Thị Ngược Thành Tính
Chương 82 : [ thuần thịt ~]
Chờ khi hai người hơi thở bắt đầu ổn định, Hàn Lượng tháo bỏ trói buộc trên tay Lục Đỉnh Nguyên, ôm Lục Đỉnh Nguyên hướng chỗ Ôn Tuyền bước vào, trước khi đi về phía trước còn không quên thuận tay lấy cái thứ hắn coi trọng mà chọn hàn ngọc làm ra.
Mãi đến khi đem chính bản thân mình cùng với Lục Đỉnh Nguyên đều ở trong nước suối tẩy trừ thật sạch sẽ, mới đưa hàn ngọc làm ngọc thế từ cạnh bờ lấy qua. Lục Đỉnh Nguyên nhìn đến hàn ngọc kia bên trên phát ra hàn khí nhè nhẹ, hung hăng run lên, tất nhiên là nhớ lại cách đây không lâu vừa mới chịu khổ sở.
“Nai Con, ta làm thứ này này nọ, ước nguyện ban đầu đều là vì muốn làm cho ngươi thoải mái, tuy rằng dùng sai nơi khiến cho ngươi phải bị thương, nhưng là ngay từ đầu cũng không phải là vì phạt ngươi mới chuẩn bị cái gì, ngươi có thể hiểu được không?” Hàn Lượng chính là như vậy, sai như thế nào cứu chữa như thế nào, hắn cùng Nai Con tự mình đàm luận khai thông, tuyệt đối không cho phép bất kì một tầng ngăn cách mới nào vô cớ sinh ra một lần nữa.
Lục Đỉnh Nguyên gật gật đầu, y đối Hàn Lượng cho tới bây giờ đều là toàn tâm toàn tín nhiệm.
“Đừng sợ.” Hàn Lượng thở dài nhẹ nhõm một cái khinh vị, hôn trụ Lục Đỉnh Nguyên, đồng thời tay cầm lấy ngọc thế chậm rãi hướng phía sau của y tìm kiếm.
Lục Đỉnh Nguyên hai tay gắt gao nắm trụ lấy cổ Hàn Lượng, hôn đến quên cả trời đất, cũng tận lực thả lỏng thân thể của chính mình, phối hợp với động tác của Hàn Lượng ở phía sau y, mật huyệt chậm rãi nuốt lấy băng hàn ngọc thế thô to.
Lần này hàn ngọc đi vào thân thể so với lần trước có cảm giác khác nhau rất lớn. Băng hàn ngọc thế, như thể tranh giành với nước ấm cuồn cuộn cuồn cuộn mà vào, mỗi một lần trừu sáp đều kéo đến băng hỏa hai thứ nặng nề giao hòa, hơn nữa bên người hơi nước nóng bỏng không ngừng bốc lên, lại thêm Hàn Lượng không ngừng kịch liệt ôm hôn âu yếm, Lục Đỉnh Nguyên chỉ cảm thấy chính mình như thể tan rã tại đây trong đại dương mênh mông của dục vọng vô cùng này.
“Lượng…… Chủ nhân…… Chủ…… Chủ nhân……” Lục Đỉnh Nguyên dường như đã không biết chính mình nói cái gì, hay là muốn nói cái gì.
“Nai Con ngoan…… Ngoan…… Nai con……” Hàn Lượng hôn liếm nước mắt cùng mồ hôi của Lục Đỉnh Nguyên nhân lúc mãnh liệt mà chảy xuống, cũng đồng dạng thở hổn hển không động đậy mà cảm thụ ***.
Trong ôn tuyền một hồi tính sự cuồng nhiệt, mỗi người đều sợ hai người lại lần nữa bị hôn đến rối loạn, mà ngay vào lúc làm được cực tốt vì thông thuận, Hàn Lượng không gặp nạn vì Lục Đỉnh Nguyên, cũng không có tự tạo áp lực cho chính mình, rất nhanh hai người liền cùng nhau bắn ra. Thật nhiều chất lỏng đục ngầu lại đậm đặc phun trên bụng lẫn nhau, sau đó ở từng dòng từng dòng uốn lượn bị đẩy ra theo.
“Hộc…… Đáng tiếc……” Lục Đỉnh Nguyên một bên thở hổn hển, một bên vẻ mặt tiếc hận nhìn *** hoa của Hàn Lượng trong nước dần dần biến mất.
“Ha ha…… Ngươi đối với thứ này quả thật không phải là chấp nhất bình thường đâu!” Hàn Lượng cười nhạo. Miệng mặc dù nói như thế, thế nhưng thật sự đối với việc Lục Đỉnh Nguyên cực quý trọng *** hoa của hắn, mỗi điểm này cũng khiến hắn rất yêu thích lại tự hào.
