Thị Ngược Thành Tính
Chương 172
“A, không cần…” Khi Toàn Hữu Câu biết Hàn Lượng muốn làm gì, đã ngăn cản không kịp.
Hàn Lượng bóp nát chiếc hộp nhỏ trong tay, kim độc màu đen văng tung tóe trước mặt mọi người, “Đây là thứ năm đó ngươi dùng để hại Đỉnh Nguyên.” Thanh âm của Hàn Lượng tuy nhẹ, lại dùng nội lực truyền ra rất xa, cam đoan mỗi người ở đây đều có thể nghe rành mạch.
Hàn Lượng lại trở về bên người Lục Đỉnh Nguyên, giơ tay áo của Lục Đỉnh Nguyên lên, đem ba cây kim độc khác lấy xuống, “Năm nay ngươi còn muốn dùng thứ này hại Đỉnh Nguyên thêm một lần?” Hàn Lượng híp mắt, “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi thực hiện được?”
“Tử Hành…” Trong mắt Toàn Hữu Câu có không cam, có nghi vấn. Vì cái gì? Vì cái gì? Vì sao ngươi tình nguyện làm nam sủng của người khác lại muốn phản bội ta? Ta cho ngươi chưa đủ nhiều sao? Còn chưa đủ tốt sao? Ta có thể cho ngươi địa vị trong chốn võ lâm, Lục Đỉnh Nguyên có thể cho ngươi sao?
“Ha ha…” Hàn Lượng cười lạnh, “Quên nói với ngươi, ta không gọi Hàn Tử Hành, đó chỉ là tên giả, tên thật của ta là Hàn Lượng, hơn nữa chỉ kêu Hàn Lượng.”
Tất cả mọi người, bao gồm cả thuộc hạ của Nghiễm Hàn cung, đối với câu nói này của Hàn Lượng, chỉ có Lục Đỉnh Nguyên hiểu, cho nên y nhẹ nhàng nở nụ cười. “Lượng, chúng ta đi thôi!”
Hàn Lượng gật đầu, nắm lấy bàn tay vươn tới của Lục Đỉnh Nguyên, hai người cùng sóng vai đi xuống đài.
Ngay khi Hàn Lượng cùng Lục Đỉnh Nguyên sắp đi vào bên trong đoàn người Nghiễm Hàn cung, Toàn Hữu Câu ở trên đài đứng dầy gào lên: “Ngươi là muốn làm Võ Lâm Minh Chủ sao?” Hắn đem lệnh bài Minh Chủ bên hông kéo xuống, nâng lên cao.
Một câu này của Toàn Hữu Câu, lập tức làm cho các phái nhân sĩ yên lặng lâu ngày đồng loạt ồ lên.
“Không phải chứ, Lục Đỉnh Nguyên muốn làm Võ Lâm Minh Chủ?”
“Minh Chủ vị sao có thể rơi vào trong tay cung chủ ma cung?”
“Nhưng Toàn Hữu Câu dùng thủ đoạn âm hiểm như vậy, sao có thể tiếp tục làm Minh Chủ?”
“Chỉ cần có thể thắng Ma cung, dùng chút thủ đoạn thì đã sao? Đối phó loại người gì thì dùng loại phương pháp đó.”
“Nhưng y đã thắng Toàn Minh Chủ…”
Kỳ thật mọi người đều đã hiểu lầm, lời này của Toàn Hữu Câu không hề là nói với Lục Đỉnh Nguyên, hắn rõ ràng là đang nói với Hàn Lượng. Hắn nghĩ đến chỉ có điều này có thể đổi Hàn Lượng về, hơn nữa nếu có thể đổi Hàn Lượng về, hắn hoàn toàn không so đo Minh Chủ đổi người làm vài ngày. Cùng lắm thì sau này nghĩ biện pháp lấy về là được, hắn không tin với thủ đoạn của hắn không làm được.
Hàn Lượng cùng Lục Đỉnh Nguyên nhìn nhau, đều thấy được khinh thường cùng mờ mịt trong mắt nhau, rồi mới hiểu rõ mà cười. Hàn Lượng đem ba cây kim độc còn lại trong tay từ xa ném đi, mục tiêu là ngay giữa chữ “Võ” trên lệnh bài Minh Chủ. Tiếp theo là thanh âm lạnh nhạt của Lục Đỉnh Nguyên vang lên, “Thứ đó, chúng ta không cần.”
Khi nói chuyện, hai người đã chạy tới trước chiếc ghế mà Hàn Lượng cố ý làm cho Lục Đỉnh Nguyên.
Rất xa, thanh âm tức giận của Toàn Hữu Câu truyền đến, “Hàn…Lượng,” Hắn vẫn chưa quen với việc gọi tên của Hàn Lượng, “Ngươi đã nghĩ kĩ chưa, ngươi đi theo y bất quá chỉ là một tên nam sủng!”
Lục Đỉnh Nguyên muốn quay lại phản bác nhưng lại bị Hàn Lượng nắm tay ngăn lại. Lục Đỉnh Nguyên nhìn về phía Hàn Lượng, Hàn Lượng nháy mắt mấy cái với y.
Coi như chó đang sủa, đừng để ý đến hắn!
Lục Đỉnh Nguyên cười.
Hàn Lượng cầm lấy áo choàng trong tay Lục Đỉnh Nguyên, mở ra, tự mình hầu hạ Lục Đỉnh Nguyên mặc vào, sau đó làm một việc mà ngay cả Lục Đỉnh Nguyên cũng chưa từng nghĩ tới.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
389 chương
442 chương
91 chương
60 chương
127 chương
73 chương