh thần thậm chí linh hồn đều nhất loạt dâng tặng cho y, nam nhân tên gọi là Phiền Ngọc Kỳ, mà nay nam nhân vừa mới dùng lời nói vô cùng rõ ràng hướng y thuyết minh lịch sử chừng mười năm hắn yêu y!
Trữ Chiếu Dịch cảm thấy được nghiệt tình trong lòng nháy mắt hoàn toàn được phóng ra, y điên cuồng, vì nam nhân trước mắt này trong xấu hổ quẫn bách vô tình lộ ra thần tình lưu luyến si mê với y!
Mạnh mẽ ôm lấy cổ người phía trước, hung hăng ôm lấy, môi thuận theo phủ lên đôi môi đối phương, sự tình xảy ra đột ngột hai người môi răng chạm vào nhau, cuối cùng cắn ra tơ máu, nhưng cảm nhận bén nhọn sâu sắc tựa như một loại dược vật thôi tình, ngược lại khiến Trữ Chiếu Dịch cả người đều thiêu nóng đến lợi hại.
Phải! Chính là muốn!!
Hung hăng ôm lấy, hôn trụ, tiến vào nam nhân này, khiến cho hắn có thể lĩnh hội được ái ý chân thực cùng nhiệt độ cơ thể nóng như lửa của y.
Phiền Ngọc Kỳ bị nam nhân mạnh mẽ ôm trụ, cảm giác đôi cánh tay kia tựa như kìm sắt đem chính mình chặt chẽ khóa trụ, như thể vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Môi lưỡi bị đối phương không chút khách khí mạnh mẽ mút vào, thậm chí còn nếm được vị máu tươi, nhưng hắn cũng không cảm thấy chút nào khó chịu, ngược lại sau khi cảm nhận được đòi hỏi mãnh liệt của đối phương toàn thân dâng lên một cỗ xúc động......
Phản thủ ôm lấy vòng eo đối phương, Phiền Ngọc Kỳ hơi hơi nghiêng đầu, hơi thở lửa nóng, dồn dập mà hỗn độn, môi lưỡi gắt gao dây dưa giao nhu không một chút khe hở.
Đã quên bản thân đang ở nơi nào, Trữ Chiếu Dịch một bên hôn đối phương đồng thời một bên đem Phiền Ngọc Kỳ đẩy đặt trên tường, sau đó mạnh mẽ nâng thân hắn lên giữa hai chân, hỏa long giáp phía trước cứng rắn ngăn cách không gian ở giữa hai người cực kỳ không thoải mái, Trữ Chiếu Dịch tham xuất đôi tay khéo léo liền tháo xuống, cách hai tầng bố liêu hỏa nhiệt va chạm hỏa nhiệt, cứng rắn ma sát thô cứng, tình cảm mãnh liệt dục vọng nháy mắt bốc lên tới đỉnh.
“Ngọc Kỳ...... Ngọc Kỳ......” nam âm hồ loạn kêu tên đối phương, Trữ Chiếu Dịch chặt chẽ đè ép thân hình đối phương, để hạ thân nóng như lửa của đối phương bắt đầu cọ sát lẫn nhau.
Khoái cảm tê dại dễ chịu từ nơi kia mạnh mẽ khuếch tán ra, phiếm tới toàn thân, đầu óc sôi sục.
Phiền Ngọc Kỳ cũng đã bị thứ cảm thụ tình ái khó gọi tên nhấn chìm, đợi đến khi hắn nhớ tới đang ở nơi nào xấu hổ quẫn bách muốn nhắc nhở đối phương, lại hoảng sợ phát hiện người đang áp phía trên đã trở nên bạo phát, một đôi song nhãn thanh minh giờ phút này nhiễm thượng huyết hồng tựa như dã thú ăn thịt nhìn chăm chăm vào con mồi, khí tức tư văn nho nhã trước đây đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt quen thuộc giờ phút này lại trở nên có chút xa lạ.
“Hoàng Thượng...... Nơi này...... Ngô...... Không thể...... Ân......”