Lục Đỉnh Nguyên quệt quệt miệng,“Cái đó đối với Nai Con mà nói thế nhưng thực vô cùng trân quý đấy!” Cúi đầu nhẩm một câu. Đó là thứ đã cứu mệnh của y, trong mắt y tất nhiên là không giống với những thứ khác.
Hàn Lượng cười khẽ không nói, đem hai người từ trong nước đi lên, đi vào tẩm gian chuẩn bị cấp hai người mặc quần áo.
Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên cầm cổ tay Hàn Lượng,“Chủ…… Chủ nhân……”
Hàn Lượng khó hiểu, nâng mắt nhìn y.
“Ngươi…… Ngươi hôm nay cũng chưa tiến vào lần nào ……” Thanh âm tuy rằng càng nói càng nhỏ, đầu tuy rằng càng nói càng cúi thấp, mặt tuy rằng càng nói càng hồng, nhưng Lục Đỉnh Nguyên cuối cùng vẫn đem hết lời nói ra, Hàn Lượng cũng cuối cùng nghe xong một câu chỉnh tề.
Hàn Lượng ha ha cười, hung hăng ở trên mông Lục Đỉnh Nguyên ngắt véo một phen.“Như vậy cũng chưa uy ăn no ngươi a?”
“Ân a……” Lục Đỉnh Nguyên hừ nhẹ một tiếng rỗi mềm nhuyễn dán ở trong ngực Hàn Lượng“Ngọc…… Ngọc thế tuy rằng cũng tốt lắm, nhưng là…… Nhưng là so với chủ nhân……”
“Vẫn là muốn ta hơn phải không?” Hàn Lượng bóp lấy khuôn mặt Lục Đỉnh Nguyên mà trêu chọc.
Lục Đỉnh Nguyên ngượng ngùng gương mặt đỏ chín, thế nhưng lại kiên định gật đầu. Lượng nóng rực, mang theo nhiệt độ cơ thể mang theo sinh mệnh bừng bừng nhịp đập, là sự *** xảo mà công cụ không thể nào so bì được, y có thể cảm thụ Lượng tồn tại, cảm thụ hắn ở ngay trong cơ thể y, như vậy y mới có thể cảm nhận rõ ràng biết chính mình là còn sống, rõ ràng biết chính mình là thuộc về Hàn Lượng, mà Lượng, cũng là thuộc về y.
Cho nên thời điểm Hàn Lượng đi vào trong thân thể Lục Đỉnh Nguyên, liền cảm giác được y hút chặt mình như thể phát cuồng, làm cho Hàn Lượng suýt nữa cầm giữ không được.
“Lượng…… Lượng…… Chủ nhân…… Chủ nhân……” đã lâu chưa cảm nhận được Hàn Lượng xỏ xuyên qua, Lục Đỉnh Nguyên giờ khắc này thế nhưng lại kích động đến mức thiếu chút nữa rơi lệ.
“Tiểu yêu ***, sớm muộn gì bị ngươi hấp đến *** tẫn nhân vong!” Hàn Lượng cảm nhận được dưới thân là một cỗ hấp lực thật lớn, hung hăng đánh xuống mông Lục Đỉnh Nguyên hai phát, đương nhiên lại rước lấy một trận kêu rên kiều diễm của Lục Đỉnh Nguyên.
Mãi thì rốt cuộc mọi việc cũng xong, Hàn Lượng đã bắt đầu cảm thấy chân nhuyễn, không cam lòng bóp bóp khuôn mặt Lục Đỉnh Nguyên.“Yêu ***, cũng không sợ muốn chết ta.” Hàn Lượng lúc đầu tuy có dục vọng, nhưng cũng là cái dục vọng kín kẽ sâu trong người, hơn nữa lúc trước quá bận rộn, thường thường tích góp từng tí từng tí một, thỉnh thoảng mới phát tiết một lần, lại thêm không phải người mình đặc biệt ham mê nói chung cũng không thể tận hứng. Sau này gặp được Lục Đỉnh Nguyên, đãi ngộ với y dần dần thường ngon ngọt, vốn dĩ vẫn là có thể khắc chế chính mình, gần đây lại phát hiện càng ngày càng muốn ngừng mà không được, thường thường bị Lục Đỉnh Nguyên dẫn tới dục hỏa đốt người, trầm luân trong ái sự trên giường.
Lục Đỉnh Nguyên cười hắc hắc, lẳng lặng nhìn Hàn Lượng thay y mặc áo mang giày, biết Hàn Lượng không phải thật sự trách cứ hắn, cảm thấy một mảnh ngọt nị.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
389 chương
442 chương
91 chương
60 chương
127 chương
73 chương