Thị Ngược Thành Tính

Chương 194 : Pn2: Song tu là phúc 8

Ba mươi năm sau, suối nước nóng ở nơi nào đó. “Thật sự đột phá tầng thứ chín, cũng không có cảm giác đặc biệt gì a?” Lục Đỉnh Nguyên đi đến bên cạnh suối nước nóng, chân còn ở trong nước quơ quơ, “Người tám mươi tuổi, dung nhan mười tám tuổi, ngươi còn muốn rõ ràng gì nữa?” Hàn Lượng ở bên bờ hung hăng nhéo mặt Lục Đỉnh Nguyên. Vật nhỏ này, sao càng già lại càng giống cái đứa nhỏ? “Đó cũng là do mấy chục năm này chậm rãi thay đổi, cũng không phải lập tức phản lão hoàn đồng. Đúng rồi, Lượng, ngươi nói xem nếu chúng ta tiếp tục luyện, có thể nào biến nhỏ hay không?” Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên hai mắt sáng lên, một bộ nóng lòng muốn thử. “Còn nhỏ nữa sẽ sống lại từ trong bụng mẹ!” Hàn Lượng ấn đầu Lục Đỉnh Nguyên vào nước cho thanh tỉnh. “Oa” Lục Đỉnh Nguyên giãy dụa ngẩng đầu, “Lượng thật ác độc, nước này rất nóng đó!” “Nóng mà ngươi còn ngâm lâu như vậy?” Hàn Lượng xoay người phải rời khỏi. “Lượng, ngươi thật sự không ngâm sao? Thực thoải mái.” Lục Đỉnh Nguyên thấy Hàn Lượng muốn đi, liền vội vã từ trong nước đi ra. “Mỗi ngày đều ngâm, ngươi không chán sao?” Hàn Lượng thấy Lục Đỉnh Nguyên từ trong nước đi ra, trực tiếp lấy áo khoác ở bên cạnh khoác lên người Lục Đỉnh Nguyên. Tuy rằng hiện tại thân thể của Lục Đỉnh Nguyên không sợ nóng cũng không sợ lạnh, nhưng trong ngày tuyết rơi, đột nhiên từ trong suối nước nóng đi ra, vẫn là nhanh chóng mặc đồ vào cho tốt. “Không chán a, lúc trước còn cảm thấy thiết kế suối nước nóng ngoài trời của Nhật Bản thực biến thái, hiện tại mới cảm thấy, trong loại ngày tuyết này ngâm suối nước nóng thật là loại chuyện hưởng thụ.” Lục Đỉnh Nguyên vận công nhanh chóng chưng khô hơi nước trên người, rồi mới dùng áo khoác Hàn Lượng ném tới bao lấy thân thể, liền đi về phía Hàn Lượng đang đứng ở cửa đợi y. “Hiện tại cách nói chuyện của ngươi càng ngày càng không giống người thời đại này.” Hàn Lượng ôm thắt lưng Lục Đỉnh Nguyên, đi vào trong phòng. Bọn họ ở hơn mười nơi sơn trang trên khắp cả nước, mà nơi này, là sau khi họ rời bến đến một lần Nhật Bản, phỏng theo phong cách kiến trúc của địa phương xây dựng. Hàn Lượng đương nhiên không cảm thấy mới mẻ, Lục Đỉnh Nguyên cũng là đã không được tự nhiên hồi lâu, mới dám ở trong suối nước nóng ngoài trời ngâm tắm. Nhờ phúc mùa đông đầy tuyết này, Lục Đỉnh Nguyên vừa ngâm, thế nhưng nghiện, mỗi ngày phải ngâm một lần, hai canh giờ mới ngừng. “Ha ha, ngươi không thích sao?” Lục Đỉnh Nguyên vươn đầu hôn hai má Hàn Lượng, mấy năm nay y càng lúc càng lớn gan. “Đừng hòng từ chỗ ta lừa nói, đã nói chỉ nói một lần.” Hàn Lượng cười cười cho mông Lục Đỉnh Nguyên một cái tát. “Ngay cả thích cũng không chịu nói sao?” Lục Đỉnh Nguyên bĩu môi. “Ngươi nói xem?” Hàn Lượng cắn bờ môi bĩu ra của Lục Đỉnh Nguyên. “…Keo kiệt.” Bị hôn đến thở hổn hển, Lục Đỉnh Nguyên tranh thủ nhảy ra một câu. “Ta keo kiệt?” Hàn Lượng nắm chặt vật kia của Lục Đỉnh Nguyên, “Song tu ba mươi năm, đem ta vắt sạch, lại chính mình chưa từng bắn một lần còn dám nói ta keo kiệt?” “A ha…” Lục Đỉnh Nguyên thoải mái đến mức chân như nhũn ra, “Đó là… song tu pháp môn như vậy… không… không liên quan đến ta…” “Hảo, ngươi đã nói như vậy, chúng ta bắt đầu luyện tầng thứ chín, ta không tin ngươi vẫn có thể tiếp tục tiêu dao.” Hàn Lượng nói, ôm lấy Lục Đỉnh Nguyên liền đè người xuống giường. “A, không phải nói hôm nay muốn đi xem đám người Thu Phi sao… Nha!” Lục Đỉnh Nguyên vừa nói liền bị Hàn Lượng hung hăng cắn một ngụm. “Mấy tên nhóc già kia một chốc cũng không chết được, hai ngày nữa chúng ta đi cũng không có gì. Nhưng còn ngươi! Lúc này còn không tập trung, còn có lòng tưởng khác, ân?” Hàn Lượng đối việc Lục Đỉnh Nguyên không tập trung không hài lòng.