Thị Ngược Thành Tính

Chương 189 : Pn2: Song tu là phúc 3

“Nhưng là, ta không nhìn thấy ngươi.” Cách luyện của tầng thứ sáu, là hai người quay lưng về nhau ngồi xếp bằng luyện công. Tuy nói là cách một tầng quần áo, nhưng dù sao hơn phân nửa thân thể của hai người là dán sát vào nhau, muốn Lục Đỉnh Nguyên không miên man suy nghĩ, không có khả năng. “Luyện công ngươi nhìn ta làm gì?” Thanh âm của Hàn Lượng vẫn trong trẻo lạnh lùng mang theo đạm mạc như cũ. Nếu không phải Lục Đỉnh Nguyên biết rõ tình yêu của Hàn Lượng dành cho mình, sợ rằng ai nghe xong thanh âm như vậy cũng sẽ không cho rằng đó là của một người đã hẫm sâu vào võng tình. Nhưng Lục Đỉnh Nguyên chính là yêu một Hàn Lượng như vậy, bao quát cả sự lãnh đạm của hắn. Lục Đỉnh Nguyên le lưỡi, bắt đầu tập trung luyện công. Nói là tập trung luyện công, nói là nhìn không thấy Hàn Lượng, nhưng mỗi nụ cười, một cái nhíu mày thậm chí là một ánh mắt của Hàn Lượng đều đã khắc sâu vào trong lòng y, sao có thể không nghĩ, sao có thể tập trung? Ngồi trong chốc lát, Lục Đỉnh Nguyên hơi giật giật. Lại trong chốc lát, Lục Đỉnh Nguyên lại giật giật. “Ngươi nhích tới nhích lui làm gì đó?” Toàn bộ phần lưng của hai người dính sát vào nhau, từ ót đến cổ, từ bả vai tới thắt lưng, đừng nói là một động tác nhỏ của Lục Đỉnh Nguyên, chỉ là hô hấp lẫn nhau hơi nặng một ít hơi nhẹ một ít, đối phương cũng có thể cảm giác được vô cùng rõ ràng, huống chi Lục Đỉnh Nguyên còn nhích tới nhích lui như vậy? Thế là Hàn Lượng không kiên nhẫn! “Ta nhớ ngươi a!” Lục Đỉnh Nguyên vô hạn ủy khuất. “Ha!” Hàn Lượng nhịn không được bật cười ra tiếng, “Ta ở ngay bên cạnh ngươi, hơn nửa người đều dính vào ngươi, ngươi còn nhớ ta?” “Nhưng là ta không nhìn thấy ngươi a!” Lục Đỉnh Nguyên trả lời vô cùng đương nhiên. “Ngoan ngoãn luyện công, nếu lần này ngươi có thể kiên trì năm canh giờ, ta đút ngươi ăn no!” Cái dùng để “đút” của Hàn Lượng, đương nhiên là vật kia của hắn. Trải qua việc của Toàn Hữu Câu, Lục Đỉnh Nguyên đối với *** hoa của hắn càng thêm cố chấp, hai ba bữa phải uống mấy hớp mới cam tâm. “Thật sự?” Lục Đỉnh Nguyên lập tức *** thần phấn chấn. “Thật sự.” Hàn Lượng buồn cười trong lòng, lấy sự hiểu biết của hắn đối với Lục Đỉnh Nguyên, hắn không tin y có thể kiên trì được. Tuy rằng đến tầng thứ năm, ở giai đoạn cuối cùng Lục Đỉnh Nguyên đã có thể kiên trì năm canh giờ, nhưng đối với lần đầu tiên luyện tầng thứ sáu, không khác gì vừa mới mẻ lại kích thích với bọn họ, mà thân thể của Lục Đỉnh Nguyên không chịu được nhất chính là đủ loại kích thích, Hàn Lượng cũng không tin dưới tình huống như vậy Nai Con có thể kiên trì năm canh giờ như cũ! Quả nhiên, một canh giờ sau, thân thể Lục Đỉnh Nguyên bắt đầu nóng lên, nóng đến mức khiến toàn bộ phần lưng của Hàn Lượng cũng nóng bỏng Hai canh giờ sau, Lục Đỉnh Nguyên bắt đầu phát run, mồ hôi cũng từng giọt lớn rơi xuống, khiến quần áo Hàn Lượng cũng thấm ướt dán sát vào người Ba canh giờ sau, Lục Đỉnh Nguyên đã không tự chủ được, vô thức dán sát lưng Hàn Lượng bắt đầu cọ xát, trong cổ họng còn phát ra âm thanh rên rỉ như mèo con khi cảm thấy thoải mái. “Ngươi rốt cục được không? Kiên trì không được liền nói một tiếng.” Hàn Lượng bị Lục Đỉnh Nguyên cọ tới mức hàm răng ngứa ngáy, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi. “Ta…ha…được…, ta…ân…còn…kiên trì được…ngô…” Lục Đỉnh Nguyên cố gắng nặn ra vài chữ, lại cắn vào đầu lưỡi của mình, y là dựa vào vẫn luôn cắn đầu lưỡi của mình, mỡi miễn cưỡng làm cho mình bảo trù tia thanh minh cuối cùng, không đi cầu xin Hàn Lượng. Ngươi còn tiếp tục cọ, ngươi được ta không được! Hàn Lượng quả thật muốn tóm người lại đặt ở dưới thân hung hăng thao, bất đắc dĩ lời là do hắn tự mình nói, nếu Lục Đỉnh Nguyên nói y còn có thể nhẫn được, vậy hẳn cũng chỉ có thể nhẫn.