Một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời, Phiền Ngọc Kỳ hoảng sợ phát hiện hắn lúc này dốc hết toàn lực thế nhưng còn đẩy không ra người trên thân, hắn cảm thấy bi ai kêu liên tục, thảm thảm, lúc này đích thật là thảm.
Nơi này chính là quý phủ phòng a, tuy rằng nơi này là thiên môn không bị ảnh hưởng, nhưng chỉ cần bên ngoài có người đi qua chung quy đều sẽ nghe được động tĩnh trong phòng, nếu là bị người nhìn thấy truyền ra ngoài......
Mặc dù trong lòng băn khoăn trùng điệp, nhưng Phiền Ngọc Kỳ không có biện pháp ngăn cản người đang ở trên thân, thậm chí bất đắc dĩ phát hiện nam nhân giờ phút này thế nhưng bắt đầu thân thủ “Tháo giáp” cho hắn, từng khối khối ném sang một bên trên mặt đất.
Hắn giãy dụa sau một lúc lâu cũng không có biện pháp đào thoát, thấy bộ dáng đối phương vội vàng một khắc cũng không nghĩ muốn chờ thêm nữa, cuối cùng đáy lòng mềm nhũn ai thán một tiếng tâm liều chết, nhưng hắn vẫn là ra sức giãy giụa một phen đem tay bắt lấy liêm tử (rèm, mành) tản ra, che khuất thân ảnh hai người đang giao triền.
Cũng đồng thời ngay lúc hắn kéo hạ mành, cửa sổ phòng từ ngoài vào cũng đều thôi...... Thậm chí nữ hầu nguyên bản ở sau thính ngoại, thủ vệ tất cả đều không thấy bóng người......
Phiền Ngọc Kỳ không biết mọi người bên ngoài đều đã biết điều mà giải tán sạch, trong lòng vẫn luôn cầu nguyện, hy vọng trên đường ngàn vạn lần không cần người tiến vào, mà hắn tự nhiên gắng sức không lên tiếng.
Buông tha cho ý tưởng đổi địa điểm, Phiền Ngọc Kỳ bắt đầu yên lặng phối hợp với Trữ Chiếu Dịch, mở miệng ngậm vào đầu lưỡi nam nhân đang tham nhập dò xét, tận lực dùng chính môi lưỡi mình mút vào âu yếm lấy lòng đối phương.
Thậm chí hạ thân gắt gao cùng dán vào đồng thời cọ xát, tách ra, nâng lên một chân, làm cho đối phương kề sát càng nhanh, ép tới càng thêm sát.
Trữ Chiếu Dịch giống như thực vui sướng với sự phối hợp của hắn, cổ họng gầm nhẹ một tiếng, hai tay tham hạ, bàn tay chuyển tới sau lưng nam nhân nắm chặt cái mông đầy đặn dẻo dai săn chắc của đối phương, hung hăng xoa nắn, đồng thời đè thấp thân hình làm cho hỏa nhiệt chính mình chậm rãi hoạt hạ, cho đến khi để trên chỗ mẫn cảm nơi khố gian của đối phương.
Cách hai tầng bố liêu giống như có thể cảm giác được hỏa nhiệt kia có bao nhiêu kiên đĩnh đã sớm đem khố khâm chống đến nứt ra của đối phương, ý thức được chuyện vô cùng thân mật kế tiếp phát sinh như thế nào, Phiền Ngọc Kỳ hé ra khuôn mặt tuấn tú lại quẫn hồng một mảnh, mắt tiệp buông xuống, theo hô hấp dồn dập nhẹ nhàng run rẩy, khuôn mặt vốn như thế tràn ngập vị đạo dương cương, giờ phút này nhưng lại mang theo chút bất lực yếu ớt.
Tương phản mãnh liệt như vậy khiến Trữ Chiếu Dịch đáy lòng dục hỏa tăng lên càng thêm tàn sát bừa bãi, dưới tay dùng chút lực, tiếng động lụa rách vang lên, Phiền Ngọc Kỳ cảm thấy ai thán: Hoàng Thượng ngài —— như thế nào lại tới nữa......!
