Cũng không chỉ có bản thân đối với Phiền Ngọc Kỳ có dục vọng, Trữ Chiếu Dịch khi đó biết được điều nay trong tâm liền minh bạch tình cảm phức tạp của đối phương với mình. Lúc sau hai người tuy rằng đều không vạch trần xác định rõ, thế nhưng khoảng cách dây dưa mơ hồ như vậy lại không làm cho cả hai có cảm giác bị đè nén. Nhưng đêm nay, khoảng cách mập mờ đó bị hóa thành không, hai người gắt gao ôm lấy đối phương, hưởng thụ  tâm ý tương thông lẫn nhau, thân hình dán vào nhau, cảm giác tốt đẹp khi nhiệt độ cơ thể dung hợp. Rõ ràng hàng ngày phi thường bình tĩnh, thế nhưng khi đối mặt với nam nhân một lòng trung thành với y, dục vọng của y lại càng dễ dàng bị khơi dậy. Trữ Chiếu Dịch hai tay giữ sau đầu đối phương chặt chẽ cố định, không ngừng biến hóa  góc độ, hoạt lưỡi thật chậm hôn, mút lấy vô cùng yêu thương, như muốn đem đối phương ăn hết vào, điên cuồng mãnh liệt nhưng không mất đi ôn nhu thỏa sức hôn người dưới thân. Phiền Ngọc Kỳ chưa từng trải qua nụ hôn sâu liêu nhân như vậy, kia đầu lưỡi linh hoạt tham nhập khoang miệng mình gắt gao dây dưa vũ động, vụng về, một chút sâu một chút nông, chính là cảm giác gắn bó lẫn nhau gần gũi mật thiết khiến cho hai người suy nghĩ trở nên mơ màng. Đôi tay đang ôm cũng không tự giác mà ở trên người đối phương di động, Trữ Chiếu Dịch một bên hôn nam nhân một bên đem áo giáp rất nặng trên người đối phương tháo ra, nhưng khi ngón tay giữ bên cạnh thắt lưng, lại đột nhiên bị đối phương một phen nắm lấy cổ tay. Cánh môi vẫn luôn cận kề nhau “sách” một tiếng tách ra, thanh âm thủy tí dâm mĩ ướt át khiến Phiền Ngọc Kỳ ngạch tế (trán) choáng váng mơ hồ, mặt đỏ hồng lên, hắn từng ngụm từng ngụm hô hấp, cực lực trấn tĩnh tình tự bản thân sôi trào, ý đồ gọi lý trí đang tiêu tán quay về. Trữ Chiếu Dịch đã có chút bất mãn cúi đầu lại hôn lên cánh môi sưng đỏ sáng bóng mê người, phiếm trong vận sắc mờ ảo của viên dạ minh châu, không để cự tuyệt, đầu lưỡi tham tiến lại một trận tàn sát bừa bãi, hôn thẳng đến khi người trong lòng toàn thân mềm nhũn tê liệt trên giường. Khắp người khí lực giống như nháy mắt bị lấy đi, cổ tay bị nắm lấy dễ dàng vùng thoát ra, hắn vô lực ngăn cản động tác nam nhân cởi bỏ áo giáp mình, chỉ có thể dùng nhãn thần bối rối vô thố khẩn cầu nhìn đối phương nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng ra hiệu: “...... Thỉnh...... Không nên......” Mặc dù hắn thừa nhận bản thân quả thật phi thường ái mộ vị đế vương đã khiến chính mình sùng bái này, thế nhưng hắn hoàn toàn chưa chuẩn bị tư tưởng tốt để “Thị tẩm”, hắn đối với nam nhân trong khi hoan ái không thể nói là không có hiểu biết, ở trong quân doanh cũng không phải không có trường hợp đặc biệt như vậy, cũng giống như nữ nhân đều là hạ thân nam giới hầu hạ, cái loại tư tưởng này ngăn cản hắn trong khoảng thời gian ngắn e rằng vẫn chưa thể tiếp nhận, cho nên chỉ có thể mạo hiểm làm đối phương tức giận khi lại một lần khéo léo cự tuyệt nam nhân yêu hoan (yêu cầu làm ấy ấy ấy ý =]]), chính là trong lòng hắn lại rất rõ ràng, nam nhân nếu thật sự muốn, hắn khẳng định vô pháp chân chính cự tuyệt. Trữ Chiếu Dịch không phải không nghe thấy nam ngữ của nam nhân, thế nhưng vẫn nhất thời luyến tiếc buông ra khóe môi ấm áp của nam nhân, vì nụ hôn thân mật vội vàng mà thở hổn hển, trêu chọc tách miệng đối phương, khẽ cắn đầu lưỡi mềm mại kia đùa nghịch liếm mút lấy, sau mới đứng dậy nhìn nhãn thần phức tạp nam tử dưới thân đang nhìn y, sau một lúc lâu cuối cùng bất đắc dĩ thở dài lên tiếng. “Ngọc Kỳ, trẫm —— tuyệt đối không bức bách ngươi, chỉ là...... Hy vọng ngươi...... Sẽ không để trẫm chờ lâu.” Đầu ngón tay tinh tế thon dài vuốt ve hai má nam nhân vì thấm nhiễm  tình dục mà vận sắc, mang theo ít nhiều quý trọng yêu thương, Trữ Chiếu Dịch bản thân cũng không rõ ràng. Y không cần nói nhiều, nhưng y tin tưởng Phiền Ngọc Kỳ nhất định hiểu được ý tứ của y. Phiền Ngọc Kỳ nghe được lời y nói, kết quả hiển nhiên nháy mắt liền minh bạch ý tứ nam nhân chính là nguyện ý bỏ qua dáng vẻ tôn nghiêm để chờ hắn, hô hấp dồn dập đột nhiên nghẹn lại, trừng lớn đôi mắt khó có thể tin nhìn lại đối phương, không thể tin được nam nhân thế nhưng lại cứ như vậy buông tha  hắn. Hắn đối mặt đường đường chính là vua của nước Đại Chiếu – Chiếu Nguyên Đế, phóng nhãn thiên hạ, chỉ cần là y muốn gì đó, tùy tiện nói một tiếng người nào lại không cam tâm tình nguyện bon chen cung kính hiến dâng, không ai dám đối với y nói nửa chữ không. Cho dù y khư khư cố chấp đối với hắn cưỡng ép, hắn trong lòng mặc dù không tiếp nhận được nhưng sẽ tuyệt không thật sự phản kháng, lấy thân phận cao nhất của nam nhân, mặc kệ là mệnh lệnh hay dùng sức mạnh, hắn đều không có lựa chọn đường lui. Nhưng cho đến hiện tại Trữ Chiếu Dịch đều không đối với hắn đưa ra bất cứ yêu cầu nào, đã là ân sủng to lớn đối với hắn. Hắn thậm chí đều đã làm tốt...... Sau thuyết phục bản thân chuẩn bị, nhưng trước mắt đây là tình huống như thế nào? Thấy Phiền Ngọc Kỳ vì lời y nói mà ngạc nhiên đến ngốc ngếch ngây ngẩn cả người, Trữ Chiếu Dịch cơ hồ có thể từ trên khuôn mặt cứng đờ kia đọc ra ý tưởng trong đầu hắn, không khỏi sủng nịch cười trêu chọc nói: “Như thế nào? Ngọc Kỳ ngươi thay đổi ý định muốn ủy thân cho trẫm?” Một câu đùa vui trêu chọc thành công đem thần trí đã tách rời của Phiền Ngọc Kỳ gọi quay về, nhìn khuôn mặt tuấn mĩ gần trong gang tấc lại một lần nữa đỏ mặt, cuống quít nhìn sang nơi khác thấp giọng trả lời: “Thần, thần không phải......” Nhìn yêu thương bộ dáng người đang ngượng ngùng xấu hổ, Trữ Chiếu Dịch lại lần nữa cười, kìm nén không được đáy lòng yêu thương dâng tràn, khơi cằm nam nhân lại gần, hướng tới cánh môi ma sát qua lại. Trữ Chiếu Dịch sở dĩ vẫn trì hoãn không ra tay đối với nam nhân duy nhất có thể tác động đến lòng y này, tất nhiên là có băn khoăn của riêng mình, một là xuất phát từ sự tôn trọng đối với nam nhân, hai là hưng vong quốc gia đang diễn ra trước mắt, không thể bình định thiên hạ, y cũng không có dư tâm lực nghiêm túc chú ý tới tình ý như có như không giữa hai người lúc đó, cùng với việc cho rằng cảm tình của đối phương vẫn chưa đủ, không bằng tạm thời duy trì hiện trạng thẳng đến khi Đại Chiếu yên ổn (*gào* thế có mà chết ta à >o