Thị Ngược Thành Tính
Chương 192 : Pn2: Song tu là phúc 6
“Nhưng là Lượng,” Lục Đỉnh Nguyên đỏ mặt, “Chúng ta luyện công ngay tại chỗ này sao?”
“Nơi này có chỗ nào không ổn sao?” Hàn Lượng đã trần như nhộng, bước lại lột dồ của Lục Đỉnh Nguyên.
“Luôn cảm thấy không an toàn như ở trong mật thất, lỡ bị người nghe thấy, thật mắc cỡ a?” Tuy rằng Lục Đỉnh Nguyên nói như vậy, nhưng không hề ngăn cản động tác của Hàn Lượng, ngược lại còn phối hợp cởi hết đồ của mình ra.
“Ha ha ha… sơn trang này vô cùng lớn, từ lúc xây xong đến bây giờ mới hơn một tháng, chưa mời người hầu gia đinh, ngươi phải gọi lớn tới mức nào mới có thể để người ta nghe được?” Hàn Lượng nâng tay liền cho mông Lục Đỉnh Nguyên hai cái tát, cuối cùng còn không đã ghiền mà nhéo mạnh hai cái.
“Lượng…” Lục Đỉnh Nguyên thở dốc nặng nề, hiện tại thân thể càng lúc càng không thể chịu đựng được sự trêu chọc từ Hàn Lượng, “Rốt cục còn có luyện hay không?” Câu thầm oán nhưng giọng nói lại càng nghe càng giống làm nũng.
“Luyện, đương nhiên luyện.” Hàn Lượng dùng một tay nhấc Lục Đỉnh Nguyên lên giường, bản thân nằm thẳng, kéo Lục Đỉnh Nguyên nằm lên người mình. “Ta đưa vào hay là ngươi tự đặt?”
Lục Đỉnh Nguyên đỏ bừng mặt, cho dù đã nhiều năm như vậy, lại cơ hồ ngày ngày không ngừng hoan ái với Hàn Lượng, nhưng nhắc tới việc này, y vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng. “Ta… ta tự làm đi.”
“Được rồi.” Hàn Lượng nằm thẳng, chậm rãi điều chỉnh hơi thở, rồi mới ra sức đem vật của mình dựng thẳng dậy. Trải qua mấy năm song tu, chẳng những nội công tăng lên, ngay cả việc khống chế từng bộ phận của cơ thể cũng trở nên tự nhiên, hơn nữa làm cho Hàn Lượng bất ngờ, là sự khống chế đối với nơi đó, hiện tại đã có thể làm đến mức muốn cứng liền cứng, tùy nơi tùy chỗ. Nếu không muốn bắn, cũng có thể kiên trì thật lâu, đương nhiên, là dưới tình huống Lục Đỉnh Nguyên không dùng phương pháp song tu đối phó hắn. Sau khi song tu hậu đình của Lục Đỉnh Nguyên cũng trở nên vô cùng mê người, luôn luôn làm cho người ta vô cùng hưởng thụ, mỗi lần đều hầu hạ tốt đến mức làm cho hắn muốn nhịn cũng không nhịn được.
Lục Đỉnh Nguyên ngồi trên người Hàn Lượng, vươn tay đỡ vật kia của Hàn Lượng rồi mới chậm rãi đem nó nhét vào trong hoa cúc đã nở rộ của mình, “Hô… là như thế này sao?”
“Hẳn là như vậy.”
“Như vậy là có thể?” Đối với với việc ngồi trên người Hàn Lượng mà không có yêu cầu cao độ nào, Lục Đỉnh Nguyên còn có chút không thích ứng, dù sao bọn họ luyện mười năm mới đột phá tầng thứ bảy.
“Trên sách vẽ tầng thứ tám chính là như vậy.” Hàn Lượng khẳng định gật gật đầu.
“Chúng ta bắt đầu đi!” Lục Đỉnh Nguyên hít sâu một hơi, bắt đầu vận công. Hàn Lượng phối hợp với tốc độ của Lục Đỉnh Nguyên, cũng bắt đầu điều chỉnh hơi thở vận công.
Không lâu sau, mật huyệt của Lục Đỉnh Nguyên bắt đầu tràn ra *** dịch.
“Lượng, cảm … cảm thấy… thật lạ a ” Lục Đỉnh Nguyên đã bắt đầu có chút thở dốc.
Vật kia của Hàn Lượng đang nóng như bàn ủi, cảm thấy đang được ngâm vào trong một mảnh chất lỏng mát lạnh, vô cùng thoải mái. “Ân, thực thoải mái…”
“Ân, Lượng…” Hậu huyệt của Lục Đỉnh Nguyên bắt đầu mãnh liệt co rút lại, theo sự co rút lại của Lục Đỉnh Nguyên, vốn là một mảnh mát lạnh cũng trở nên sóng gió mãnh liệt, đột ngột khiến Hàn Lượng cũng không kịp phòng. “Ngô…” Nếu không đã trải qua mấy năm tu luyện, sợ là Hàn Lượng liền tiết ra tại chỗ.
Hàn Lượng cùng Lục Đỉnh Nguyên không biết là, với lực lượng của cơ hậu giang cùng lực hút của hậu huyệt hiện tại của Lục Đỉnh Nguyên, người bình thường căn bản không nhịn được một kẹp hoặc một hấp của y, nếu không sẽ bị gãy đi, hoặc là sẽ bắn *** bắn tới mức hoàn toàn phế bỏ.
“Nai con, ngươi chậm một chút…” Cho dù là Hàn Lượng, cũng có chút ăn không tiêu.
“Ta… không chậm lại được a…” Lục Đỉnh Nguyên cũng là vô cùng thống khổ, trong thanh âm đã ẩn ẩn mang theo khóc nức nở.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
79 chương
52 chương
20 chương
40 chương