“Đại khái là làm cho đẹp?” “Tăng lên khí thế của chúng ta!” “Phân chia địch ta? Lúc đánh nhau dễ nhận ra.” Bốn hộ pháp ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đưa ra đủ loại cách nói, lại ai cũng không dám khẳng định. Dù sao mỗi lần Hàn Lượng đều đi vội vàng, rất nhiều chuyện chỉ hạ lệnh cho người phía dưới làm, nhưng không có giải thích cụ thể là có ý nghĩa gì. “Được rồi, đi thôi!” Lục Đỉnh Nguyên nhìn xem sắc trời đã không còn sớm, lại không kiên nhẫn nghe bọn họ đoán mò, liền ngồi lên trên ghế mây, làm cho mọi người bước đi. “Hảo!!” Tiểu Hà Tử đặt tay lên cáng, cao giọng nói, “Xuất phát!” Sau tiếng ra lệnh của Tiểu Hà Tử, bốn hộ pháp cùng nhau nâng cáng lên đầu vai, chúng thuộc hạ phía sau cũng ủng hộ mà mở ra một lá cờ lớn, trên mặt cờ là một chữ “Hàn” màu đen bắt mắt, phía dưỡi chữ là một vầng trăng khuyết màu lam, đúng là đồ án của phù hiệu thêu trên tay áo. Vị trí đứng của bốn hộ pháp cũng có chú ý, là do Hàn Lượng cố ý an bài. Bên trái của phía trướclà Phi Ảnh, vì dễ dàng cho việc nhìn thấy tình hình của kẻ địch ở phía trước bên trái của phía sau là Đông Ly, vì bảo vệ phía sau cho Lục Đỉnh Nguyên, cũng dễ dàng cho chỉ huy các bộ hạ của Đông cung Mà Tiểu Hà Tử cùng Hạ Thiên có võ công hơi yếu một chút thì được an bài ở bên tay phải, Tiểu Hà Tử ở phía trước dễ dàng cho việc hầu hạ Lục Đỉnh Nguyên cũng như dễ dàng cho nghe lệnh, Hạ Thiên thông minh thì đứng ở phía sau, dễ dàng quan sát toàn cục. Lần này tổng cộng trên dưới có hơn 100 người đi theo, trên cơ bản đều là hảo thủ của Đông cung đã từng đi ra ngoài cùng Hàn Lượng, là vì phòng ngừa có biến sẽ dễ dàng cho phá vây hơn. Chờ đoàn người của Lục Đỉnh Nguyên đến sơn trang, đã qua giờ Tỵ, luận võ vẫn chưa bắt đầu, chỉ chờ người của Nghiễm Hàn Cung. Địa điểm luận võ cũng giống như lần trước, khoảng đất trống giữa hậu viện của sơn trang cùng dãy núi phía sau, nơi này có thể chứa hơn mấy ngàn người, chính giữa sân là một đài cao dùng để tý thí. Lục Đỉnh Nguyên chưa đi vào hậu viện đã nghe có người kêu gào, “Người của Nghiễm Hàn Cung không phải là sợ đi? Nghĩ cũng phải, mới năm trước tiểu tử họ Lục kia bị Minh Chủ của chúng ta giáo huấn thê thảm, có thể có tiến bộ gì?” “Lục tiểu tử kia hẳn là đã chết đi? Hôm nay bọn họ là muốn tìm người báo thù?” “Báo cái gì thù? Nghe nói Lục Đỉnh Nguyên là kỳ tài duy nhất trong mấy trăm năm gần đây của Nghiễm Hàn Cung, bao nhiêu đời cung chủ cũng không có võ công cao bằng y. Còn có ai có thể báo thù cho y?” “Cho nên nói Võ Lâm Minh Chủ của chúng ta thật lợi hại a, dễ dàng liền xử đẹp y! Cái gì ma cung quỷ phủ, ở trước mặt Toàn Minh Chủ của chúng ta, chẳng là cái thá gì!” “Đúng vậy, đúng vậy, Toàn Minh Chủ thật lợi hại a!” “Chư vị nâng đỡ, vẫn là nhờ phúc của chư vị, nếu không có sự hỗ trợ của mọi người, Toàn mỗ cũng không thể chiến thắng dễ dàng như vậy.” “Hẳn là, đám người ma cung, ai cũng phải tru diệt!” “Đúng vậy…” Nếu không phải người giữ cửa chưa kịp đi vào thông báo đã bị người của Thu cung đi trước mở đường điểm huyệt biến thành tượng đá trước cửa, Lục Đỉnh Nguyên cũng không nghe được những luận điệu vô sỉ như vậy. Vô sỉ đến mức Lục Đỉnh Nguyên đều bật cười, gặp qua không biết xấu hổ, chưa thấy qua công khai không biết xấu hổ như vậy! Lục Đỉnh Nguyên tay phải chống má, dấu đi tia mỉm cười trào phúng trên môi. Khi đội ngũ của Nghiễm Hàn cung xuất hiện ở trước mặt mọi người, mọi người thấy đến chính là như vậy Lục Đỉnh Nguyên — ngồi cao cao trên vai người, mắt hàm trào phúng, môi mang cười lạnh, bốn hộ pháp lạnh lùng uy nghiêm, chúng giáo phía sau chỉnh tề có tố, càng miễm bàn da lông lửa đỏ sấn đến người càng thêm phong tư trác tuyệt.