Cũng không có đem khố khâm hoàn toàn xé rách, Trữ Chiếu Dịch tình cảm nồng nhiệt khó nhịn, chỉ là đem viền mép khố tử của đối phương vạch mở ra một đạo lỗ hổng lớn nửa thước......
Đồng thời Phiền Ngọc Kỳ kinh giác dưới thân chợt lạnh, Trữ Chiếu Dịch giải khai khố khâm đem kia long căn thô lớn phóng ra, lộ ra đầu mút tán trạng (dạng xòe ô:”>) mượt mà, không ngờ đang chảy ra dịch lộ trong suốt......
“Ngọc Kỳ...... Nhẫn một chút......” Dừng hôn môi, Trữ Chiếu Dịch trên trán đã toát ra mồ hôi nóng, khí thế kêu ra tựa như hỏa diễm nóng vô cùng.
Hắn vừa nói, một bên đem trường vật chính mình hướng tới hậu huyệt nơi cổ gian đối phương đang vì khẩn trương mà co rút lại thành một đóa cúc nhỏ.
Phiền Ngọc Kỳ biết không có bôi trơn sẽ đối với thân thể tạo thành nhiều thương tổn, hắn lúc này không dám yêu cầu đối phương giống như lần đầu tiên như vậy kiên nhẫn chuẩn bị, nhưng vẫn là thấp giọng thỉnh cầu một câu: “Thỉnh ngài...... Chậm một chút...... Ngô......”
Vừa dứt lời liền cảm giác cự vật hỏa nhiệt dưới thân kia bắt đầu thẳng tiến, không có gì thích ứng chuẩn bị. Chính là trước đấy thật lâu đã làm như vậy một lần, khi cách thời gian dài như vậy đã muốn hoàn toàn quên đi nên như thế nào thả lỏng, cho nên khi vật thô cứng tráng kiện của đối phương nhập tiến vào, đã sinh ra đau đớn xé rách da thịt, hắn bản năng kêu rên một tiếng lông mi nhăn chặt lại, căng cứng thân thể.
“Ngô......” Chỉ mạnh mẽ tiến vào nửa tấc liền bị một cỗ lực cản cường đại cự tuyệt y tiến vào, tiểu huyệt khô khốc kẹp chặt tiền đoan của y, nhanh nghẽn đến không thể lại đi tới nửa tấc, y như vậy tiến vào mạnh mẽ sinh ra cũng không phải khoái cảm, mà là mãnh liệt đau đớn!
Trữ Chiếu Dịch thấy thật sự không được, hấp khí cắn răng lại lui đi ra. Chính là qua lại như vậy hai người đều hồng hộc thở hổn hển, cơ hồ là làm cho toàn thân đổ mồ hôi.
“...... Đối, thực xin lỗi......” Phiền Ngọc Kỳ không thể khống chế phản ứng của thân thể, biết bản thân làm đau đối phương, không những không câu nào oán hận, ngược lại vì chính mình không thể hảo hảo bồi nam nhân mà áy náy. (Tiểu Lộc: *chép miệng* trung khuyển thụ a~ Fox: *gật* ngay từ đầu đã thế *xoa cằm*=]]~)
Trữ Chiếu Dịch nghe được lời xin lỗi của hắn, ngực tê rần, rõ ràng là chính mình quá mức thô lỗ.
Y bị đối phương như vậy kẹp chặt, đau đớn một cái chớp mắt, ý thức ngược lại thanh tỉnh, y khẩu khí than dài, đối với vẻ mặt mang thần sắc áy náy của Phiền Ngọc Kỳ cười cười, ngữ thanh mang trêu chọc nói: “Đã vậy còn quá nhanh...... Ta xem vẫn là trước lấy ngón tay thích ứng đi.”
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
40 chương
120 chương
281 chương
37 chương
30 chương
212 chương
54 chương