“Nga? Không thể nói cho ta biết sao?” Lúc này Hàn Lượng có hứng thú, bay qua mắt đối mắt mà nhìn Lục Đỉnh Nguyên. “Lục…… Lộc.” “Lục cái gì?” “Lục…… Lộc.” “Lục cái gì? Ngươi chừng nào thì nói xong a.” Hàn Lượng không có kiên nhẫn. Đồng thời hắn cũng không biết Lục Đỉnh Nguyên mà lại có thể nhăn nhó thành cái dạng này. “Thì Lục Lộc.” Lục Đỉnh Nguyên cũng có chút nóng nảy. “Lục…… Lộ? Người nào lộ?” Hàn Lượng cuối cùng hiểu được. “Lộc-Lộc đỉnh Trung Nguyên.” Lục Đỉnh Nguyên quay mặt qua chỗ khác. “Lộc…… Lộc……..Đỉnh Trung Nguyên?” Hàn Lượng lặp lại xác nhận một lần. Nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên gật đầu, nhịn nhẫn, rốt cục vẫn là không nhịn xuống được, cất tiếng cười to. Cái gì Lộc đỉnh Trung Nguyên, không phải là nai con Bambi thôi sao! Ha ha ha…… Rất buồn cười. Khó trách Lục Đỉnh Nguyên ở sân Lục gia trang nói “Tìm Lộc uyển”, nguyên lai là “Muốn hỏi tìm Lục Lộc nơi nào, rõ ràng ngay tại bên trong uyển này” a! Ha ha ha…… Rất buồn cười. “Ngươi chỉ biết ở đó cười ta.” Lục Đỉnh Nguyên quay đầu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au hơi chu, rất là đáng yêu. Nhìn thấy bộ dáng của Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng lại cười cơ hồ muốn sốc hông. Chờ Hàn Lượng cười đủ, Lục Đỉnh Nguyên đã sắp phát khóc.“Tốt lắm, tốt lắm, ta không cười, thực xin lỗi.” Hàn Lượng ôm thắt lưng Lục Đỉnh Nguyên, nga không, Lục Lộc, hỏi:“Ngươi là sợ bị người khác cười mới dùng tự làm danh sao?” Lục Đỉnh Nguyên gật gật đầu, chậm rãi nói về chuyện đó. Nguyên lai lúc y sinh ra, không giống như những đứa nhỏ khác từ từ nhắm hai mắt, ánh mắt y luôn mở ra thật to thật long lanh, phụ thân nói rất giống ánh mắt của con nai nhỏ, cứ như vậy được gắn danh. Sau này bản thân lớn hơn mấy tuổi, lại còn tập võ, tự nhiên đối với cái tên này chứa nhiều bất mãn, lúc ấy mẫu thân thân là Nghiễm Hàn cung cung chủ tự mình nổi hứng đặt ra tự này, nói tên của y có ý tứ xưng bá Trung Nguyên võ lâm, rất là khí phách, lúc này y mới vừa lòng. Từ lúc ấy về sau liền không hề đối với người ngoài xưng danh mà trực tiếp báo tự. Cho đến bây giờ vẫn như vậy, còn biết danh của y, đại khái chỉ Lục gia trang Lục tổng quản Lục thúc xem hắn từ nhỏ lớn lên. Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh cũng có khả năng đã nghe, dù sao bọn họ cũng là do y thu nhận lúc phụ thân còn sống, nhưng bởi vì chưa bao giờ cho bọn họ gọi, cũng nhiều năm không ai đề cập, không biết bọn họ có còn nhớ hay không. “Ta đây về sau gọi ngươi là Nai Con được không?” Hàn Lượng ánh mắt lấp lánh như sao, cười tươi xán như hoa, làm cho Lục Lộc đáp ứng cũng không phải, không đáp ứng lại luyến tiếc. Nhìn ra Lục Đỉnh Nguyên do dự, Hàn Lượng lại thêm vào một câu:“Chỉ ở thời điểm có riêng hai người chúng ta mới gọi thế, không cho người khác nghe được. Ở bên ngoài ta vẫn như trước gọi ngươi là Đỉnh Nguyên, được không?” Lục Đỉnh Nguyên cắn môi dưới gật gật đầu, cố mà khống chế bộ dáng của mình, lại như bất chợt nhớ tới cái gì mà đột ngột ngẩng đầu cùng Hàn Lượng tương đối, ngữ khí vội vàng, lại sợ hãi:“Ta…… Gọi ngươi…… Cái gì?” “Ngươi vẫn cứ gọi ta là Lượng a, Lúc trước không phải đều gọi như vậy sao?” Hàn Lượng nhu nhu đỉnh đầu Lục Đỉnh Nguyên, cười nói. Lục Đỉnh Nguyên nở nụ cười, không hỏi chuyện chủ nhân, chỉ cần hắn còn cho y gọi tên hắn, cho dù ở trong mắt hắn thật sự coi y là một tính nô, hắn cũng biết chừng mực. Lục Đỉnh Nguyên phỉ nhổ chính bản thân mình đê tiện lại *** đãng, xem việc Hàn Lượng buộc y làm nô một chuyện vô cùng bình thường.